Thầy Phong Thủy


Hôm nay nghe ông cụ Tôn giáo huấn như vậy tôi mới biết bản thân mình quá ngu ngốc.

"Cho nên giờ cậu đã biết tại sao hôm nay sư phụ cậu đến đây chưa? Con chồn yêu đó muốn âm thầm lấy mạng cậu nên tôi giúp cậu giải nghiệp chướng.

Sau khi đốt nghiệp chướng này thì coi như cậu trả nợ cho nó.

Mặc dù sau này nó vẫn có thể tìm cậu báo thù nhưng ít nhất hiện giờ nó sẽ không lấy mạng cậu".

Nói rồi, ông cụ Tôn vỗ vỗ tay, sau đó cẩn thận cất một thứ gì đó vào trong người.

"Có điều con chồn yêu này dù bản lĩnh có lớn đến đâu cũng không thể cùng lúc dập được hai ngọn Tam hỏa của cậu.

Đây cũng chính là điểm mà tôi thấy rất bất thường, đại đồ đệ, ngoài con chồn này ra, gần đây cậu có đắc tội với ai không?"
Nói đến đây, mặt ông cụ Tôn bỗng nghiêm lại.

Tôi ôm cái đầu vẫn còn sưng, cẩn thận suy nghĩ lại một lượt.

E là ngoài người nhà họ Uy ra thì không còn ai khác nữa.

Ông cụ Tôn biết tôi sẽ không nói dối, ông ấy cau mày ngẫm nghĩ một lát, sau cùng ra vẻ an ủi vỗ vỗ vai tôi.

"Không sao, vi sư đã trở về rồi thì nhất định sẽ giúp cậu tìm ra nguyên nhân.

Dù sao giờ cũng đã thắp lại được một ngọn Tam hỏa, cậu vẫn tạm thời được yên ổn!"
Nhìn dáng vẻ không đứng đắn của ông cụ Tôn, tôi cũng không biết phải tiếp lời ra sao.

"Sư phụ, ban nãy sư phụ nhắc tới bà Tư.

Bà ta nói tôi nhất định không được quay về Trương gia thôn, lý do là gì vậy?"
Ảo ảnh mà bà ta cho tôi xem hệt như một cơn ác mộng, lúc nào cũng lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

"Bà ta còn cho tôi xem một ảo ảnh.

Ảo ảnh đó rốt cuộc là thật hay giả?"
Bà ta càng không muốn tôi quay về Trương gia thôn thì tôi lại càng muốn quay về.

Hơn nữa, tám cây cột tôi nhìn thấy trong ảo ảnh cũng vô cùng cổ quái.

Ban đầu khi nhìn thấy, kỳ lạ là tôi lại cảm thấy khá có thiện cảm với chúng.

Nếu bốn mươi năm trước quả thực có mấy cây cột đó thì hiện giờ chúng đang ở đâu? Tại sao lúc chúng tôi tới đó lại không nhìn thấy?
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui