Thầy Sờ Cốt FULL


Edit: Người đẹp mang tên Cá
Vu Đồng hôm nay còn đặc biệt đi đến quầy bán mấy đồ nhỏ nhỏ xinh xinh bên cạnh mua gương lược, bây giờ cô đang ngồi an tọa trước sạp khoai lang kiên nhẫn tết dài mái đen nhánh thành bím tóc buông trước ngực.
Cách tết này cô học lỏm được trên một blog làm đẹp, bản mặt vốn bị mái tóc dài che mất hơn nửa bây giờ đã nhìn gọn gàng sáng sủa hơn rất nhiều, cô dùng lược chỉnh lại phần tóc mái thưa thớt ngang trán, cô bỗng thấy cũng giống mái thưa Hàn Quắc đấy chứ.
Ông lão cười híp mắt nhìn, cuối cùng cháu gái nhà mình cũng chịu chỉnh trang bản thân rồi.
“Này nhóc, mày nói xem sao mẹ mày đẹp vậy mà mày chẳng di truyền được một nửa là sao nhỉ?” Ông lão tặc lưỡi cười.
Vu Đồng xoay lại tức giận nói: “Chắc tại bố cháu xấu đau đớn đó.”
“Ấy, bậy nào, bố mày được di truyền gen tốt của tao, dáng dấp phong lưu phóng khoáng.” Ông lão nhìn xa xăm, dường như đang nhớ lại thời còn xuân của mình.
Vu Đồng nhìn từ đầu đến chân ông lão một lượt, khinh bỉ: “Ông ơi, tốt hơn là ông đừng nói nữa, với bộ dáng này của ông, cháu thực sự không tưởng tượng nổi bố cháu sẽ “đẹp biết nhường nào” đâu.”
“Hây.” Ông lão giơ tẩu thuốc lên hù Vu Đồng: “Con nhóc chết tiệt kia, mày có biết nói chuyện không đấy.”
“Cắt cắt cắt, không biết ạ.” Vu Đồng cười hì hì.
Ông lão tỉ mỉ quan sát Vu Đồng một phen, ung dung nói: “Đôi mắt của mày giống bố mày như đúc.”
Vu Đồng nhìn màu mắt của ông lão, cô thấy là lạ: “Ơ? Ông ơi, mắt ông màu hổ phách mà, đâu phải màu đen đâu ạ.”
Trước kia cô chưa từng để ý kĩ.
Ông lão cười: “Mắt bố mày giống bà nội.”
Vu Đồng khẽ gật đầu: “Vậy thì bà nhất định phải rất đẹp, dù sao thì đôi mắt này cũng là điểm nhấn duy nhất trên người cháu.”
Nhắc tới bà nội của Vu Đồng, mặt mày ông lão thêm phần dịu dàng, ông chậm rãi gật đầu tán thành lời của Vu Đồng.
Vu Đồng cất cái gương nhỏ và lược thu vào túi vải, đột nhiên cô lục được một chiếc khăn tay ở đáy túi, Vu Đồng lôi ra phiền não nhìn chằm chằm.
Ông lão trêu ghẹo: “Ây, khăn tay của người tình bé nhỏ hả?”
Vu Đồng khịt mũi khinh bỉ: “Người tình bé nhỏ cái rắm, cháu không quen Phương Thành.”
“Vậy mày nhìn chằm chằm khăn tay của nó làm cái gì?”
Vu Đồng phất phất khăn tay: “Cháu đang nghĩ trả lại khăn tay cho anh ta như thế nào.”
Chỉ suy nghĩ trong chốc lát, Vu Đồng quả quyết đứng lên.
Cô nắm chặt khăn tay nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, ông ơi, cháu đi trả khăn đây, ông trông hàng nha.”
Ông lão gật đầu: “Được được được, đi đi, đi đi.”
Vu Đồng quay lại nheo mắt nhìn ông lão: “Ông, sao cháu có cảm giác ông đang ước gì cháu đi tìm Phương Thành vậy nhỉ.”
“Còn không phải tại mày suốt ngày quang quác như ăn khoai ngứa à, tao ghét ầm ĩ lắm.”
Vu Đồng làm mặt quỷ: “Hừ! Cháu đi đây!”
Thấy Vu Đồng đi xa, ông lão gọi với theo: “Về sớm nha, đừng có một hai giờ đêm mới về giống hôm trước đấy.”
Vu Đồng đáp: “Biết rồi ạ~ ”
Ông lão nhảy từ trên xe ba bánh xuống, giãn gân giãn cốt, cháu gái đã lớn rồi mà mọi chuyện vẫn chưa đâu vào với đâu, nợ vẫn còn năm mươi triệu, của hồi môn của con nhóc vẫn chưa có.
Nghĩ vậy, ông lão bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, lại nhìn Vu Đồng chỉ còn là chấm nhỏ, ông cười cười, tính của hồi môn chắc vẫn còn sớm lắm.
*
Vu Đồng vốn định đến chỗ làm của Phương Thành, nhưng ‘Cốt Liên’ nói cho cô biết anh không ở đó.
Vu Đồng lấy di động ra nhìn, hôm nay là cuối tuần, bảo sao Phương Thành không đi làm.

Nào có mệnh khổ giống cô, ngày ngào cũng phải bán khoai, gió mặc gió, mưa mặc mưa, ngày nghỉ là điều xa xỉ.
Vu Đồng lầm bầm: “Cuối tuần không ở yên trong nhà đi.

.

.

chạy nhông nhông đi đâu không biết.

.

.”
Hôm nay cô lại phải mất bao lâu mới tìm được anh đây.
Sớm biết vậy thì hôm đó cô đã học thuộc số của anh trên điện thoại thầy Vương rồi.
Vu Đồng đứng trước đèn xanh đèn đỏ, nhắm mắt cảm nhận, “Ừm.

.

.” Một lát sau, cô mở mắt ra, nhíu mày: “Ở phía nam.”
Vừa hay đèn chuyển xanh, cô chạy nhanh đi.
*
Phương Thành thư thái ngồi phơi nắng, hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái, quần thể thao xám phối với giày thể thao trắng, trong mặc áo len cao cổ, ngoài khoác áo phao màu đen.
Anh dựa vào ghế, hai tay đút trong túi áo thưởng thức phong cảnh trước mắt, thỉnh thoảng liếc động tĩnh của phao.
“Phương Thành!”
Bỗng có người gọi anh ở phía sau, vừa nghe thấy giọng nói này, anh đã đoán được là ai.
Phương Thành ung dung quay đầu lại, thấy Vu Đồng đang vẫy tay như điên dại chạy về phía anh.
Phương Thành lập tức lại quay đầu lại, khóe môi nhẽ nhếch lên.
Vu Đồng đã chải tóc lên, nhìn có vẻ hơi khang khác.
Vu Đồng thở hồng hộc đi đến cạnh Phương Thành, cô ngó nghiêng xung quanh.
Ôi mẹ ơi, cái nơi quái quỷ gì mà chim cũng không thèm ỉa, hại cô phải mất hai tiếng đồng hồ mới tìm được.
Cô lại cúi đầu liếc nhìn Phương Thành và đống đồ nghề của anh.
Đậu xanh rau má~
Trời lạnh như vậy (mặc dù cô không cảm thấy lạnh) mà anh còn có tâm trạng thảnh thơi câu cá ở đây hả!
Vu Đồng liếc nhìn anh: “Này, anh phục chế đồ cổ đến hóa rồ rồi à? Không lạnh à?”
Phương Thành thản nhiên nói: “Nay nắng đẹp, ở nhà phí lắm.”
Vu Đồng lại nhìn về phía phao câu, nhìn chằm chằm hồi lâu mà cái phao vẫn không động đậy, cô hiếu kỳ hỏi Phương Thành: “Phương Thành, anh móc đâu ra lắm kiên nhẫn vậy, cứ ngồi trên chờ cá mắc câu vô ích vậy à?”
Phương Thành ôn tồn nói: “Kiên nhẫn, là phẩm chất đầu tiên mà chuyên gia phục chế phải có.”
Vu Đồng ngậm miệng, được rồi, coi như cô chưa hỏi gì đi.
Vu Đồng lại đứng một lát đấm bóp chân, cô cảm thấy hai chân mỏi nhừ nên bèn ngồi xuống ôm đầu gối coi như nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay phải đi tới đi lui, chân cô sắp rụng ra rồi.
Phương Thành liếc cô, sau đó ngồi thẳng người dậy, tay rút ra khỏi túi áo phao quay sang lục lọi túi đồ mang theo.
Một lát sau, anh lôi một chiếc ghế xếp có lưng dựa từ trong túi đồ nghề ra đưa cho Vu Đồng: “Ngồi đi.”
Ánh mắt Vu Đồng quét qua anh, cô nhận lấy rồi mở ra, ngồi xuống: “Cảm ơn.”
Phương Thành hỏi: “Tìm tôi có việc à?”
Trời lạnh nên nói chuyện cũng thở ra khói, có thể thấy rõ ràng.
Vu Đồng lấy khăn tay từ trong túi xách ra quăng trả anh: “Trả anh đấy, với cả.

.

.

Cảm ơn.”
Đây là Vu Đồng lần thứ hai cô cảm ơn với anh trong hôm nay.
Phương Thành không trả lời, anh liếc nhìn chiếc khăn tay rồi cầm lên đút vào túi, lại khôi phục tư thế ngồi tựa ghế vừa nãy, nhìn có hơi lười biếng.
Hai người yên tĩnh ngồi hồi lâu, Phương Thành phá vỡ sự im lặng trước.
Anh quay sang nhìn cô: “Nói đi, hôm nay lại tìm được tôi thế nào?”
Vu Đồng dở khóc dở cười không biết nói gì, đúng là cô có nói một vạn lần thì anh vẫn không tin, vậy thà không nói gì còn hơn.
Thấy cô không lên tiếng, Phương Thành cười nhạt hỏi: “Lại là cảm ứng tâm điện hả?”
Vu Đồng nhặt một cành cây vẽ vòng vòng trên đất, cô nói ỉu xìu: “Ờm.

.

.”
Phương Thành liếc cô một cái, bím tóc hơi lỏng, mấy sợi tóc đen nhánh buông xuống bên tai, cần cổ trắng như tuyết lộ ra, bờ môi không phục hơi bĩu, lông mi dài khẽ chớp.
Phương Thành nhìn mặt hồ lạnh lùng nói: “Chỗ này, ngoài tôi ra, không còn ai biết hết.”
Vu Đồng dừng vẽ, đoán xem Phương Thành có ý gì.
“Nơi ngay cả bà cũng không biết mà cô lại có thể tìm được.” Anh nói thêm.
Vu Đồng sững sờ: “Anh.

.

.

Muốn nói gì?”
Phương Thành nhìn xa xăm, không nhanh không chậm nói: “Cái tâm điện cảm ứng của cô khiến tôi phải nhìn nhận lại mọi chuyện.”
Vu Đồng chớp chớp nhìn anh: “Vậy là anh tin tôi hả?”
Phương Thành lắc đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi không mê tín, nhưng nếu cô có thể cho tôi một lời giải thích, có thể tôi sẽ tin.”
Vu Đồng cụp mắt cúi đầu, tiếp tục cầm nhánh cây vẽ vòng vòng, cô lẩm bẩm: “Giải thích.

.

.

Chính tôi cũng không biết phải giải thích thế nào.

.

.”
Cô nghĩ một lát rồi nói: “‘Cảm ứng tâm điện’ giữa tôi và anh còn có cái tên là ‘Cốt liên’, là mối quan hệ bí ẩn giữa xương và xương, chỉ có thể xảy ra giữa thầy sờ cốt và.

.

.”
Vu Đồng dừng lại, chính cô cũng không thể chấp nhận nổi cách nói chồng tương lai ấy.
Cô nhanh chóng đổi giọng: “Chỉ có thể xảy ra giữa thầy sờ cốt và người có xương tay hoàn toàn giống thầy sờ cốt.”
Phương Thành ngờ vực: “Xương tay hoàn toàn giống nhau?”
Vu Đồng gật đầu: “Đúng vậy, xương cốt của con người sao có thể giống nhau như đúc được, nhưng tôi và anh chính là trường hợp hiếm thấy, thầy sờ cốt bọn tôi gọi hiện tượng này là “trùng cốt”.”
Vu Đồng ném nhánh cây đi, sau đó chìa tay phải của mình ra nói với Phương Thành: “Giơ tay trái của anh ra mà xem, anh sẽ phát hiện, ôi vãi, sao tay cô gái này lại giống tay mình đến vậy~ ”
Phương Thành bị giọng điệu kỳ cục của Vu Đồng chọc cười, anh bật cười, rút tay trái từ trong túi áo ra, giơ cạnh tay Vu Đồng.
Dưới ánh mặt trời, hai cánh tay, trừ độ lớn nhỏ ra thì đúng là giống y chang nhau.
Phương Thành cẩn thận nhìn tay Vu Đồng, anh luôn cảm thấy trên tay cô tỏa ra ánh hào quang ẩn hiện, dưới ánh mặt trời, nó càng lấp lánh tỏa sáng hơn.
Không được một lát, Phương Thành đã thu tay lại, đút vào túi áo.
Phương Thành thản nhiên hỏi: “Hôm nay không chảy máu cam à?”
Vu Đồng: “Vẫn chưa hết ba ngày.”
“Cho nên không cần dê tôi nữa à?”
Vu Đồng xấu hổ quay đầu lại, dê.

.

.
“Nhưng nếu anh đồng ý, bây giờ tôi sờ anh một cái cũng được a.”
Dù sao thì sờ một chút cô cũng không mất gì!
Phương Thành không thèm để ý cô chòng ghẹo, sắc mặt vẫn bình thản: “Vậy chuyện chảy máu mũi có liên quan gì đến chuyện sờ tôi?”
Vu Đồng không để ý lúc anh nói câu này, mang tai hơi đỏ lên.
Sống nhiều năm như vậy, trừ người lớn trong nhà ra, Phương Thành có thể nói là thực sự ít tiếp xúc với nữ giới, mấy hành động của Vu Đồng mấy ngày trước trong mắt anh hoàn toàn ngang hàng với dê nữ.
Phương Thành liếc cô một cái.
Đúng, dê nữ.
Vu Đồng lo lắng: “Cái này tôi cũng không biết giải thích thế nào, dù sao nếu cách ba ngày mà tôi không sờ anh thì tôi sẽ bị chảy máu mũi, cho đến khi sờ được vào người anh thì mới dừng lại.”
Vu Đồng suy nghĩ, cô cứ nói sờ tới sờ lui, liệu Phương Thành có coi cô là kẻ biến thái không nhỉ.
Cô đặc biệt giải thích: “Phương Thành, không phải tôi muốn sờ anh, mà là tôi muốn sờ xương của anh, xương thôi, you know?”
Phương Thành chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm.
Vu Đồng đau đầu, chẳng lẽ vẫn chưa hiểu hả trời?
Cô lại vung tay chém gió giải thích lần nữa: “Để tôi so sánh nhé, xương của anh chính là ma tuý, bây giờ tôi bị nghiện rồi, nếu tôi không được sờ thì cơn nghiện sẽ phát tác, nói vậy anh đã hiểu chưa?”
Lại là im lặng, Phương Thành vẫn không trả lời.
Một hồi lâu, Phương Thành mới ngước lên nheo mắt nhìn cô, anh dịu dàng nói: “Vậy.

.

.

Nghiện cái này có cai được không?”
Vu Đồng há hốc sững sờ.
Cô nói liên thanh——
“Không thể.”
“Ít nhất hiện tại không có cách nào bỏ hẳn.”
“Ít nhất.

.

.”
Lời nói nghẹn trong cổ họng, đến nguyên nhân còn chưa xác định được thì tất cả cam đoan đều vô hiệu.
Cô không nói hết câu.
Vu Đồng đối diện với ánh mắt anh, thu lại vẻ cà phất cà phơ vốn có.
Phương Thành nhìn cô với ánh mắt sâu không lường được, giờ khắc này, mỗi một ánh mắt của cô dường như đều đang nói cho anh biết:
Tôi, Vu Đồng, bây giờ mà rời khỏi anh, thì chết chắc rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui