Thầy Sờ Cốt FULL


Edit: Cá xinh đẹp rạng ngời
Trên đường bay đến Paris, ngoài xem vài tờ báo ra thì chuyện duy nhất Phương Thành có thể làm chính là ngủ.

Máy bay bị xóc do khí lưu khiến Phương Thành không ngủ yên, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đầu anh chợt lóe lên ảnh tượng mua khoai lang dưới chân cầu lúc còn nhỏ.

Anh vắt hết óc muốn nhớ lại tất cả tình hình lúc ấy nhưng không được, chỉ có những mảnh ký ức vụn vặt.
Nhưng cũng chính vào khoảnh khắc vừa rồi, đôi mắt đen láy của người trong ký ức hoàn toàn trùng khớp với người trước mặt, cảnh tượng dần trở nên rõ ràng.

Phương Thành cụp mi mỉm cười.
Mắt Vu Đồng sáng lên, Phương Thành có thể nhớ ra cơ à?
Cô làm mặt gian xích lại gần, nhìn anh hỏi: “Có phải lúc đó tôi vẫn còn là trẻ con hay không?” Hoàn toàn quên rằng mới vừa nãy, cô hận không thể cách xa anh cả dải thiên hà.
Phương Thành gật đầu.
Vu Đồng hấp háy mắt, cười thảo mai hỏi: “Khi đó tôi có đáng yêu không? Có đáng yêu không? Nhất định là vô cùng vô cùng vô cùng đáng yêu đấy nhỉ? !”
Phương Thành nheo mắt nhìn vào ánh mắt cô, rồi xoay người đi sang mép giường, từ chối trả lời câu hỏi này.
“Không đáng yêu à?” Vu Đồng theo sau lưng anh, quấn lấy hỏi.
Phương Thành khẽ nói: “Cứ cho là thế đi.”
Vu Đồng đi vòng đến trước mặt anh: “Cái gì gọi là cứ cho là thế đi, đáng yêu hay không đáng yêu, chọn một cái thôi.”
Phương Thành duỗi một tay ra kéo cô qua một bên, cười bất đắc dĩ đáp: “Ừm, đáng yêu.”
Vu Đồng cười hê hê: “Lúc đó nhìn tôi thế nào?”
Phương Thành quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cũng giống cô bây giờ.”
“Anh đừng có đáp lấy lệ như thế, tả kĩ hơn đi.”
Phương Thành giơ tay vẽ đại khái độ to, khóe môi mang theo cười: “To chừng này, nằm ở trong giỏ trúc.”
Vu Đồng: … →_→
Phương Thành cầm cốc nước ấm trên tủ đầu giường lên uống từng ngụm.
Vu Đồng khoanh tay trước ngực lườm anh, ngón tay gõ từng nhịp lên cánh tay, giày cũng gõ lên mặt đất phát ra tiếng “Cộc cộc cộc”, cô vẫn nhớ ông nội từng nói, từ lúc còn bé Phương Thành đã thích cô rồi, bây giờ nhìn dáng vẻ này, sao cô lại nhìn ra ghét bỏ được nhỉ.
“Phương Thành.” Vu Đồng cười xấu xa gọi anh.
“Ừm.”
“Ông tôi nói từ lúc còn bé anh đã thích tôi rồi.”
“Ừm, khụ —— khụ khụ ——” Phương Thành bị sặc, anh vội vã đặt cốc nước đặt trên bàn rồi rút khăn giấy ra che miệng ho khù khụ.


Sau khi bình tĩnh lại, Phương Thành hắng giọng: “Không có đâu.”
Vu Đồng bắt đầu chém gió: “Ông tôi nói từ lúc còn bé anh đã nhìn tôi đến không rời mắt được rồi ấy.”
Phương Thành: “Điêu.”
Vu Đồng lè lưỡi, quên đi quên đi, thật là làm người ta phát bực, vẫn không thể trêu ghẹo được anh.
Phương Thành vứt khăn giấy vào thùng rác, anh bỗng nhiên kỳ quái hỏi: “Ông cô vẫn còn nhớ tôi à?”
Vu Đồng gật đầu: “Nhớ.”
Phương Thành: “Vậy từ lúc nhìn thấy tôi ở nhà họ Phương là ông đã nhận ra tôi rồi hả?”
Vu Đồng có vẻ không để tâm: “Ừm, chắc vậy.”
Vu Đồng trộm liếc Phương Thành, nghĩ xem liệu anh có nhớ chuyện ông từng sờ xương tay cho anh hay không.

Nếu Phương Thành thật sự hỏi chuyện này thì cô phải trả lời như thế nào đây, nói bởi vì ông thấy anh đẹp trai nên mới sờ chắc? Cái lý do sứt sẹo thế này, đến lúc trước ông nói cho cô nghe mà cô còn không tin, huống chi là Phương Thành.
Phương Thành ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm hai tay Vu Đồng, Vu Đồng nhận ra ánh mắt của anh: “Tay tôi có gì hay mà nhìn?”
“Vu Đồng, hình như khi đó ông cô…” Phương Thành giơ tay phải của mình lên, lại qua lật lại nhìn hai lần.
Vu Đồng thăm dò hỏi: “Ông tôi làm sao?”
Phương Thành khẽ lắc đầu, không nhớ rõ nữa, anh thản nhiên nói: “Không có gì.”
Vu Đồng thở phào, cô quay lưng lại cắn môi suy tư, chờ ông quay lại, cô nhất định phải quấn lấy ông hỏi cho rõ, cô luôn cảm thấy ông có điều gì đó giấu cô.
Phương Thành nhìn bóng lưng cô: “Vu Đồng.”
Vu Đồng tỉnh rụi xoay người lại: “Hửm?”
Phương Thành đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, anh hỏi: “Vu Đồng, có phải ông cô từng sờ xương tôi hay không?”
Cái đệt!
Vu Đồng giật thót, không thể đợi cô bình tĩnh lại mà cứ phải hỏi bất chợt như vậy sao!
“Chắc, chắc là không đâu.” Vu Đồng hơi lắp bắp.
Ánh mắt Phương Thành càng lúc càng bức người: “Không thật hả?”
Vu Đồng đứng thẳng người dậy: “Sao tôi biết được, anh phải hỏi ông tôi chứ.”
Phương Thành gật gù: “Cũng đúng.”
Vu Đồng nhanh chóng bẻ lái, cô vươn tay, ra hiệu Phương Thành cầm lấy: “Này, cầm đi.”
Phương Thành nhìn lướt qua, anh hiểu là Vu Đồng muốn trị chứng mất ngủ cho mình, cũng tự nhiên nắm chặt lấy, dắt cô đến ngồi xuống sa lon.
Ngồi không cũng chán, Phương Thành cầm một quyển sách tiếng Pháp trên bàn trà lên chậm rãi đọc, Vu Đồng nhìn ké, nhưng cô chẳng hiểu được một chữ bẻ đôi nào hết.
“Phương Thành, anh biết tiếng Pháp à?”
Phương Thành gật đầu thản nhiên nói: “Ừm, tôi học đại học ở Pháp mà.”
Vu Đồng ngắm nhìn sườn mặt của Phương Thành, góc cạnh rõ ràng, chiếc mũi cao thẳng, hình dáng thật sự rất hợp khẩu vị của cô.


Gần như mỗi lần nắm tay cô, anh đều sẽ chọn đọc sách để giết thời gian chứ không phải cầm điện thoại lướt Weibo hoặc xem tivi giống cô.
Lúc Phương Thành làm những chuyện này, anh luôn điềm đạm thảnh thơi, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy hưởng thụ, tính tình ôn hòa không nóng không lạnh, đối với ai cũng đều rất tốt.

Vu Đồng nghĩ, cho dù cô có làm ầm ĩ ở bên cạnh thì gần như anh cũng chỉ cười một tiếng rồi cho qua, để mặc cô làm loạn.
Vu Đồng cười, tiếp tục hỏi: “Vậy, anh học trường nào vậy?”
“Trường Mỹ thuật Paris.”
Vu Đồng ngạc nhiên: “Ồ? Anh học cùng trường với chị tôi ấy hả?”
Phương Thành: “Ừm, có thể coi cô ấy là đàn em của tôi.”
Vu Đồng nghĩ đến điều gì đó, cô cười hỏi: “Phương Thành, anh có biết người có cái biệt danh “Sư tử lạnh lùng” ở trường anh không?”
Tay Phương Thành đang lật sang trang hơi khựng lại: “Có.”
“Có phải anh ấy rất lợi hại hay không, lúc trước tôi nghe chị khen anh ấy đến mòn tai, nào là kỳ tài không ai sáng bằng, nào là thông minh hơn người, nào là nhân vật tiếng tăm trong trường.”
Phương Thành cười: “Thật à…”
“Ừm, khi đó anh ấy vẫn là sinh viên nhưng đã vẽ rất đỉnh rồi, phong cách độc đáo, biến hóa đa dạng, lấy bừa một bức để bán cũng đáng giá rất nhiều tiền đấy.”
“Ồ?”
“Người ta thiên phú thế cơ mà, chậc chậc chậc, ông trời quả là bất công.”
“Ừm…”
“Chị kêu là tính tình anh ấy rất lạnh nhạt, nhưng khí khái bất phàm, giống như một con sư tử lạnh lùng vậy, cho nên biệt danh đó cứ thế mà được truyền lại.”
Phương Thành nhíu mày: “Vậy à…”
Vu Đồng sờ túi, không mang điện thoại rồi.
Vu Đồng: “Anh ấy tên là gì ấy nhỉ? Không mang điện thoại rồi, lát nữa về phòng tôi phải lên mạng tìm mới được, không chừng anh ấy đã là hoạ sĩ lớn ra trò rồi cũng nên.”
“Phương Thành…”
Vu Đồng không nghe rõ: “Hở?”
“Phương Thành.” Phương Thành lặp lại.
Vu Đồng sửng sốt, cái gì? Phương Thành? ⊙▽⊙
Vu Đồng trợn trừng nhìn Phương Thành, cộng với việc vừa nãy cô chém gió cả buổi về độ trâu bò của anh ở ngay trước mặt anh, nói anh là người lợi hại như thế nào, thế mà anh còn mặt không đổi sắc tim không đập nhanh mà nghe cho được.
“Anh, biến thái.” Vu Đồng tức giận nói.
Phương Thành cười bất đắc dĩ: “Sao tôi lại thành biến thái rồi.”
“Anh ở đây nghe tôi khen anh cả buổi mà không thèm chủ động nhận anh chính là người đó, không phải biến thái thì là cái gì.”

Phương Thành càng cười vui vẻ hơn: “Tôi thấy cô nói hăng say quá, không đành lòng cắt ngang lời cô.”
Vu Đồng lườm anh, sao cô lại cảm thấy là anh muốn nghe cô khen anh nhỉ?
Thấy được hồi lâu mà Vu Đồng vẫn không lên tiếng, Phương Thành ôn tồn hỏi: “Giận rồi à?”
“Không.” Vu Đồng nhếch miệng liếc anh một cái, cô thấy khó hiểu: “Anh vẽ đỉnh như vậy, sao cuối cùng lại làm chuyên gia phục chế văn vật vậy?”
Phương Thành lại lật thêm một trang: “Con người luôn thay đổi, trải qua chút chuyện mới phát hiện ra đó không phải thứ mình thích nhất.”
Vu Đồng một tay chống đầu, nghiêng mặt nhìn anh: “Vậy, anh đã trải qua chuyện gì vậy?”
Bàn tay Phương Thành đang cầm tay Vu Đồng vô thức vuốt ve mu bàn tay cô, ngay cả Vu Đồng cũng không để ý, tập mãi thành thói quen rồi.
“Giai đoạn chán nản, của hoạ sĩ.”
“Không có cách nào khắc phục à?”
“Không.” Phương Thành nói vô cùng bình thản.
Vu Đồng nghe xong, cô thầm thì: “Nhưng mà đáng tiếc lắm…”
Phương Thành: “Không hề đáng tiếc.”
Vu Đồng: “Sao lại không đáng tiếc, đáng tiếc chết đi được ấy.”
Phương Thành quay đầu nhìn cô, không nhanh không chậm nói: “Vu Đồng, bởi vì đó không phải là chuyện tôi thích nhất nên tôi không hề nỗ lực giải quyết trắc trở, đến bản thân cũng cảm thấy không thấy thích, thì càng khỏi phải nói đến đáng tiếc.”
Vu Đồng gật gù: “Vậy anh thích phục chế văn vật à?”
Phương Thành: “Ừm, không thấy buồn chán, luôn rất vui vẻ, sửa này chữa nọ, ngày tháng cứ trôi như vậy.”
Vu Đồng đột nhiên bật cười: “Phương Thành, anh thật thú vị.”
Cô vẫn luôn cảm thấy con người anh rất cứng nhắc, bây giờ xem ra lại thấy rõ ràng là anh rất thú vị.
Trước đó, Vu Đồng khen Phương Thành nhiều như vậy mà anh không hề có phản ứng, nhưng chỉ một câu này thôi lại khiến anh cảm thấy vô cùng sướng tai, con tim như bị thứ gì đó nắm lấy, khiến anh cảm thấy tê dại, mang tai cũng hơi đỏ lên.
Phương Thành chuyển chủ đề: “Vậy cô nói tôi nghe thử xem, cô quen Tôn Hàm Uyển như thế nào vậy? Tôi thấy có hứng với chuyện này.”
Vu Đồng cười xấu xa: “Chộ ôi, không ngờ lại có thể lần đầu tiên nghe thấy ba chữ ‘thấy có hứng’ từ miệng anh.

Được rồi, xét thấy anh muốn biết như vậy, tôi sẽ nói cho anh nghe.”
“Năm tôi mười bốn tuổi, tôi nhận một mối ở nước ngoài, hoàn toàn không chuẩn bị gì hết đã đến cùng ông tới Paris.

Đến đây rồi mà không thể liên lạc với khách hàng, chưa quen cuộc sống ở đây, lại còn không biết tiếng, thế là tôi với ông phải lưu lạc đầu đường.”
Phương Thành dừng lật sách, lưng tựa vào ghế sô pha, nghe rất chăm chú.
“Hôm đó trời lại còn mưa, tôi với ông thì đói bụng, hai người bọn tôi vật vờ đi trên đường, muốn thê thảm bao nhiêu thì có chừng đấy.

Đại khái là ông trời có mắt, ông với tôi gặp được chị, đáng lẽ chị chỉ đi ngang qua, che ô mà nhìn chúng tôi dùng báo che mưa ở ven đường thôi.

Với tình hình lúc đó, tôi vừa nhìn thấy một người da vàng là liền kích động, xông thẳng lên gọi “cô ơi”.”
“Chủ yếu là do chị mặc đồ quá đứng tuổi, lại còn trang điểm tông khói nữa, ai mà ngờ được khi đó chị ấy mới có hai mươi tuổi, tôi còn tưởng chị ấy đã ba mươi rồi ấy.

Sau khi biết được tình hình, đều là người Trung Quốc với nhau nên chị đã tốt bụng thu nhận tôi với ông, tìm quần áo khô cho chúng tôi thay, nấu cơm cho chúng tôi ăn.”

“Tôi với chị rất hợp nhau, chị buộc tóc cho tôi, còn bẹo má tôi rồi nói tôi đáng yêu nữa.

Có lẽ do từ nhỏ đã không có mẹ, bạn bè cũng ít nên tôi mới tìm được cảm giác thân thiết ở trên người chị, tôi rất thích chị ấy…” Vu Đồng chu môi.
“Nhưng lúc mới đầu tôi cũng chưa mở rộng lòng với chị ngay đâu, cũng không cho chị biết thân phận của tôi với ông.

Tôi với ông ở lại nhà chị, sau này xảy ra chút chuyện, ông mới chủ động nói cho chị thân phận của chúng tôi, chị cũng không có biểu hiện gì đặc biệt kinh ngạc, chị nói mỗi người đều có bí mật của riêng mình.”
Vu Đồng dừng lại hồi lâu, Phương Thành hỏi: “Hết rồi à?”
Vu Đồng cười khà khà: “Anh vẫn muốn nghe hả?”
“Ừm, cảm giác như cô vẫn chưa kể hết.”
Vu Đồng nheo lại mắt: “Quan hệ giữa tôi với chị trở nên vô cùng tốt, tôi hoàn toàn bỏ xuống đề phòng là bởi vì đã xảy ra một chuyện vô cùng đặc biệt.”
Phương Thành tò mò: “Chuyện gì?”
Vu Đồng cười hề hề, không hề xấu hổ cũng không hề nóng nảy nói: “Bởi vì tôi có kinh, kì kinh lần đầu tiên của đời người.”
Mang tai Phương Thành bỗng đỏ lựng lên.
“Tôi không có kinh nghiệm gì hết, lúc đó với tôi mà nói, chị như một thiên sứ luôn.”
Phương Thành né tránh ánh mắt của Vu Đồng, mặt cũng bắt đầu đỏ lên.
Vu Đồng cười tủm tỉm nhìn anh, chọc chọc lỗ tai anh: “Nhìn xem, tôi đã biết là anh đỏ tai mà, xấu hổ rồi hả?”
“Cô, con gái con lứa…”
Vu Đồng vô tội: “Là tự anh muốn nghe cơ mà.”
Ánh mắt Phương Thành lơ đãng: “Những thứ này cô có thể không nói mà.”
Vu Đồng cười vô cùng rực rỡ, cô giơ tay muốn chọc vào mặt anh, kết quả lại bị tay kia của Phương Thành nắm chặt cổ tay lại, động tác của Phương Thành quá lớn, quyển sách bìa cứng trên đầu gối rơi “Bộp” xuống đất.
Vu Đồng một tay bị nắm chặt, tay kia thì bị bắt cổ tay, cô đứng lên, tinh quái nói: “Hê hê, chính là muốn nói cho anh nghe đấy.”
“Cô…”
Cô ghẹo: “Phương Thành, tôi phát hiện ra mặt anh lúc dày lúc mỏng ấy, mà lại còn có thể tự do đổi chỗ cho nhau.

Lúc nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi thì mặt không đổi sắc, nhưng tôi vừa mới nói tôi có kinh thì…”
Để ngăn cô nói, Phương Thành dùng sức kéo một cái, cả người Vu Đồng nhào về trước, lúc này cô mới nhận ra mình không còn tay để chống, cô vội vàng cơ trí dùng chân phải.
Mái tóc đen nhánh mềm mại của Vu Đồng lướt qua mặt Phương Thành, rơi xuống cổ anh, từng sợi từng sợi, ngứa ngứa, nhột nhột.

Sau khi lắng xuống, Vu Đồng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Phương Thành, mặc dù đã dùng chân rồi, nhưng cô vẫn nằm nhoài lên trên người Phương Thành, bởi vì vừa rồi chân phải đã đạp hụt mất rồi…
Phương Thành cụp mắt, buông bàn tay phải đang nắm cổ tay cô ra, vén lọn tóc của cô đang rủ xuống trước mặt ra, thản nhiên nói: “Đừng làm rộn…”
“Người đẹp trong ngực mà không có chút phản ứng nào hết, anh vẫn là đàn ông bình thường đấy à?”
Phương Thành cười bất lực: “Tôi không thấy người đẹp nào hết, tôi nhìn thấy Sadako.”
Vu Đồng: “…”
Anh xôi xéo chim cút ngay cho tôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận