Hôm nay, Vu Đồng muốn theo Phương Thành về nhà họ Phương đón năm mới, tiện thể dẫn luôn ông cụ đi theo để bàn bạc chuyện cưới xin của hai người.
Trước đó, Phương Thành đã từng nói chuyện muốn kết hôn qua điện thoại, bà nội cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ kêu dẫn người về nhà ăn Tất niên, còn bảo cả ông nội của Vu Đồng đi cùng.
Phương Thành cảm thấy bà nội đã ngầm đồng ý.
Lúc này, Vu Đồng và ông cụ đang ngồi trên ghế sau, còn Phương Thành thì lái xe.
Trời đã tối, thời tiết lạnh lẽo, kính xe phản chiếu vẻ mặt lo lắng căng thẳng của Vu Đồng, còn ông cụ thì ung dung chống đầu nhìn những chiếc xe đủ mọi hình dáng ở bên ngoài.
Tầm nửa tiếng sau, Phương Thành lái xe chạy vào ngôi biệt thự giữa hồ mà trước kia Vu Đồng và ông cụ đã từng đến, mấy người giúp việc nữ đã chờ sẵn ở cửa.
Ba người xuống xe, cửa lớn được mở ra, quản gia Từ Kiến đi ra từ trong nhà.
Thấy ông, Phương Thành điềm tĩnh chào: “Chú Từ.”
Vu Đồng cũng gọi theo anh: “Chú Từ.”
Từ Kiến vẫy tay: “Mọi người mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Phương Thành đi vào cùng Vu Đồng.
Ánh mắt ông cụ rơi trên mặt Từ Kiến hồi lâu rồi mới dời đi, Từ Kiến cũng vậy.
Hai người đều thấy hơi hốt hoảng.
Từ Kiến dẫn đầu, ba người đi theo vào phòng ăn của nhà họ Phương, cánh cửa đôi xa hoa đã mở rộng, mọi người đã ngồi sẵn ở bàn chờ bọn họ.
Vu Đồng núp sau lưng Phương Thành, lén lút nhìn một lượt những người ở trong, tất cả đều là những người trong bức ảnh gia đình ở trên tủ đầu giường của Phương Thành.
Người đang ngồi chính giữa là bà nội anh – Ôn Tú Nhã.
Bố anh – Phương Dương mặc bộ vest màu xám, vẻ mặt nghiêm túc, người ăn mặc lộng lẫy, vẻ ngoài mỹ lệ đang ngồi cạnh ông chính là mẹ kế của anh – Hứa Tuệ Tâm, còn người đàn ông nhìn hơi xảo quyệt chính là em trai anh – Phương Quân.
Ôn Tú Nhã mặt mày hiền hậu, ôn hòa nói: “A Thành, bọn cháu mau tới đây ngồi đi.”
Phương Thành khẽ cười gật đầu, nắm tay Vu Đồng đi về phía bàn ăn.
Thấy ông cụ đi sau Phương Thành và Vu Đồng, với tư cách là thông gia, Ôn Tú Nhã đứng lên tiếp đón, bà vừa đứng lên, tất cả mọi người cũng đều đứng lên chào hỏi ông cụ.
Ông cụ cười, xua tay: “Không cần đứng dậy, không cần đứng dậy, khách sáo rồi, khách sáo rồi.”
Ôn Tú Nhã gật đầu ngồi xuống, những người còn lại mới ngồi xuống theo.
Vu Đồng ngồi cạnh Phương Thành, cô căng thẳng đến mức lòng tay tay đổ mồ hôi, không ngừng nuốt nước bọt.
Có cảnh tượng hoành tráng nào mà cô chưa từng thấy chứ, đến Quỷ Môn Quan cô cũng đã tới vô số lần rồi mà sao hôm nay lại căng thẳng vậy?
Không khí trên bàn ăn vô cùng nặng nề, yên lặng đến mức khiến người ta phải sợ hãi.
Trước giờ Vu Đồng không hề hay biết rằng nhà giàu lại ăn cơm như vậy.
Thế này đâu phải là ăn Tất niên, rõ ràng là đang lên pháp trường.
Phương Thành đứng lên giới thiệu ba người ở đối diện cho ông cụ: “Ông nội, đây là bố cháu, đây là mẹ cháu, đây là em trai cháu, còn bà nội thì chắc không cần giới thiệu nữa, cháu nghĩ ông cũng đã biết rồi.”
Anh lại nói tiếp: “Bố, mẹ, đây là ông nội của Vu Đồng.”
Hai bên lịch sự gật đầu coi như chào hỏi.
Sau khi Phương Thành giới thiệu xong, ánh mắt ông cụ trở nên sâu không lường được, ánh mắt tập trung lên người mẹ kế của Phương Thành là Hứa Tuệ Tâm, nụ cười hiền từ tắt ngấm trên gương mặt ông.
Hứa Tuệ Tâm nhìn thấy ông cụ, đôi mắt phượng lóe lên sự kinh ngạc, sau đó hơi nhướn mày lên nhìn sang Vu Đồng, đáy mắt chất chứa vẻ âm u thăng trầm.
Thấy Vu Đồng có tướng mạo bình thường, Phương Quân cũng chẳng có hứng thú, chỉ giơ ly rượu trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm rượu vang.
Mọi người bắt đầu động đũa, tất cả đều có tâm sự.
Phương Thành lên tiếng: “Bố, con muốn kết hôn với Vu Đồng.”
Mặt Phương Dương không chút cảm xúc liếc nhìn Vu Đồng đang im lặng không nói một lời ở bên cạnh.
Ông đáp bằng giọng điệu nặng nề: “Ừm, biết rồi.”
Ôn Tú Nhã cười nói hoà giải: “A Thành, bà đã bàn bạc với bố cháu rồi, bố cháu cũng đã đồng ý rồi.”
Mặt mày Phương Thành hiện lên vẻ vui mừng: “Cháu cảm ơn bà.”
Vu Đồng nuốt miếng thức ăn mà Phương Thành gắp cho cô xuống, cô chỉ hi vọng thời điểm gian nan này mau mau trôi qua.
“Nào, A Thành, món thịt lợn xào chua ngọt cháu thích ăn nhất này.”
“Bà, bà cũng ăn đi.”
Ôn Tú Nhã gắp thức ăn cho Phương Thành, Hứa Tuệ Tâm liếc thấy, sắc mặt không tốt lắm, cũng cho gắp thức ăn con trai mình là Phương Quân.
Phương Dương chậm rãi ăn cơm, không hề có ý muốn nói chuyện, ông cụ thì mặt mày nặng nề, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Ôn Tú Nhã hiền từ hỏi: “A Thành, cháu và Vu Đồng đã nghĩ xem bao giờ làm đám cưới chưa?”
Vu Đồng ngây ra, cô hoàn toàn chưa nghĩ tới chuyện đám cưới, cô chỉ muốn lặng lẽ đi đăng kí kết hôn, sau đó sống thật vui vẻ, chuyện đám cưới không hề cần thiết.
Phương Thành liếc nhìn Vu Đồng ở bên cạnh, sau đó nói với Ôn Tú Nhã: “Bà nội, cháu và Vu Đồng không có ý định tổ chức đám cưới.”
Vu Đồng mừng thầm, không hổ là người đàn ông của cô, quả nhiên rất hiểu ý cô.
Ôn Tú Nhã hỏi: “Vu Đồng, không tổ chức thật à?”
Vu Đồng đáp: “Không cần thật ạ, thưa bà.”
Ôn Tú Nhã chậm rãi gật đầu: “Vu Đồng, nếu không tổ chức đám cưới, sợ là ông cháu cảm thấy nhà họ Phương chúng ta không có thành ý.”
Nghe vậy, ông cụ nhếch miệng chỉ cười gượng: “Không đâu.”
Nghe được đáp án của ông cụ, nếu Vu Đồng và Phương Thành đã không muốn tổ chức thì , Ôn Tú Nhã cũng đành theo: “Vậy bọn cháu muốn sao thì làm vậy đi.”
Ăn xong bữa cơm Tất Niên đầy âm u nặng nề, không một ai ân cần giữ người lại, giống như chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ.
Vu Đồng và ông cụ ngồi trong xe đợi Phương Thành, trước khi đi, anh bị Ôn Tú Nhã gọi lại, nói là có chuyện muốn nói nên Phương Thành đành để cô và ông lên xe trước.
Ông cụ vẫn luôn cầm tẩu thuốc gõ lên đầu gối, gương mặt đầy những nếp nhăn do năm tháng bể dâu.
Sắc mặt ông vô cùng đáng sợ, Vu Đồng len lén liếc nhìn ông, không dám lên tiếng, đây là lần đầu tiên ông có vẻ mặt này trước mặt cô.
Trước khi ăn cơm còn rất tốt mà, sao ăn xong lại thành như vậy? Chẳng lẽ là do thái độ lạnh nhạt của người nhà họ Phương? Nhưng rõ ràng trước đó cô đã đánh tiếng trước với ông rồi mà.
Vu Đồng thực sự không nhịn được nữa.
Cô cười hì hì gọi: “Ông ơi?”
Ông cụ quay sang nhìn Vu Đồng với ánh mắt đầy phức tạp, giọng nói khàn khàn: “Nhóc con này…”
“Dạ?”
“Hay là… mày đừng gả cho Phương Thành nữa…”
Vu Đồng chẳng ra mô tê gì hết, ông của cô đang diễn trò gì vậy?
“Đã gặp mặt người lớn rồi, cháu còn hứng lên đổi ý được ạ?”
Ông cụ hừ nhẹ: “Có gì mà không được chứ?”
“Ông, ông sao vậy? Không phải lúc trước ông còn rất muốn cháu gả cho Phương Thành hay sao?”
“Bây giờ ông đổi ý rồi, không muốn mày gả cho nó nữa.”
Vu Đồng khoanh tay trước ngực, mỉm môi suy ngẫm, chắc chắn là có vấn đề gì đó: “Ông, ông nói thật với cháu đi.”
Ông cụ cũng ngồi thẳng người dậy: “Nếu ông nói thật thì mày sẽ không gả cho Phương Thành nữa hả?”
“Ông cứ nói trước xem đã.”
Ông cụ cụp mắt thở dài, nói nghiêm túc: “Nhóc con, không phải mày vẫn luôn tò mò tại sao hơn 20 năm trước, ông phải sờ xương Phương Thành hay sao?”
Vu Đồng nhíu mày, nói với vẻ vô vị: “Không phải ông đã nói… là do anh ấy hợp mắt ông hay sao…?”
Ông cụ cười khẩy: “Không phải mày cũng chưa bao giờ tin hay sao?”
Vu Đồng mím môi, cô có dự cảm chẳng lành: “Vâng… không tin…”
Ông cụ căm giận: “Lúc đó, ông bị người ta ép buộc, người ép buộc ông là ai, mày biết không?”
Vu Đồng ngơ ngác lắc đầu.
Ông cụ thở dài, nghiến răng nói: “Là mẹ kế của Phương Thành!”
Vu Đồng kinh ngạc trợn to hai mắt, mày cau lại.
“Cạch.”
Cửa xe mở ra, Phương Thành xách túi ngồi vào xe.
Vu Đồng và ông cụ không nói thêm gì nữa, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Cô nheo mắt nhìn ra ngoài cửa xe, ngón tay quấn lấy những lọn tóc dài, cau mày ngẫm nghĩ.
Phương Thành quay lại nhìn hai người: “Ông, cháu đưa ông về chỗ của ông trước nhé?”
Ông cụ gật đầu, nói từ tốn: “Phương Thành, cháu đưa ông đến ngã tư Hợp Đình là được, hôm nay Vu Đồng sẽ về cùng ông, nó muốn ở chỗ ông ba ngày.”
Phương Thành quay sang nhìn cô: “Vu Đồng?”
Vu Đồng cụp mắt, rồi gật đầu: “Vâng, em có chuyện muốn nói ông.”
Anh gật đầu: “Được.”
Suốt đường đi, không một ai lên tiếng nói chuyện, Phương Thành liếc Vu Đồng mấy lần quay gương chiếu hậu, nghĩ có lẽ do thái độ của người nhà anh không tốt nên bây giờ mới có dáng vẻ hết đường xoay xở như vậy.
“Ông nội, đến rồi ạ.”
Ông cụ hoàn hồn: “Ừm, cảm ơn cháu nhé, Phương Thành.”
Ông cụ mở cửa xe bước xuống, Vu Đồng mím môi đi về phía trước, sau đó thơm má Phương Thành một cái, cười tinh nghịch: “Đừng quá nhớ em đó.”
Phương Thành vòng tay lên sờ mặt cô: “Nhớ gọi điện cho anh đó.”
Cô gật đầu.
Vu Đồng và ông cụ đứng ở ven đường nhìn chiếc xe của Phương Thành rời đi rồi mới cất bước tiến về phía trước.
Hôm nay gió hơi to khiến Vu Đồng thấy lạnh đầu.
Hôm nay gặp mặt người lớn trong nhà Phương Thành, vì muốn tạo hình cho đẹp nên cô còn đặc biệt không đội chiếc mũ len ấy.
Cô khịt mũi nhìn bốn phía, quanh đây không có nhà cửa gì hết mà.
Cô hỏi với vẻ khó hiểu: “Ông, ông ở đâu vậy?”
Ông cụ giơ tay lên chỉ phía trước: “Ở ngay đằng trước thôi.”
Vu Đồng vội vàng gật đầu, bây giờ tâm tư của cô đều đặt hết lên lời ông vừa nói, hoàn toàn không để ý đế đường đi, chỉ bám sát theo ông cụ.
Chờ đến khi ông cụ dừng lại, Vu Đồng mới hoàn hồn ngẩng đầu nhìn lên, thấy mấy chữ do đùng màu vàng đang nhấp nháy: “Ông, ông ở khách sạn Thịnh Hoàng ấy ạ?”
Ông cụ cười khà khà: “Ừ.”
Vu Đồng không thể tin nổi: “Ông, ông trúng số độc đắc ạ?”
“Đương nhiên là có người bao ăn bao ở rồi.”
“Ai ạ?”
“Cái này thì… không thể nói cho mày được.”
Vu Đồng cũng lười hỏi, cô quen rồi.
Ông cụ đi vào trong, Vu Đồng cũng đi theo ông lên trên, vốn dĩ cô còn tưởng chỉ là phòng tiêu chuẩn bình thường, ai ngờ kết quả lại là phòng tổng thống.
Vu Đồng đứng trước cửa, không thể tin nổi: “Ông, có phải ông đã giở mánh khóe xấu xa nào đó với người ta không?”
Ông cụ bật cười: “Không đâu không đâu, mày yên tâm đi.”
Vu Đồng đi vào trong phòng tổng thống, ngồi vắt chân trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực liếc nhìn bốn phía, vẻ mặt chất vấn: “Ông, hôm nay ông phải nói rõ ràng với cháu đi.”
Ông cụ đấm lưng: “Được, hôm nay ông sẽ nói hết mọi chuyện với mày.”
Vu Đồng nhếch miệng, nói tiếp: “Ông, vừa nãy cháu đã nghĩ kỹ rồi, bất kể lát nữa ông có nói gì thì cháu vẫn gả cho Phương Thành.”
Ông cụ nhíu mày: “Mày chắc chắn chứ?”
“Vâng, cháu thích anh ấy, hơn nữa cháu không thể rời anh ấy được, nếu rời khỏi anh ấy, cháu sẽ bị chảy máu cam.”
“Chảy máu cam à…” Ông cụ cười híp mắt lắc đầu: “Bây giờ có lẽ chưa chắc đâu…”
Đương nhiên ông có lý của ông khi để Vu Đồng ở lại đây ba ngày…