10% cổ phần trong tay Vu Đồng đã hóa giải mối nguy nghiêm trọng nhất từ trước tới giờ của tập đoàn Phương thị, ván cờ mà Hứa Tuệ Tâm đã tỉ mỉ tính toán coi như đã bị hủy trong tay Vu Đồng.
Vu Đồng thoắt cái biến hình thành phú bà, trong tay không chỉ có cổ phần của bố mẹ cho cô mà còn có cả cổ phần Phương Thành chuyển cho cô.
Phương Thành nói với cô, nhà họ Phương vĩnh viễn mắc nợ cô.
Những thứ anh cho thì cô cứ nhận lấy.
Vu Đồng hiểu, cũng vui vẻ đón nhận, bởi anh nói không sai.
Dù vậy, Vu Đồng vẫn ngày ngày ngồi nhà bán hàng qua mạng, làm chút buôn bán nhỏ kiếm tiền tiêu vặt.
Mặc dù bây giờ cô nằm không cũng có tiền đổ vào ví, nhưng tóm lại vẫn không giống.
Đúng lúc đến cuối tuần, Phương Thành không cần đến tập đoàn, Vu Đồng và anh liền ở nhà nằm dài trên sô pha xem phim.
Cừu Vui Vẻ đáng ra phải đang ngủ trưa cầm điện thoại của Vu Đồng chạy ra khỏi phòng ngủ: “Mẹ ơiiii… có điện thoạiiii ~ ”
Vu Đồng quay đầu sang, mỉm cười vươn tay ôm Cừu Vui Vẻ vào lòng: “Ừm, điện thoại của mẹ đánh thức con à?”
Cừu Vui Vẻ ấm ức gật đầu.
Vu Đồng nhìn cậu nhóc một cái rồi liếc nhìn màn hình, sau đó nghe máy: “A lô, chú Từ ạ.”
Phương Thành liếc xéo qua Vu Đồng, vểnh tai lên nghe.
Thấy Vu Đồng luôn cúi đầu, Phương Thành hờ hững hởi: “Sao vậy?”
Vu Đồng không biết phải mở lời như thế nào, cô quay sang nheo mắt nhìn Phương Thành, thấp giọng nói: “Bà anh sắp không qua khỏi rồi…”
Bàn tay Phương Thành đang cầm điều khiển chuyển kênh khựng lại rất lâu trong khong khí.
Anh đặt điều khiển xuống bàn, mặt không cảm xúc, chỉ “ừm” một tiếng.
Vu Đồng thở dài: “Chú Từ, Phương Thành anh ấy…”
Vu Đồng còn chưa nói xong, Từ Kiến ở đầu bên kia điện thoại đã nói chen vào: “Cô Vu, lão phu nhân muốn gặp cô.”
“Cháu ạ?”
“Ừm, là cô, cô Vu.”
Vu Đồng lại liếc nhìn Phương Thành, nếu Phương Thành không muốn đi thì để cô đi thay anh là được: “Vâng, khi nào ạ?”
“Ngay hôm nay đi, có lẽ lão phu nhân không qua nổi tuần này.”
Vu Đồng đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Vu Đồng đứng dậy, đặt Cừu Vui Vẻ vào lòng anh.
Cô dợm bước đi về phía phòng ngủ, Phương Thành thấy thế liền hỏi: “Em làm gì vậy?”
Phương Thành quay đầu lại, mím môi rồi nói: “Đến bệnh viện, gặp bà nội anh.”
Phương Thành lặng thinh.
Vu Đồng lại nói thêm: “Anh phải làm lái xe kiêm vệ sĩ đưa em đi đó.”
Phương Thành nhíu mày: “Anh đi thì Cừu Vui Vẻ phải làm sao?”
Vu Đồng ngẫm nghĩ rồi nói: “Cừu Vui Vẻ cũng đi cùng.
Bọn anh không cần đi lên, em đi một mình là được.”
Phương Thành không nói gì.
Vu Đồng nhướng mày: “Không nói gì là đồng ý rồi đó.”
*
Ba người tới bệnh viện, Phương Thành và Cừu Vui Vẻ thật sự ở lại trong xe chờ cô.
CÔ nói rách mồm mà Phương Thành vẫn không hề bị lung lay.
Vu Đồng thở dài, đành phải tự dựa theo số tầng và số phòng mà Từ Kiến đã nói cho cô biết để tìm Ôn Tú Nhã.
Cô khẽ đẩy cửa phòng ra, Từ Kiến lịch sự gật đầu với cô rồi lui ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Ôn Tú Nhã.
Ôn Tú Nhã đang đeo mặt nạ oxy, mí mắt cố hết sức để mở ra.
Bà hơi nghiêng mặt qua, hai mắt vô hồn nhìn Vu Đồng đang đứng ở cửa.
Tầm mắt bà thoáng nhìn ra sau lưng cô.
Vu Đồng biết bà đang trông mong Phương Thành.
Vu Đồng tiến lên phía trước.
Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường rồi bình tĩnh nói: “Phương Thành không đi theo cháu.”
Ôn Tú Nhã khẽ chớp mắt, thu hồi ánh mắt lại, chỉ nheo mắt nhìn Vu Đồng.
Vu Đồng nói với vẻ điềm tĩnh: “Bà có lời gì muốn nói với cháu?”
Ôn Tú Nhã run run tay gỡ mặt nạ oxy trên mặt xuống.
Bà nghiêng đầu sang nhìn chằm chằm lên trần nhà, giọng nói khàn khàn mệt mỏi: “Trước kia, từ khi tổ tông nhà họ Phương gặp được thầy sờ cốt, bọn họ đã nghĩ: Nếu năng lực này có thể dùng cho bản thân thì chẳng phải rất tốt hay sao…”
“Từ đó về sau, người nhà họ Phương vẫn luôn dò hỏi khắp nơi chuyện liên quan đến thầy sờ cốt, cũng không biết bọn họ lấy được ở đâu một quyển sách, trên đó ghi chép rất rõ chuyện liên quan đến thầy sờ cốt, trong đó có tạo cốt.”
“Bọn họ vẫn luôn tìm kiếm vật dẫn, chính là huyết ngọc hồ lô ấy.
Ông nội Phương Thành đã tìm được huyết ngọc hồ lô, sau khi Phương Thành sinh ra, bà liền để nó mang theo người.”
Ôn Tú Nhã nhớ lại, kể từ tìm được huyết ngọc hồ lô, dường như hết thảy đã bắt đầu không thể kiểm soát được nữa, lòng tham và sự ích kỷ của bọn họ cũng bị phóng đại đến vô hạn.
Vu Đồng thầm cắn môi, ngón tay bấm thật chặt.
Ôn Tú Nhã đeo mặt nạ oxy hít thở vài hơi, sau đó lại nói tiếp: “Sau này, bà và ông nội Phương Thành gặp được bố mẹ cháu.
Sự xuất hiện của bọn họ đúng lúc cho chúng ta một cơ hội, cơ hội ngàn năm khó gặp.”
“Bà đã cố gắng tiếp cận mẹ cháu, lấy lại miếng ngọc hồ lô ấy từ chỗ Phương Thành rồi đưa cho mẹ cháu.
Trong miếng ngọc có máu của Phương Thành, mẹ cháu nhận rồi cũng luôn đeo trên người, đây chỉ là bước thành công đầu tiên.”
“Bà biết trước đó mẹ cháu đã sinh một đứa con trai.
Nên chỉ cần mẹ cháu mang thai đứa bé thứ hai thì chắc chắn sẽ lầ nữ, vậy thì vừa hay có thể gả cho Phương Thành, không phải sao? Cảm thấy ông trời vẫn luôn giúp đỡ mình, sau khi bố mẹ cháu uống rượu kisich thích mà bà đưa, không ngờ mẹ cháu lại thật sự mang thai.”
“Bố cháu cũng không ngốc.
Nhưng chờ đến khi bố cháu nhận ra được tất cả những thứ này thì đã muộn.
Bà tưởng rằng bọn họ sẽ bỏ cháu, nhưng kết quả bọn họ lại quyết định sinh cháu ra.”
Ôn Tú Nhã quay đầu sang nhìn Vu Đồng: “Nếu quả thật phải tính toán thì thật ra bố mẹ cháu đã tự sát, vì cháu, bọn họ đã hi sinh bản thân…”
Vu Đồng nén nước mắt cười lạnh: “Mặc dù bố mẹ cháu tự chọn cái chết nhưng bà mới là kẻ đầu têu.
Bà sẽ phải xuống địa ngục.
Nếu để cháu chọn, cháu thà rằng mình không được sinh ra, thà rằng để mẹ phá cháu đi.” Cô nghẹn ngào nói tiếp: “Ha ha, điều khiến cháu thấy buồn cười nhất chính là nếu không có Ôn Tú Nhã là bà, Vu Đồng cháu sẽ không gặp được Phương Thành, sẽ không biết được bố mẹ cháu yêu cháu biết nhường nào.”
Nghe xong, Ôn Tú Nhã run run giơ tay lên gạt nước mắt bên má.
Nhưng nước mắt vẫn chảy xuống gối.
Bà nói áy náy với giọng già nua: “Xin lỗi…”
Vu Đồng bật cười: “Cháu còn muốn nói cho bà một việc.”
Ôn Tú Nhã nhìn Vu Đồng, ra hiệu cho cô nói.
Vu Đồng lạnh lùng cười nói: “Con trai chái không biết sờ xương, cháu cũng sẽ không dạy nó.
Tất cả những thú bà muốn đều đã thất bại, khiến bà phải thất vọng rồi.”
Lời này của cô đầy vẻ châm chọc.
Ôn Tú Nhã muốn tóm lấy tay Vu Đồng nhưng cô đã đứng dậy, đá đổ chiếc ghế, vội vàng lùi về sau mấy bước.
Cô không muốn loại người độc ác này chạm vào cô.
Vu Đồng thở dài mở to hai mắt, để lệ trong mắt mau tan biến: “Nếu không còn gì muốn nói thì cháu đi đây…”
Vu Đồng xoay người, Ôn Tú Nhã dùng hết sức lực chống người dậy: “Chờ đã… khụ khụ…”
Máy móc của bệnh viện bắt đầu kêu “tít tít” ầm ĩ khiến Vu Đồng căng cả da đầu lên.
Cô cắn môi dừng bước rồi quay người lại rồi tiến lên mấy bước ấn chuông chờ bác sĩ tới.
“Vu Đồng…” Ôn Tú Nhã gọi cô.
Vu Đồng cúi đầu nhìn bà: “Cháu làm như vậy chỉ là để không có lỗi với lương tâm của mình.”
Ôn Tú Nhã chỉ vào ngăn kéo, Vu Đồng chỉ nhìn thoáng qua.
Bà yếu ớt nói: “Vu Đồng… Có đồ cho cháu…”
“Cháu không cần.”
“Cháu cứ nhìn đi đã…”
Vu Đồng liếc bà một cái rồi đưa tay mở ra.
Trong ngăn kéo trống rỗng, chỉ có một tấm hình lặng lẽ nằm ở trong đó.
Vu Đồng ngắm nghía người trong tấm hình, thì thầm gọi: “Mẹ…”
Cô cầm tấm hình lên, người trong tấm hình là mẹ cô.
Vậy thì người đàn ông nở nụ cười mộc mạc, hạnh phúc, đang ngượng ngùng vò đầu ở bên cạnh là…
“Bố mẹ của cháu… Trước đây Phương Thành có nói với bà… Cháu chưa bao giờ được gặp bọn họ…” Hai mắt Ôn Tú Nhã nhìn vào vô định: “Tấm hình này… là lúc trước bà đã cầm máy ảnh chụp cho bọn họ… Bây giờ đưa lại cho cháu… để làm kỉ niệm…”
Vu Đồng chăm chú ngắm nhìn người trong tấm hình mà nghẹn ngầo.
Cô dần ngồi xuống, chống đầu lên tủ đầu giường, mái tóc xòa xuống che mất gương mặt.
Cuối cùng, cô không kiềm được mà bật khóc tu tu: “Bà trả lại cho tôi… bà trả bố mẹ lại cho tôi…”
…
…
Một lát sau, các bác sĩ ùa vào, bọn họ đeo lại các thiết bị cho Ôn Tú Nhã.
Vu Đồng áp tấm hình lên ngực rồi đứng dậy.
Cô nghe thấy Ôn Tú Nhã nhỏ giọng lẩm bẩm: “A Thành… sẽ không tới nữa… sẽ không tới nữa…”
Vu Đồng đi ra khỏi phòng bệnh Phương Thành đang bế Cừu Vui Vẻ tựa vào tường hành lang.
Bàn tay nhỏ bé của Cừu Vui Vẻ lau nước mắt cho anh, cái miệng khéo léo an ủi: “Bố… Bố đừng khóc nữa…”
Cô biết, anh đã nghe thấy hết.
Vu Đồng nhếch miệng cười méo xệch với anh: “Phương Thành, đi vào đi… có lẽ là lần cuối rồi… bà có lỗi với em… nhưng bà không có lỗi với anh…”
Phương Thành liếc nhìn bà nội đang được các bác sĩ vây quanh ở trong phòng bệnh, anh đưa Cừu Vui Vẻ cho Vu Đồng bế rồi đi vào trong.
Vu Đồng bế Cừu Vui Vẻ đi xuống trước, đứng cạnh xe chờ anh.
Chỉ chốc lát sau, Phương Thành đã đi xuống.
Trên đường về nhà, Vu Đồng nhìn anh hỏi: “Anh đã nói gì với bà?”
Phương Thành liếc cô, chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Vu Đồng nhếch miệng cười, lại còn giữ bí mật với cô cơ đấy.
Hừ, dù sao cô cũng không thấy hứng thú.
Phương Thành nhìn đại lộ thênh thang ở phía trước, vẻ mặt ung dung mà kiên định.
Anh nói anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho nỗi đau mà bọn họ đã mang đến cho cô.
Và còn… anh sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bà, vĩnh viễn không tha thứ.
…
…
Sau khi Ôn Tú Nhã qua đời, Hứa Tuệ Tâm liền tự sát ở trong tù.
Đối với bà ta, cái chết của Ôn Tú Nhã tựa như khiến bà ta mất đi niềm tin để sống tiếp.
bà ta vẫn luôn coi Ôn Tú Nhã là đối thủ, đối thủ không còn nữa chẳng khác nào mất đi người duy nhất hiểu bà ta.
Hứa Tuệ Tâm, bà ta đã sống cả đời trong nỗi đau khổ.
Điều bà ta muốn nhất có lẽ chính là tình yêu của Phương Dương và sự chấp nhận của Ôn Tú Nhã.
Nhưng bà ta lại không có được cả hai điều đó, phồn hoa lạc tận nhất tràng không*.
Hàng ngày, Phương Dương về nhà họ Phương, đối mặt với căn biệt thự rộng lớn mà trống trải.
Vì ông nên Phương Thành không đuổi Phương Quân ra khỏi nhà họ Phương, để ông còn chút trông mong khi về nhà, ít ra thì vẫn còn một người ăn cơm với ông, nói chuyện với ông.
Phương Dương rất hổ thẹn.
Ông có hai đứa con trai thì có lỗi với cả hai đứa, cũng có lỗi với mẹ của cả hai đứa, ông là một kẻ tội đồ.
Bây giờ, Phương Quân đang bắt đầu học tập từ vị trí thấp nhất ở tập đoàn rồi từ từ đi lên, đây là cơ hội mà Phương Thành cho cậu ta.
*
Cuối mùa hè, Cừu Vui Vẻ đi nhà trẻ, cuối cùng thì Phương Thành và Vu Đồng cũng có thời gian ở riêng, có thể thỉnh thoảng đi hẹn hò.
Hôm nay, trời vừa hay nắng đẹp, sau khi đưa Cừu Vui Vẻ đi nhà trẻ, hai người đan tay vào nhau đứng ỏ ven đường, cả hai ăn ý nhìn nhau cười một tiếng, Vu Đồng nhướng mày: “Em biết nên đi đâu hẹn hò rồi!”
Phương Thành: “Bờ hồ.”
“Ừm!”
Phương Thành và Vu Đồng về nhà lấy cần câu cá.
Ăn trưa xong, đến chiều, Phương Thành đi tới căn cứ bí mật trước kia, chính là bờ hồ không ai tìm được ấy.
Đã lâu rồi Phương Thành không đến đây, cỏ dại đã mọc rậm um, con đường mòn lúc trước đã không còn nữa.
Vu Đồng gãi đầu cười nói: “Giẫm thêm một con đường nữa, sau này chúng ta sẽ thường xuyên tới.”
Phương Thành gật đầu: “Ừm.”
Hai người bận rộn bày biện một lát, sau đó mở hai chiếc ghế ra, thỏa mãn ngồi bên bờ hồ thoáng mát.
Không lâu sau, Vu Đồng đeo kính râm và mũ lên, còn làm màu kéo vành mũ xuống, nhìn như đang trầm tư suy ngẫm nhưng thật ra là đang ngủ.
Phương Thành liếc cô, không khỏi buồn cười.
Vẫn giống như lúc trước, không có kiên nhẫn gì hết.
Mặt hồ lấp lánh dập dờn, bóng cây râm mát, thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi qua, không còn gì thư thái hơn thế nữa.
Vu Đồng nhắm nghiền hai mắt.
Cô hắng giọng rồi cất giọng rè rè: “Rừ rừ… rừ rừ rừ…”
Phương Thành hoang mang: “Hửm?”
“Rừ rừ… rừ rừ rừ…”
“Cái gì vậy?”
“Đồ ngốc nhà anh!!! Anh không có cảm ứng tâm điện hả!!!”
Phương Thành cười với vẻ đường hoàng: “Ở đây tín hiệu kém.”
Vu Đồng →_→: “Em vừa mới nói là em muốn uống Sprite lạnh.”
Phương Thành cầm chai nước trong túi ra, mở nắp rồi đưa cho cô: “Em thử lại một lần nữa đi, bây giờ tín hiệu khỏe rồi.”
Vu Đồng uống một ngụm Sprite rồi mím môi lại: “Rừ rừ rừ…”
Phương Thành: “Anh yêu em.”
“Sai rồi! Là đồ quỷ sứ đáng ghét!”
Phương Thành mở túi đồ, lấy một bộ cờ ra rồi hỏi: “Chơi cờ không?”
Vu Đồng khinh bỉ, cô chơi cờ rất dở, được chứ? Lúc nào cô cũng thua dưới tay anh trai… →_→
Vu Đồng: “Chơi cờ ca rô! Anh phải nhường em đó.”
“Được.”
Vu Đồng vắt hết óc suy nghi từng nước đi, còn Phương Thành lại ung dung nhàn nhã tán gẫu với cô: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Vu Đồng tiện mồm đáp: “Lẩu.”
“Ăn ngoài à?”
“Tùy.”
“Lẩu bò nhé?”
“Ừm…”
“Lẩu cá chua nhé?”
“Ừm…”
“Lẩu uyên ương nhé?”
“Aaa! Anh thật là phiền quá đi!”
Vu Đồng tức đến xịt khói đầu, Phương Thành cười trộm.
Cuối cùng đương nhiên là Vu Đồng bị thua.
Cô trừng mắt lườm Phương Thành, nhìn cô tức khiến anh vui lắm hả?
“Giận rồi à?”
“Ừm.
Chờ anh dỗ em đó.”
Phương Thành vẫy vẫy tay, Vu Đồng liếc mắt nhìn anh rồi bước tới.
Phương Thành nâng cằm cô, hôn lên khóe môi cô: “Dỗ xong rồi.”
Vu Đồng mím môi cười, xấu xa… rõ ràng là cô chịu thiệt… →_→
Sau khi câu được vài bạn Cá, Phương Thành nghỉ ngơi một lát.
Anh ngắm nhìn mặt hồ lấp lánh phản chiếu ánh nắng rồi hỏi: “Vu Đồng, điểm yếu của thầy sờ cốt là gì?”
Vu Đồng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chắc là hai tay.”
Cô quay sang, cười hì hì hỏi lại anh: “Vậy còn điểm yếu của anh là gì?”
“Em.”
Vu Đồng rùng mình sởn gai ốc.
Cô cười trộm nói: “Vợ chồng già cả rồi… Buồn nôn…”
Phương Thành cười nhạt một tiếng, rõ ràng là thích nghe.
Vu Đồng lại gần, dễ dàng bế cô đặt ngồi lên chân mình.
Vu Đồng vòng tay ra ôm cổ anh.
Phương Thành cúi đầu trao cho cô nụ hôn sâu, cuốn lấy sự ngọt ngào đôi môi cô.
Anh khàn giọng nói: “Vu Đồng, sau này em không còn là thầy sờ cốt nữa, chỉ là vợ của anh thôi.”
Bọn họ muốn giống như ngày hôm nay, chòng nhau chí chóe, vui vẻ sống đến hết đời.
Nếu như sau khi chết đi, con người ta phải xuống âm phủ, phải uống canh Mạnh Bà thì chắc chắn anh sẽ lén nhổ hết ra để kiếp sau vẫn nhớ được cô.
Vu Đồng đỏ mặt: “Hôm nay anh buồn nôn chết đi được rồi!”
Đôi mắt sâu thẳm của Phương Thành nhìn cô: “Anh nới thật đó.”
Vu Đồng cụng vào trán anh, nhếch môi cười: “Em biết mà.”
Cô là vợ anh, là mẹ của Thả Nhàn, là chính cô, duy chỉ không còn là thầy sờ cốt.
Thầy sờ cốt phán mệnh, nhìn thấu trần duyên của người khác.
Những điều này đã từng mạnh mẽ như gió mây vần vũ, bây giờ cũng nên bị quên lãng, tan thành khói mây trong khe nứt của thời đại.
***
_Hết_