Thầy Thái Có Chút Ngọt

Cuối cùng Phó Hiệu trưởng vẫn rất bình tĩnh mà biểu dương Thái Hữu Dương. Thái Hữu Dương nghe ông nói một tràng dài, chỉ tóm lấy được trọng điểm: Chuyện y mang học sinh lên thao trường để chơi này, chuyện lớn biến nhỏ, nhỏ thành không có, qua rồi.

Trong lòng Thái Hữu Dương rõ ràng, nếu không nhờ Phòng Tân và Lưu Uy phản ứng nhanh, nếu không có những học sinh khác phối hợp, chắc chắc y sẽ bị mắng. Giờ cũng đang thảo luận xem có nên huỷ bỏ chuyến du lịch mùa xuân của lớp tốt nghiệp, Thái Hữu Dương chủ động giơ tay để tranh thủ chút quyền lợi cho bọn trẻ.

Phó Hiệu trưởng, muốn đi du xuân? Thi trước đã. Thành tích cuộc thi đạt tiêu chuẩn thì sẽ cho đi.

Thái Hữu Dương: “Các em, lần này chúng ta phải sử dụng bản lĩnh thật sự rồi.”

Học sinh nói: “Vâng!”

Có cái bánh ngọt đi du xuân này treo trước mắt, tinh thần học tập của học sinh tăng cao. Hiệu quả của việc chủ động học và bị ép học không hề giống nhau, thi xong có kết quả, Thái Hữu Dương cũng không dám tin. Kết quả của lớp y lại là tốt nhất.

Thái Hữu Dương mang tập bài thi đã mở niêm phong về văn phòng xem lại lần nữa. Cũng may không có tình huống sai, nhiều chỗ đúng, nhiều chỗ có thể cho điểm mà không cho, có thể nói là chấm bài hết sức nghiêm ngặt.

Thái Hữu Dương sợ học sinh kiêu ngạo, lúc phát bài thi nhiều lần nhấn mạnh: “Có khi đúng lúc thi chúng ta cũng biết, nhưng cái này không thể nói là trình độ của chúng ta rất cao. Các em phải bớt nóng vội, làm cho đến nơi đến chốn…”

Lưu Uy giơ tay: “Thầy ơi, thành tích của bọn em có thể đi du xuân không ạ?”

Bọn em chỉ quan tâm đến đại sự đi du xuân này thôi!

Đột nhiên Thái Hữu Dương muốn trêu một tẹo, trog ánh mắt tha thiết của học sinh, cầm chén nước lên thong thả uống một hớp, nói: “Chuyện này…”

Lưu Uy đại diện cho quần chúng phát biểu tiếng lòng: “Thầy nhanh nói đi mà!”

Thái Hữu Dương: “Phó Hiệu trưởng nói…”

Các bạn học nghiêng người về phía trước.

Sắc mặt Thái Hữu Dương dần dần nghiêm túc: “Thành tích của bọn em…”

Các bạn học tâm tình thấp thỏm.

Thái Hữu Dương cầm lấy khăn lau bảng huơ một cái: “Rất tốt!”

Hoàn toàn yên tĩnh.

Thái Hữu Dương tuyên bố: “Lớp tốt nghiệp có thể đi du lịch mùa xuân rồi!”

Một trận hoan hô nhảy nhót, toàn bộ phòng học sôi trào.

Thầy Ngô đi vào phòng học, Thái Hữu Dương vội vàng xuống sân khấu: “Còn lại giao cho thầy đấy.” Chuyện của chủ nhiệm, y sẽ không cướp đi.

Thầy Ngô cười nói: “Cậu cũng ở lại đi. Lần du xuân này, hai chúng ta sẽ cùng đưa lớp đi. Lại nói, cậu cũng giống như một chủ nhiệm khác của lớp còn gì.”

Thái Hữu Dương liên tục xua tay: “Tôi không làm được đâu.” Y suy nghĩ một chút, nhìn vị trí bàn thứ nhất ngoài cùng bên trái đang để không, “Tôi không đi, tôi chỉ ngồi đây nghe thầy nói thôi.”

Thầy Ngô cười: “Được.”

Sau mấy lần thầy Ngô liên tục vỗ tay, lớp huyên náo cũng yên tĩnh lại. Thái Hữu Dương ngồi giữa các bạn học, cũng nghe thầy Ngô nói thời gian, địa điểm và những việc cần chú ý của chuyến du xuân.

Lần du xuân này là đến thăm vườn thú, vấn đề an toàn rát quan trọng. Kinh nghiệm mang học sinh ra ngoài hoạt động của Thái Hữu Dương ít, lúc này nghe thầy Ngô nói bèn vội vàng lấy vở ra ghi lại mấy điểm quan trọng.

Lưu Uy nói: “Thầy ơi, thầy lên lớp cũng phải ghi chép lại sao?”

Thái Hữu Dương gật đầu: “Thầy còn nghiêm túc hơn bọn em đấy.”

Lưu Uy lại nói: “Nhưng mà thầy ơi, thầy đi vườn thú liệu có thiếu thể lực mà không chịu được rồi ngất đi không?”

Thái Hữu Dương: “….” Y vốn tưởng rằng Lưu Uy đang trêu mình, không ngờ nhìn quanh một vòng đều thấy các bạn nhỏ đang lo lắng.

Thầy Ngô chế nhạo: “Thầy Thái à, thầy xem thầy thường vắng mặt trong các cuộc chạy bộ buổi sáng, các bạn nhỏ đều rất lo lắng cho thân thể của thầy đó.”

Thái Hữu Dương: “….” Hoá ra học sinh đều biết cả rồi…

Sau khi về nhà Thái Hữu Dương liên tục mắng Lục Phong. Nếu không phải vì Lục Phong, sao y lại thường đau lưng? Nếu không đau lưng, sao y lại không thể tham gia chạy bộ buổi sáng? Nếu không vắng mặt, sao mọi người lại cho là thân hể y suy yếu?

Thái Hữu Dương rất tức giận: “Đều tại anh hết.”

Lục Phong cho rằng lần này đúng là mình đuối lý thật, bèn khiêm tốn nhận lỗi, chân thành bồi tội. Anh mặc tạp dề vào, rửa tay nấu canh, dùng một bàn mỹ thực đổi lấy sự tha thứ của Thái Hữu Dương.

Thái Hữu Dương ăn đến hài lòng, rộng lượng nói: “Quên đi, sau này anh chú ý là được.”

Lục Phong sờ sờ cái bụng tròn của y, nói: “Chừng nào thì em đi du xuân?”

Thái Hữu Dương cảnh giác: “Làm gì thế? Không cho mang người nhà theo đâu.”

Lục Phong: “….”

Lục Phong: “Anh làm chút đồ ăn để em mang theo.”

Cảnh sát Lục cho rằng chuyện vợ đi du lịch, chồng chuẩn bị cơm hộp cho vợ mang theo này vô cùng lãng mạn.

Thái Hữu Dương lại ghét bỏ nói: “Em mang theo ví, di động là được rồi. Còn mang cơm hộp theo, quê mùa quá. Bây giờ đã là năm nào rồi chứ, sang lên đi.”

Lục Phong: “….”

Thái Hữu Dương cảm thấy sắc mặt của anh rất nghuy hiểm, vội nói: “Cũng không hẳn là quê mùa, chỉ là do em ngại nặng nên vẫn không muốn mang đi.”

Lục Phong cũng không cho y cơ hội để tiếp tục giải thích, bế y lên ném trên giường.

Thái Hữu Dương: “…..”

Thế là hôm sau Thái Hữu Dương lại đỡ eo đến trường. Dạy xong, y nghe có học sinh đang xì xào bàn tán.

“Thân thể thầy Thái thật sự rất kém cỏi.”

“Bố tớ nói là eo không tốt là người thận hư!”

“Toi rồi, thầy Thái còn chưa có bạn gái.”

Thái Hữu Dương cạn lời: Bọn nhóc tiểu học này biết cái gì gọi là thận hư à? Còn dám ở đó mà thảo luận.

Buổi tối trước hôm đi du xuân, Thái Hữu Dương nghĩ, nếu hôm nay Lục Phong còn muốn chịch nữa, y thà liều chết cũng không theo. Vườn thú xây dựa lưng vào núi, y cũng không muốn đỡ cái eo già đi leo núi đâu.

Lục Phong liếc mắt thấy toan tính của y, nhưng cũng không nói toạc ra.

“Có chuyện thì gọi cho anh!” Lục Phong nói

Thái Hữu Dương không để tâm: “Chỉ là đi chơi mà thôi, còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

Nếu không nói đến cái miệng xui xẻo của y, tốt không linh xấu lại linh thì sao? Trước đây đi thăm nhiều vườn thú như vậy, lần nào cũng tốt cả, chỉ có lần này lại xảy ra chuyện lớn.

Hổ trong vườn thú bị sổng chuồng!

Lúc đó Thái Hữu Dương leo đến chỗ chuồng sư tử hổ là bất động, chỉ đành ngồi yên nghỉ ngơi cạnh tảng đá ven đường. Thầy Ngô thì mang theo học sinh tiến vào trong để xem sử tử và hổ, Thái Hữu Dương ở ngoài cửa chờ.

Thầy Ngô tiến vào chưa lâu, Thái Hữu Dương liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng gào thét. Ban đầu y cứ tưởng là học sinh sau khi nhìn thấy động vật thì vui mừng gào lên, nhưng cẩn thận nghe một lúc lại cảm thấy không đúng. Vừa định đi vào xem đã phát hiện có người trốn được từ bên trong ra.

Đầu tiên chỉ là lẻ tẻ vài người, sau đó là một đám người chen nhau chạy ra tứ phía. Tình cảnh rất hỗn loạn, Thái Hữu Dương muốn túm lấy một người để hỏi tình huống, nhưng ai đấy đều đầy mặt sợ hãi, nhanh chóng chạy trốn.

Xảy ra chuyện gì rồi?

Y không có thời gian nghĩ nhiều, đi ngược dòng người tiến vào trong chỗ chuồng hổ và sư tử. Thầy Ngô của họ, còn các học sinh nữa, không thấy ai cả.

Có người lôi y một cái: “Đừng đi vào trong, hổ thoát được ra ngoài rồi!”

Thái Hữu Dương sợ hết hồn, vừa gọi điện thoại cho Lục Phong, vừa tiếp tục tiến vào trong. người kia lẩm bẩm một câu “Có nghe hiểu tiếng người không vậy?” Sau đó không quản ý nữa, một mình bỏ chạy.

Lúc điện thoại kết nối, một chân Thái Hữu Dương cũng tiến vào trong chuồng hổ rồi.

” Lục Phong,” y nuốt nước miếng một cái, dường như nghe được tiếng gầm của con hổ, không biết là ảo giác của mình hay là sự thật, “Hổ trong vườn thú bị xổng rồi, chuyện này có thuộc phạm vi quản của các anh không?”

Lục Phong: “Anh lập tức an bài đội đặc nhiệm tới. Bây giờ em ở đâu? Hãy bảo đảm an toàn cho chính mình.”

Thái Hữu Dương dò xét trong chuồng hổ, mơ hồ nghe được tiếng khóc của trẻ nhỏ nhưng không nhìn thấy người.

“Học trò của em đang ở trong.” Thái Hữu Dương do dự.

Lục Phong nghiêm nghị nói: “Đầu tiên phải bảo đảm an toàn cho chính mình!”

Thái Hữu Dương nghe được Lục Phong ở đầu kia đã bắt đầu điều người, trong lòng cũng cảm thấy chờ ở bên ngoài mới đúng. Nhưng cứ tưởng tượng ra khuôn mặt đáng yêu hồn nhiên của học sinh mình, trong lòng y lại không bỏ xuống được.

Lúc này ở phía xa có một đám người cầm gậy chạy tới. Thái Hữu Dương tinh mắt nhin thấy phía sau đám người này còn có một lũ trẻ, đoán là học sinh vừa xuống núi mua kem, vội nói: “Em bên này lại có chuyện rồi, cúp máy trước đã.”

Lục Phong nghe thấy trong điện thoại truyền đến âm thanh “Tút tút”, vẻ mặt hơi trầm xuống. Loại án dân sự này không thuộc phạm vi của đội hình sự, điều anh có thể làm chỉ là điều động đội đặc nhiệm cùng phối hợp với công an địa phương. Anh không thể đi làm, cũng chỉ đành xin nghỉ một chuyến để đi thôi.

Lục Phong vừa mới xin nghỉ xong, Tiểu Chu liền nói cho anh biết, vườn thú xảy ra chuyện rồi, công an đã xin đội đặc nhiệm trợ giúp.

Lục Phong nói: “Vừ nhận được tin báo của quần chúng, đã phái cảnh sát đến rồi.”

Tiểu Chu sững sờ, sau đó thấy đội trưởng của bọn họ mặc thường phục vội vã ra cửa.

Lúc Lục Phong đến vườn thú, Thái Hữu Dương đang động viên học sinh của mình. Trước lúc đến chỗ chuồng sư tử và hổ, một nửa học sinh cùng thầy Ngô vào xem động vật, một nửa khác lại xin xuống núi mua kem ăn. Thái Hữu Dương nghỉ ngơi bên ngoài chỗ chuồng hổ, cũng là vì chờ mấy bạn nhỏ này về.

Lại không ngờ rằng, chỉ mười mấy phút ngắn ngủi mà đội của họ không kịp tụ hợp lại, đã bị con hổ xen ngang.

Rất hiều học sinh lo lắng đứng bên ngoài với thầy giáo của mình. Thái Hữu Dương để mấy đứa bình tĩnh lại, không ảnh hưởng đến việc cứu hộ của nhân viên vườn thú. Nhưng Thái Hữu Dương cũng có chút không thể bình tĩnh nổi. y muốn vào trong nhìn một chút.

Lúc này chuồng hổ đã bị phong toả. Nhân viên cầm cây gậy nói, không thể để người không phận sự tiến vào.

Thái Hữu Dương: “Bên trong ít nhất vẫn còn một thầy giáo và hơn mười học sinh. Nếu học sinh tâm tình không ổn định, rất có thể khiến cho con hổ bị mất khống chế. Tôi đi vào cũng có thể giúp các anh động viên cảm xúc của học sinh.”

Nhân viên phụ trách vườn thú suy nghĩ một chút, nói: “Vậy đi, anh theo bọn tôi cùng đi vào, nhưng tuyệt đối không thể manh động.

Thái Hữu Dương gật đầu.

Bọn họ vòng qua cửa sau, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tâm tình càng nặng nề hơn.

Sở dĩ thầy Ngô và học sinh không thể trốn thoát, là vì bị con hổ chặn ở trên khán đài biểu diễn gần ao. Con hổ đang qua lại dò xét dưới khán đài, thỉnh thoảng liếc bọn họ một cái, cái đuôi quét tới quét lui trên mặt đất. Tạm thời nó vẫn không có ý đồ công kích, nhưng cái cự ly chỉ bảy, tám mét này, nó chỉ cần một chớp mắt là có thể vồ đến. Dưới tình huống này, tất nhiên vườn thú không thể dễ dàng đuổi nó được.

Hiện tại chỉ có thể chờ cảnh sát đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui