Chi Dương lao thẳng đến công ty của Trạch Vũ, lần này cô tức giận tới đây là để gặp mặt và giáo huấn hắn thay cho cô em gái ngốc nghếch của mình.
Nhân viên không ngừng cản chân cô, nhưng kết quả vẫn để Chi Dương cô đi tới được trước cửa phòng làm việc của Trạch Vũ.
Ngay khi Chi Dương định hùng hùng hổ hổ lao vào, lại nghe thấy âm thanh từ bên trong vọng ra.
“Anh ơi, em có thai rồi.” Sở Du ngồi xuống trước mặt Trạch Vũ, bộc bạch với hắn.
“Sao… có thế?” Trạch Vũ giống như không tin nhìn lại cô xác nhận, cô ấy lại không chần chừ mà gật đầu.
Ngay khi hắn định nói, Chi Dương bên ngoài đã đạp nát cửa bước vào đấm thẳng vào mặt Trạch Vũ.
“Tên khốn! Trạch Vũ cậu còn không bằng tên rác rưởi!”
Trạch Vũ phải ngơ ra một lúc mới định hình lại được sự việc.
“Chi Dương chị bị điên à?”
Chi Dương cắn chặt răng, đó mới là cô nên nói.
“Cậu còn chưa ly hôn đã làm đến mức này. Có thai với cô ta? Chỉ vì cô ta có dung mạo giống người cậu yêu mà làm đến mức này à? Thế còn Tiêu Sở Lam em gái tôi thì sao? Còn đứa…” Chi Dương kịp hãm lại lời nói, càng nghĩ chị ta càng tức.
Tiêu Sở Lam đang phải đối mặt với loại chuyện đấy mà Trạch Vũ lại thảnh thơi ở bên người khác lập gia đình nhỏ?
Chi Dương cau mày: “Ra đây chính là lý do cậu đòi ly hôn với em ấy, cậu muốn lấy kẻ giả mạo này làm vợ sao?”
“Mong chị cẩn thận lời nói, đây là em gái song sinh của Sở Du, chị…”
Không để Trạch Vũ nói tiếp, Chi Dương đã chặn họng hắn lại:
“Biết, đương nhiên tôi biết. Nhưng thế thì? Cậu thậm chí còn chẳng biết cô ta từ đâu chui ra nhỉ? Tôi biết rõ hơn cậu đấy! Cô ta…”
Lời đi đến cửa miệng, chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến Chi Dương bỏ lỡ cơ hội duy nhất để nói cho Trạch Vũ biết.
Cuộc điện thoại đến đúng lúc, Chi Dương cảm thấy bất an nên đã ngay lập tức nghe điện thoại, một tin tử từ trong ngục truyền ra khiến chị ta không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.
Trạch Vũ nhìn Chi Dương đang điên cuồng bỗng nhiên chạy đi, hắn cũng sợ có chuyện lớn gì đó đã xảy ra rồi.
Sở Du như biết tâm trí anh đang bị câu mất, cô ta lại bước tới nắm lấy tay hắn.
“Trạch Vũ, anh sao thế?”
Hắn nhanh chóng khôi phục trạng thái, ngồi xuống ghế, sau đó nói:
“Anh chưa từng đụng vào em. Đứa trẻ trong bụng em là của đám người đó sao?”
Sở Du quay mặt đi, dễ dàng thừa nhận: “Đúng thế.”
Trạch Vũ thở dài phiền muộn.
Thật ra việc gặp được Sở Du cũng là một chuyện rất tình cờ.
Trong một lần đi tiếp đối tác ở quán bar, hắn đã tìm được Sở Du trong tình trạng khá khó coi, cụ thể là ngay sau khi cô ta bị một đám đàn ông giày vò.
Là cô ta tự nguyện vào đó vì thiếu tiền. Sở Du mắc bệnh tim cho nên cần rất nhiều tiền, chuyện này Trạch Vũ có thể hiểu.
Chí ít trong số người hắn quen bị bệnh tim… vừa hay có một người.
Trạch Vũ nghe được chỉ là thương hại, đau lòng thay cho An Kiều có một đứa em mệnh khổ, mới dang tay cưu mang cô ta.
Nhưng cũng vì Sở Du này giống chị mình là An Kiều y như đúc, cho nên hắn ngoài việc yêu cầu Sở Du ăn mặc giống An Kiều để thỏa nỗi nhớ nhung ra thì hắn hoàn toàn không làm gì đi quá giới hạn cả.
Nếu có thì có lẽ là hôn, ngày hôm đó dưới chân cầu là Sở Du chủ động hôn hắn trước, hắn không tránh được mới để chuyện đó xảy ra một lần, và cũng chỉ dừng đến bước đó.
“Em trở về đi, tối nay anh sẽ gọi bác sĩ tới để khám xem, dù gì em cũng đang còn bệnh trong người, không biết có ổn không nếu như em mang thai.”
Sở Du mỉm cười: “Vâng, em biết anh sẽ không vì thế mà ghét bỏ em mà.”
“Ừm, chỉ cần ngày nào em còn là em gái của An Kiều, em vĩnh viễn cũng sẽ là em gái anh.”
Sở Du gật đầu nhanh chóng rời đi, để lại Trạch Vũ một mình.
Không biết vì sao trong lòng hắn hiện tại dâng trào một nỗi lo lắng khó tả.
Liệu hắn có làm gì sai để khiến bây giờ lại bất an bồn chồn thế này không nhỉ?
Trạch Vũ cũng không rõ nữa, hắn quay ra ngoài, phát hiện hôm nay trời vẫn mưa.
“Ẩm ướt thật khó chịu.”
…
Đám tang dành cho Hoành Như nhanh chóng được thực hiện đến bước cuối cùng, bào thai nhỏ của Tiêu Sở Lam cũng được chôn ngay bên cạnh mộ của bà.
Đang còn là mùa mưa, ngày hôm nay cũng mưa không ngớt.
Tiêu Sở Lam ngồi trong xe, cả cô và Chu Diểu đều mặc áo đen, cả hai ngồi im lặng trong xe đều không nói gì.
“Chu Diểu, em muốn gặp ba của mình.”
Chu Diểu bắt đầu lái xe, nhưng vẫn không đáp lại lời nói của Tiêu Sở Lam.
“Chu Diểu?”
“Anh nghe thấy không? Anh đã hứa với em rồi đó!”
Đổi lại với sự bất mãn của Sở Lam, Chu Diểu vẫn chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Điều đó khiến cô có dự cảm không lành.
Nhưng một lúc sau Chu Diểu lại chủ động dừng xe, dùng lí lẽ để thuyết phục cô:
“Trông em tiều tụy quá, Sở Lam, em không thể gặp ba em được.”
“Tại sao?”
“Ông ấy sẽ lo lắng mà không lỡ rời xa em mất.” Anh đưa tay lên vuốt má cô. “Hãy cố gắng khiến cho đôi má em hồng hào, và đôi mắt em bớt bi thương đi một chút. Sau đó vui vẻ đi gặp ông ấy, em cũng không muốn để ba em thấy em trong bộ dạng này mà, đúng không?”
Tiêu Sở Lam cũng thôi không làm loạn.
“Vậy… lần sau nhất định phải đưa em đi nhé?”
“Ừm.”
Chu Diểu nói dối, nói dối không chớp mắt.
Nhưng tới bước đường này rồi, quả thật không còn cách nào khác.
Nếu để cô biết sự thật… Sợ là cô sẽ chết mất!
Thế nên nói dối chính là cách duy nhất.