"Nhưng mà..."
"Mình biết cậu cũng chỉ lo lắng cho mình.
Cậu là người ở nơi khác đến, có lẽ đã thấy nhiều những chuyện lung tung rối loạn này nên không khỏi nghĩ nhiều.
Nhưng mình không sợ."
"Cậu làm người ngay thẳng mình biết!"
Ninh Tố Ngọc giống như nhịn hết nổi mà hô lên.
Sau đó nhận ra bản thân đã phản ứng quá mức mà dịu giọng lo lắng nói: "Nhưng cậu hãy nghĩ cho thầy ấy.
Nếu bị đồn đãi, thầy sẽ bị chuyển đi nơi khác, thanh danh cũng bị ảnh hưởng."
"Cậu nói đúng, mình đã từng thấy chuyện này nhưng lúc đó mình không hiểu mấy.
Hiện tại nhìn bạn thân mình có khả năng dính vào nó dù biết cậu không có ý gì mình mới hiểu.
Nhan Tuyền, cậu nghe mình khuyên, đừng làm chuyện khác người nữa."
Ninh Tố Ngọc nói được thành khẩn, Thịnh Nhan Tuyền lại không hiểu.
Rõ ràng cái chuyện hỏi bài này không phải có mình cô làm, sao đến cô lại rắc rối vậy, khiến cho Ninh Tố Ngọc lo lắng đến thế.
Hay bởi vì cô nàng đã nghe ai nói cái gì? Có lẽ.
Vốn dĩ cô còn định nói một chút, nhưng nhìn Ninh Tố Ngọc khúm núm sợ sệt như vậy, cô lại không muốn nói gì nữa.
Cô biết Ninh Tố Ngọc làm người thiếu tự tin nhưng chưa từng bận tâm tới.
Rốt cuộc nó ảnh hưởng đến tâm thái của cô nàng nhiều thế nào cô không biết, nhưng cô không thích.
Cô không phải người sống e dè như vậy.
Mặc cho cái vùng quê nhỏ bé này đầy rẩy loại người như Ninh Tố Ngọc, e sợ miệng lưỡi thiên hạ, nhưng Thịnh Nhan Tuyền cô lại khác loại.
Nhưng cô không nói gì thêm, cũng không định nói chuyện với Ninh Tố Ngọc nữa mà thả lại một câu: "Mình biết rồi."
Ninh Tố Ngọc không hiểu Thịnh Nhan Tuyền biết cái gì.
Nhưng lúc cô định hỏi cho rõ, làm cho dứt điểm thì trống trường vang lên, cô cũng mất cơ hội nói tiếp với Thịnh Nhan Tuyền.
Buổi chiều bọn họ có một tiết thể dục, nội dung là môn bóng chuyền.
Mỗi lần học xong về hai tay của họ giống như đều muốn rã ra làm hai.
Làn da ở phần bắp tay nóng đỏ vì đỡ bóng, cổ tay lại sưng lên vì phát bóng.
Mặc dù so với lúc mới học đã đỡ hơn nhiều nhưng bây giờ họ buổi tối còn phải ôn tập, tay cũng sử dụng nhiều hơn, quả thật là cực hình.
"Mình đi vệ sinh một lát."
Ninh Tố Ngọc thả bóng lại cho Thịnh Nhan Tuyền vừa nói.
"Được, cậu đi đi."
Thịnh Nhan Tuyền không sao cả xua tay.
Một mình cô tiếp tục tập tâng bóng.
Ninh Tố Ngọc ung dung rời khỏi sân tập.
Nhưng vừa đi được một chút, thời điểm vượt qua hành lang không người cô đã bị ai đó nắm cổ tay kéo một cái.
Vốn dĩ buổi chiều là thời điểm vắng vẻ, lúc này còn đang vào tiết cho nên hành lang trừ đám cuối cấp bọn cô học thể dục phía sau trường, bọn lớp sáu, bảy, tám còn ở trong phòng nên bên ngoài chẳng có mấy ai.
Bỗng nhiên bị kéo như vậy Ninh Tố Ngọc cũng suýt chút nữa kinh hô thành tiếng.
Đúng lúc đó một giọng nam đã kịp thời vang lên cản cô lại: "Là thầy."
Ninh Tố Ngọc giật mình, lại nương theo cái kéo của người kia núp vào một góc khuất không người thấy trừ khi họ đi ngang qua nơi này.
Ánh mắt lại không khỏi cẩn thận nhìn xung quanh, biểu tình e dè đập trọn vào mắt người còn lại khiến hắn thích thú.
Rốt cuộc chuyện tình yêu đương vụng trộm này cũng không phải chỉ có mình hắn cam tâm tình nguyện.
"Không có ai nhìn thấy, em đừng lo." Hắn dịu giọng trấn an Ninh Tố Ngọc.
Nếu Thịnh Nhan Tuyền có ở đây cô nhất định sẽ nhận ra được người này là ai.
Ninh Tố Ngọc vừa nghe lời này đã quay đầu nhìn lại Trịnh Hòa - Thầy dạy lịch sử của họ.
Biểu tình e ngại rút tay ra, cúi đầu nói: "Thầy làm gì vậy...!Ở trong trường..."
"Tôi biết, tôi chỉ là muốn đưa cho em thứ này."
Trịnh Hòa làm người lớn lên cũng ưa nhìn, chỉ tội hơi thấp.
Nhưng đứng bên cạnh Ninh Tố Ngọc cũng có cảm giác hài hòa.
Hắn lại luôn tỏ ra dịu dàng, quả thật dễ khiến người động lòng.
Nếu lại đối xử khác biệt với một người, mà người đó còn là Ninh Tố Ngọc, lại khó nói cô nàng không bên ngoài e ngại từ chối bên trong lại thỏa mãn không chịu được.
Trịnh Hòa năm nay ba mươi ba, ở trong đám thầy cô giáo cũng khá là lớn tuổi, cũng là người từ nơi khác đến đây dạy học nhưng thời gian dài hơn Khương Tình rất nhiều.
Nhưng thời điểm này hắn nhìn Ninh Tố Ngọc ánh mắt lại mang theo ôn nhu chiều chuộng không nên dành cho một học trò.
Hắn vừa nói vừa đưa cho Ninh Tố Ngọc một hộp cao: "Tập bóng sưng hết tay lên rồi đúng không.
Cái này sài rất tốt, bôi một chút sẽ không sưng nữa."
"Em..."
"Tôi biết em lo ngại cái gì, tôi cũng sẽ không để em khó xử.
Em sống không dễ tôi đều biết hết, tôi cũng muốn chăm sóc cho em."
Trịnh Hòa trong lòng thỏa mãn nhìn Ninh Tố Ngọc một bộ e ngại nhưng không có mạnh mẽ đẩy mình ra, đem hộp cao dúi vào tay cô còn thừa dịp nắm một cái.
Ninh Tố Ngọc đúng là không né, dù cũng không dám nhìn hắn.
Trong lòng cô biết như vậy là không đúng, nhưng nội tâm thiếu thốn sự quan tâm, cảm giác vụng trộm cấm kỵ này lại khiến cô rạo rực, cho nên cô không từ chối thẳng thừng đối với tình cảm của Trịnh Hòa..