Cho nên mới giày vò cô như vậy, còn trẻ con không thèm đưa cô về.
Còn khiến cô phải mặt dày quấn lấy thầy...
"Em cười cái gì hả?"
Khương Tình hơi hậm hực nhìn cô gái nhỏ đang cười không tiếng động nhưng đến là đáng đánh ở kia.
Nếu không phải ở đây không thích hợp, hắn quả thật muốn dùng biện pháp mạnh khiến cô ngoan ngoãn một chút mới vừa lòng hắn.
"Em nói này thầy, thầy giỏi dẫn chứng như vậy sao không dùng chúng nó lý giải một chút rồi hẳn ghen đi."
Thịnh Nhan Tuyền phải nén lắm mới không cười như điên.
Nhưng mà không khịa vài câu cô sẽ không nhịn được.
Khương Tình lông mày gần như là xoắn quẩy với nhau, môi cũng mím thành một đường nhìn cô gái nhỏ đang cười đến mi mắt cong cong mặc dù không phát ra bao nhiêu âm thanh.
Hắn quả thật ngứa tay muốn đánh cô.
"Em còn nói sao lúc đó thầy ác miệng với em như vậy."
Thịnh Nhan Tuyền cười muốn rớt nước mắt: "Mà không, thầy vốn đã ác miệng như vậy rồi.
Em chưa từng thấy giáo viên nào không giống giáo viên như thầy đó.
Ha ha ha!!"
Khương Tình từ tức đến vô cảm, sau đó bị dáng vẻ đắc ý đến không biết trời đất của cô gái nhỏ lây nhiễm, cuối cùng lại không giận nổi mà cười.
"Tôi chỉ cần em giỏi là được, tại sao phải nhẹ nhàng với em."
Thịnh Nhan Tuyền khựng lại, sau đó vẫn cười, dù thế cười đã hòa hoãn lại.
Cô lắc đầu chịu thua.
"Dù sao em cũng phải cảm ơn thầy vì đã dẫn đường cho em.
Nếu không phải thầy khiêu khích, em lại hiếu thắng, có lẽ hiện tại đã không giống vậy."
Khương Tình nhìn cô không nói.
Thịnh Nhan Tuyền cười nhìn hắn: "Thầy đã dạy em bao lâu, còn thích em.
Dù thầy không rõ ràng mối quan hệ của em và cậu ấy thì thầy vẫn có thể hiểu con người em một chút chứ.
Em sẽ là người quên ân dạy dỗ của thầy sao."
Cô cười, điềm tĩnh nhìn hắn.
Khương Tình nhìn cô một hồi rồi mới nói: "Trước đó tôi đã có nghi ngờ, nhưng tôi nghĩ Tố Ngọc là không tiếp xúc được với em nên mới không biết.
Hơn nữa trước đó quả thật em cũng rất lãnh đạm, ít nhất tôi biết em chẳng có tình cảm gì đặc biệt với tôi."
"Làm ơn đi thầy."
Thịnh Nhan Tuyền bó tay nhìn thầy ấy: "Em mới bao lớn, làm sao em có thể có tình cảm khác với thầy được."
Khương Tình từ chối không bình phẩm chuyện này.
Thịnh Nhan Tuyền cười lắc đầu: "Em không phải chưa từng nghĩ về tìm thầy."
Khương Tình nhìn cô.
"Nhưng cậu ấy lần nào cũng chặn trước em, nói thầy đã quên em rồi, lo dạy dỗ học trò cưng mới."
Thịnh Nhan Tuyền thấy lông mày hắn nhíu lại thì cũng rất bất lực.
Quả thật nếu cô không gặp lại thầy, cùng thầy chứng thực thì có lẽ cô cũng không nghĩ Ninh Tố Ngọc lại xoay họ vòng vòng như vậy.
"Cậu ấy tuy không gặp em nhưng có thể đến nhà em.
Cha mẹ em luôn xem cậu ấy là bạn thân của em, cái gì cũng nói.
Đương nhiên cậu ấy cũng biết em đang ở Sài Gòn, học ở Nông Lâm.
Cậu ấy có khi còn biết cả số điện thoại của em nữa.
Chỉ có em không biết cậu ấy lại đi Sài Gòn, còn..."
Cô nhìn thầy, nói thật chậm: "Còn giữ liên lạc với thầy suốt năm năm nay."
Khương Tình im lặng.
Thật ra lúc họ gặp nhau ở trên đường hắn đã cảm thấy biểu hiện của hai cô học trò lạ lạ, đặc biệt là Ninh Tố Ngọc.
Nhưng hắn không có cơ sở để nghi ngờ.
Hắn biết chuyện này có một phần là do hắn ỷ y, quá tin tưởng Ninh Tố Ngọc.
Nếu không phải duyên phận của hắn và cô gái nhỏ không mỏng, vậy mà còn có thể vô tình gặp lại nhau, có lẽ cả đời hắn sẽ bị Ninh Tố Ngọc dắt mũi, rồi sẽ quên Thịnh Nhan Tuyền vào một ngày không xa.
"Quả thật em rất tò mò muốn biết cậu ấy có nhận ra thầy thích em không."
Trải qua nhiều chân tướng như vậy, cô bắt đầu cảm thấy Ninh Tố Ngọc không hề đơn thuần như cô nghĩ.
Bây giờ có nhiều chuyện trước đây cô chưa từng nghĩ hiện tại cũng muốn nghi ngờ.
Nhưng cô thật sự không rõ tại sao Ninh Tố Ngọc phải làm vậy.
Cô tự nhận cô không hề làm gì có lỗi với đối phương.
Là cô mang đối phương nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống mới.
Cha mẹ cô cũng muốn xem cậu ta là con gái, nơi nơi nói đỡ cho cậu ta.
Khương Tình nhìn cảm xúc của cô tụt xuống cũng ít nhiều hiểu được một chút.
Nhưng hắn không nghĩ bản thân có thể để lộ cái gì có thể khiến Ninh Tố Ngọc nhận ra tình cảm của mình.
Cỡ như Thịnh Nhan Tuyền còn không nghĩ gì đến...
"Đừng nghĩ thêm nữa.
Em đã không nghĩ làm bạn thân với em ấy thì cứ giống như bình thường là được.
Còn hiện tại biết được rồi, chúng ta cứ dụng tâm một chút, để ý một chút thôi."
Thịnh Nhan Tuyền yểu xìu.
Cô biết thầy nói không sai, nhưng quả thật cô không thể bình thản được như vậy.
Nó tựa như việc Ninh Tố Ngọc đã phản bội cô một lần, phản bội niềm tin của cô, hiện tại còn lừa dối cô, gần như là hãm hại cô.
Hại cô mang tiếng bất nghĩa.
Ngẫm lại cô cũng sai.
Nếu cô chịu cứng rắn hơn, tự mình đi một chuyến...!Chung quy vẫn là cô không đủ tin tưởng thầy.
Có lẽ còn có một chút gì đó, tựa như...!Ghen.
Vì thầy ấy tìm được niềm vui mới, không nhớ đến họ.
Thật buồn cười, trong lúc vô tình họ lại đi trên hai đường thẳng giống nhau nhưng lại song song mà không hội tụ tại một điểm.
Kết quả điểm đó lại kéo dài tận năm năm mới xuất hiện.
"Buổi chiều em ở lại đây, đợi buổi tối cùng tôi đi ăn, sau đó tôi sẽ đưa em về."
Thịnh Nhan Tuyền đang miên man không kịp phản ứng, vừa nghe thấy liền ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Dù sao em cũng chỉ cần để ý đến việc làm sao trở về không phải sao."
Cô câm nín.
Có ai ép mua ép bán như thầy ư?
"Thầy không bận là được."
Dù sao thì cô vẫn cảm thấy mình không thể phản kháng được.
Làm gì cũng phí công thì sao phải làm.
"Giờ phải làm gì? Hiện tại còn sớm như vậy."
Không thể ngồi ở đây miết chứ.
"Em muốn làm gì?"
Khương Tình chưa bao giờ đi hẹn hò với ai, đương nhiên là không rõ.
Thịnh Nhan Tuyền nhìn hắn trân trối một hồi thì bất lực ngã vào một bên ghế.
Hai tay cô gác trên vành ghế, tấm lưng lười biếng trườn dài, vẽ ra một đường cong mơ màng cúi đầu đặt cằm lên cánh tay, bộ dạng chán chường vô cùng.
Nếu ghế mà là sofa thì chắc cô sẽ nằm luôn lên đó.
Khương Tình im lặng nhìn cô, bên dưới rèn mi che giấu ám trầm không muốn cho người biết.
Hắn nghe mình mở miệng đề nghị: "Về thôi."
"Hả?"
Thịnh Nhan Tuyền theo bản năng hỏi lại, đôi mắt mờ mịt nhìn hắn.
Về đâu?
"Nhà tôi.
Cho em nghỉ ngơi chút, buổi chiều lại ra."
"..."
Dù nghe rất hấp dẫn nhưng cô cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.
"Nếu em cảm thấy mình có thể lăn lộn ở bên ngoài cho đến lúc đó thì tôi sẽ đi cùng em."
Khương Tình không sao cả nói.
"..."
Thịnh Nhan Tuyền câm nín.
Sau đó cô vung tay lên nói: "Đi thôi."
Cũng không phải đầm rồng hang cọp, cô sợ gì chứ.
Nhưng đợi cô bước vào nơi đó rồi cô mới biết, nó tuyệt đối là tuyệt địa.
Nó là nơi cô không thể cầu sinh.
Cô hối hận còn kịp không!!!