Thầy Trò

Canh ba, chính là lúc nửa đêm, người trong quán trọ Bạch Thủy trong Bạch Thủy trấn đã yên giấc, mọi người sau khi đi một ngày đường đều tìm nơi ngủ trọ, lúc này tất cả đã ngủ say, trong khoảng sân to như vậy chỉ còn lại một mảnh vắng vẻ.

Ở Tây sương phòng, Tô Cẩn trên người không còn mảnh vải, nằm ở trên giường, trong miệng gắt gao cắn chặt một cái khăn, đem tất cả rên rỉ muốn thoát ra chôn chặt trong miệng, e sợ thoát ra một tiếng. Nơi này không thể so sánh được với sơn cốc không bóng người, tả hữu phòng ở đây đều có người, nếu có tiếng động nào để người khác nghe được, hắn cũng không còn mặt mũi nào gặp người.

“Im lặng như vậy để làm gì, hảo đồ nhi, nói cho vi sư nghe một chút.”

Phương Văn ghé vào trên người hắn, một bên cười nhẹ, một bên cẩn thận hôn lên lưng tuyết trắng, đôi môi nóng rực hôn cái cổ trắng noãn rồi dần dần xuống phía dưới, mang đến một con sóng tê dại, Tô Cẩn cảm thấy vùng dưới bụng nổi lên một trận liệt hỏa, trong chớp mắt lan tỏa tới tứ chi, nhất thời cảm thấy phần eo chấn động, hướng người về phía trước, nhịn không được “ô” rên lên một tiếng.

Phương Văn sớm đã nhìn thấu, biết rằng đồ nhi đã động tình, vẫn nhu lộng ngón tay ra vào phía dưới Tô Cẩn, sau đó thay thế ngón tay bằng chính thứ nam tính của mình, vừa vào trong, liền cảm thấy một mảnh chật chội ẩm ướt.

“Thả lỏng một chút.”

Phương Văn ghé vào bên tai Tô Cẩn nói nhỏ, tiện một tay nhéo nhéo thù du trước ngực của đồ nhi, một tay nắm lấy vật nhỏ của Tô Cẩn trên dưới nhu lộng.

Phương Văn này là một tay già đời, gặp phải Tô Cẩn bất tri chơi đùa một chút, đồ nhi bị đè chặt dưới thân là bảo bối hắn yêu quý nhất, trải qua một phen khúc chiết liền cùng đồ nhi lưỡng tình tương duyệt, trong lòng vui mừng vô hạn, lúc này phía dưới bụng hừng hực liệt hỏa, tựa như lửa cháy đổ thêm dầu, càng cảm thấy mê hồn, dùng mọi thủ đoạn kích thích thân thể Tô Cẩn, thân eo đĩnh động, nhanh một chút, nhanh một chút, từng chút từng chút đưa vào sâu hơn, tả hữu trên dưới đưa đẩy, làm cho toàn thân Tô Cẩn trên dưới xương cốt hư nhuyễn, cổ họng như bị nghẹn không thể rên rỉ, kích thích không thể thở nổi.

“Cẩn Nhi cảm thấy thoải mái sao? Có muốn hay không vi sư mau nhanh hơn một chút?”

Phương Văn biết rõ Tô Cẩn e thẹn, liền ra quyết định trêu đùa, một tay, lấy khăn tay trong miệng đồ nhi ra, tay kia đưa xuống phía thân dưới hung hăng bóp mạnh.

“Ưm… A…”

Tô Cẩn cả người chấn động, bất giác thốt lên tiếng, tiếng rên rỉ không ngừng, từng tiếng từng tiếng rên rỉ ra.

“Cẩn Nhi quai, lớn tiếng cho sư phụ nghe thêm một chút.”

Phương Văn vui vẻ ngồi đợi Tô Cẩn dùng giọng điệu mê tình kêu mình là sư phụ, tiếng kêu có thể lấy mất hồn hắn, chỉ hận không thể chết tại đây.

“Sư phụ…”

Tô Cẩn nức nở nói ra hai chữ này, động tận tâm Phương Văn, phía dưới cũng đẩy mạnh theo.

“Sư phụ, ngươi… Ngươi lại khi dễ ta.”

Tô Cẩn xưa nay sức khỏe không bằng Phương Văn, lúc này đã đến lúc khẩn yếu nhất, vật nhỏ phía dưới đã thẳng tắp dựng thẳng, chất dịch lỏng đã từng chút tiết ra, chỉ chờ đợi được phóng thích, nhưng mà Phương Văn vẫn chưa ra được, Tô Cẩn đã rất khó chịu, hết lần này tới lần khác Phương Văn còn trêu cợt không ngớt, vừa tức vừa vội, nhịn không được khóc lóc kể lể, nước mắt từng viên từng viên rớt xuống.

Một mảnh tối đen, Phương Văn dán lên mặt Tô Cẩn hôn xuống, môi chạm một mảnh ướt át, đồ nhi lại đang khóc lóc kể lể, biết rằng Tô Cẩn chịu không được nữa, mềm giọng hống rằng: “Vi sư thương ngươi còn sợ không kịp, làm sao có thể khi dễ ngươi.”

Một mặt hống, một mặt cử động tay, ở vật nhỏ của Tô Cẩn nhu lộng, lộng cho Tô Cẩn bắn ra.

Tô Cẩn sau khi bắn ra liền cảm thấy vui vẻ, cả người trên dưới sảng khoái, chỉ tội Phương Văn khổ sở, muốn thượng thêm vài lần, nhưng mà đồ nhi đã không chịu được.

Rời khỏi người Tô Cẩn, Phương Văn dùng khăn lau sạch sẽ thân thể đồ nhi, chỉnh sửa cơ thể Tô Cẩn cho đồ nhi thoải mái đi vào giấc ngủ. Dục niệm của hắn vẫn còn, nhưng cố kị thân thể của Tô Cẩn, mặc dù phía dưới vẫn chưa thõa mãn, cũng đành phải hảo nhịn.

Phương Văn một mặt trong lòng cảm thấy ai thán, một mặt dùng tay lau nước mắt bên khóe mi Tô Cẩn, sờ lên mặt đồ nhi, còn vài vệt nước mắt sót lại, nhưng mà tiếng khóc lúc nãy rất thuận tai, tựa như tiếng cười giòn giã bên tai.

“Sư phụ ” Tô Cẩn vẫn chưa ngủ tựa đầu vào ngực Phương Văn, điềm nhiên hỏi: “Hôm nay ta đã biết, ngươi thực sự sủng ta.”

Phương Văn cảm thấy tràn đầy vui vẻ, hỏi, “Mới vừa rồi còn nói vi sư khi dễ ngươi, sao lại đổi ý rồi?”

Một lúc sau, mới nghe Tô Cẩn lắp bắp trả lời, “Ngươi trước đây đều làm thật lâu, nhưng về sau… Chỉ cần ta nói chịu không nổi, ngươi liền ngừng, thà rằng chính mình nghẹn…”

Phương Văn lúc này chỉ hận tại sao trong phòng không đốt đèn, không thể nhìn thấy rõ mặt Tô Cẩn, không khỏi tiếc hận không ngớt.

“Sư phụ…” Tô Cẩn dừng lại chốc lát, lúng túng nói: “Ngươi dường như còn chưa đủ, ta dùng miệng giúp ngươi được không.”

Phương Văn trong lòng chấn động như muốn trào dâng, khó khăn mới đè xuống được, phía dưới cũng trướng lên, khàn giọng cười nói: “Xưa nay ngươi không thích như vậy, dạy ngươi làm như vậy nhiều lần, lần nào cũng suýt nữa là cắn ta.”

“Khi đó ta cảm thấy ngươi làm nhục ta, tự nhiên ta liền cảm thấy không vui, hận không thể cắn đứt ngươi.”

“May mà ngươi chưa cắn đứt của ta, như vậy ta mới có thể thương ngươi.” Phương Văn nhịn không được ngậm vành tai Tô Cẩn, một bên thở hồng hộc: “Hảo Cẩn Nhi, không nên dùng miệng lộng, vi sư muốn xem công phu bằng tay của ngươi có dùng được hay không?”

Nói xong liền cầm lấy tay Tô Cẩn đem xuống phía thân dưới của mình.

Tô Cẩn bị trên ghẹo thân thể cũng nóng lên, gắt gao quấn lấy Phương Văn, hai tay trảo lộng, đặt phía dưới thân Phương Văn cuồn cuộn so nắn…

Thân thể cả hai phiếm hồng, trong đêm lan tỏa mảnh tình hảo hợp, mãi về sau.

Phiên ngoại hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui