Vi Liễn thật sự là một quý ông, rất chu đáo.
Sau khi đưa Khích Sảnh đi ăn uống đầy đủ xong xuôi mới đưa cô trở về khách sạn, khiến Khích Sảnh không thể có chút ấn tượng xấu nào về anh.
Nguyên một ngày này, Khích Sảnh cũng không rảnh rỗi, cô phải vẽ bùa để chuẩn bị đối phó với con rồng canh giữ ở khe núi.
Tối đến, Khích Sảnh đi taxi đến chân núi rồi huýt sáo gọi Xanh Xanh đến, hôm nay Khích Sảnh đã chuẩn bị rất đầy đủ, áo khoác dày ấm áp và một chiếc túi vải nhỏ để chứa đạo cụ cũng như bùa chú.
Khi Xanh Xanh bay đến chỗ cũ ngày hôm qua, không cần chờ đợi, Khích Sảnh đã thấy linh hồn của con rồng đã xuất hiện từ khi nào.
Hôm nay Khích Sảnh quan sát ở cự ly gần mới phát hiện hóa ra đây là một con rồng cổ, cô từng đọc được trong sách cổ của môn phái, theo truyền thuyết thì đây là tổ tiên của loài rồng, có từ thuở mới vừa khai thiên lập địa.
Khích Sảnh không chần chờ, chắp tay niệm chú, đưa tay phải ra vẽ một đạo bùa rồi phóng thẳng qua rồng cổ.
Sau khi đánh ra một chiêu, Khích Sảnh đã có thể xác định được ít nhiều thực lực của nó, con rồng cổ này có lẽ đã bị hạ chú, canh giữ ở đây quá lâu nên thực lực đã yếu hơn rất nhiều so với thực lực loài rồng cổ nên có.
Lơ đi tiếng gầm vang không dứt bên tai, Khích Sảnh lấy ba lá bùa từ trong túi vải ra, cô tung lên không trung, chắp tay niệm chú, lập thành một trận pháp khiến ba lá bùa chuyển động quanh người cô theo vòng tròn, đây là một trận pháp chuyên dùng để phá cấm chú trên một vật gì đó khi bị người khác hạ chú một thời gian dài, Phỉnh trận.
Khích Sảnh chắp tay, hai tay móc lại thành một hình thù kì lạ, hét to: "Thiên linh linh địa linh linh, Phỉnh nhu Phỉnh cương âm luân ngũ chuyển.
Phá!"
Sau tiếng phá đầy mạnh mẽ của Khích Sảnh vang lên, ba lá bùa lúc này đã trở nên sáng chói vô cùng, vụt một cái bay đến bên rồng cổ, xoay quanh người nó.
Bỗng lúc này tiếng niệm chú từ trong thân của rồng cổ vang lên, Khích Sảnh mím môi, đạo thuật của người hạ chú thật sự rất cao cường, cô nhanh chóng lấy thêm ba lá bùa lập thành Phỉnh trận một lần nữa, sáu lá bùa xoay quanh rồng cổ theo vòng tròn với tốc độ ngày càng nhanh, cuối cùng nổ một tiếng.
Khích Sảnh mím môi, nhịn xuống sự khó chịu ở lồng n.g.ự.c do tiêu hao linh lực quá nhiều, bỗng cô cảm giác được Xanh Xanh có chút nôn nóng, bất an thì bèn vỗ nhẹ đầu Xanh Xanh để trấn an, có lẽ nó hơi hoảng vì đối mặt với rồng, dù sao cũng sẽ bị áp chế bởi giống loài.
Màn khói mờ tan đi, linh hồn rồng cổ vốn tràn ngập một luồng sát khí màu đỏ thì nay đã biến mất.
Nhìn nhau vài giây, linh hồn rồng cổ cúi đầu thật sâu với Khích Sảnh, giọng nói ồm ồm mang theo chút già nua vang lên: "Cám ơn ngươi rất nhiều pháp sư, ta cứ nghĩ mình sẽ bị giam cầm ở đây cả đời, làm tù nhân cho kẻ loài người tham lam đó."
Khích Sảnh đáp lại, gật đầu một cái: "Tôi vốn chỉ là một thầy trừ ma, không phải pháp sư gì cả."
Linh hồn rồng cổ im lặng, dường như khá kinh ngạc với lời của Khích Sảnh vừa nói: "Một thầy trừ ma? Ngươi chỉ là một thầy trừ ma nhưng lại có thực lực cao cường như vậy ư? Ngươi là người của môn phái nào?"
"Đúng vậy, tôi chỉ là một thầy trừ ma.
Mặc dù cấm chú rất mạnh mẽ nhưng theo thời gian ít nhiều cũng đã bị giảm bớt một hai phần uy lực, để giải được cấm chú này, linh lực của tôi cũng phải hao tổn không ít, chỉ là chút tài mọn thôi.
Tôi là người của phái Chính Nghĩa."
"Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy."
Linh hồn rồng cổ nói liên tục hai tiếng cảm thán, lẳng lặng nhìn về xa xăm như đang nghĩ đến điều gì đó: "Ta và Cổ Nhạc có thể xem như là bạn cũ, vì Cổ Nhạc cũng chính là ân nhân của ta.
Nhớ khi xưa, lúc ta chỉ còn là một con rồng chưa trưởng thành, ta đã gặp được Cổ Nhạc.
Năm đó, Cổ Nhạc cũng mới vừa xuống dương gian mà thôi."
Thân hình khổng lồ của rồng cổ bỗng chốc có chút cô liêu: "Cổ Nhạc là một vị thần tiên đức cao vọng trọng.
Chính Cổ Nhạc đã giảng giải cho ta thuyết học về Phật pháp, điều đó giúp ta rất nhiều.
Thuở ấy, ta được ba chúng tôn làm tổ tông chí tôn của loài rồng cao quý cũng là nhờ có Cổ Nhạc."
Khích Sảnh chậc lưỡi, lại một đoạn chuyện xưa đầy cẩu huyết, cô thật sự không chút keo kiệt, nếu có thể cô sẽ chấm cả mười điểm tròn cho sự hung hãn của người xưa.
Rồng cổ này vốn gọi là Si.
Năm xưa khi còn là một chú rồng nhỏ, Si đã gặp được Cổ Nhạc khi ấy vừa mới hạ giới.
Hai người có duyên gặp gỡ, bầu bạn tâm giao, Si may mắn được Cổ Nhạc khai thông tâm trí, nhờ đó có được một bước đệm dài cho ngày sau.
Nhưng chuyện vui bao giờ cũng chóng tàn, Cổ Nhạc cũng phải ra đi, vì mục đích của Cổ Nhạc khi xuống dương gian chính là trừ ma diệt quỷ, phổ độ chúng sanh.
Một rồng một tiên cáo biệt từ đó.
Mấy trăm năm qua đi, môn phái Chính Nghĩa do Cổ Nhạc gây dựng phát triển vô cùng lớn mạnh thì lúc bấy giờ lại có một phản đồ, kẻ ấy vô cùng xảo trá, quỷ quyệt, hắn là Sùng Biên.
Sau khi mưu đồ xấu xa bị chưởng môn phát hiện, Sùng Biên bị cả môn phái truy sát gắt gao.
Lúc ấy, Sùng Biên nhớ đến con rồng mà sư phụ đã từng kể cho hắn nghe khi nhắc về cố chưởng môn - chưởng môn đầu tiên của phái Chính Nghĩa, cũng chính là Cổ Nhạc sau khi hoàn thành xong sứ mệnh đã sớm về trời.
Sùng Biên bèn đi tìm Si, hắn muốn một nơi để lánh nạn.
Xưa nay, Si đều ở trong lãnh địa của loài rồng tu luyện, chưa bao giờ ra bên ngoài nên không hề biết rõ Sùng Biên là một kẻ phản đồ, lại càng không hiểu rõ sự cong, vẹo của lòng người.
Khi Sùng Biên tìm đến cửa nhắc đến Cổ Nhạc, Si liền không chút nghi ngờ nào, tiếp đãi nhiệt tình, không gì giấu giếm mà lại chẳng hề hay biết rằng chính bản thân đã cõng rắn vào nhà.
Sau khi mọi vết thương lành lặn, Sùng Biên bắt đầu lộ rõ bộ mặt thật, hắn sớm đã trộm long châu của Si.
Long châu chính là nội đan, là thứ ẩn chứa cả thực lực lẫn sinh mạng của một con rồng.
Vì quá tin tưởng nên Si đã bị Sùng Biên trộm mất long châu, cuối cùng đành bó tay chịu trói, rơi vào kết cục bị luyện hóa và bị hắn hạ chú.
Sùng Biên độc chiếm lấy dung nham trong địa bàn của Si, nhờ lợi dụng Si mà hắn ta mới có thể tự gây dựng lên một môn phái để đối đầu với phái Chính Nghĩa, dù kẻ phản bội là hắn nhưng lại nói muốn phục thù.
Đó cũng không phải là môn phái nào xa lạ, chính là phái Trung Quyền.
Thế là từ đó, Si bị điều khiển, phải luôn ở đây trông chừng dung nham, không cho ai tiếp cận.
Theo thời gian, thời đại ngày càng phát triển, nơi xưa giờ đây đã biến thành một vách đá dựng đứng cheo leo, nhưng dù qua bao nhiêu năm, Si vẫn phải ở đây canh giữ.
Sùng Biên quả thật là một kẻ ích kỷ, tham lam.
"Ngươi đến đây cũng là vì dung nham đúng không?"
Khích Sảnh không chút ngại ngùng gật đầu: "Đúng vậy.
Trong sách cổ của môn phái tôi có ghi chép rằng, nếu muốn chế tạo nhẫn không gian thì phải tìm được loại dung nham này."
Si lẳng lặng nhìn sự thản nhiên của Khích Sảnh, cô bé này nghe mặc dù đã biết rõ thân phận của ông nhưng chưa từng nảy ra ánh nhìn tham lam hay có chủ ý gì khác.
Tuy ông đã sớm trở thành một linh hồn, lại còn nhờ cô bé hóa giải cứu giúp, nhưng sức mạnh của ông thì không thể biến mất đi hoàn toàn được.
Thực lực của cô bé này rõ ràng không thấp, chắc chắn đã biết rõ lợi ích của ông nhưng vẫn dửng dưng.
Khá khen cho phái Chính Nghĩa, thật không hổ là danh môn chánh phái do Cổ Nhạc gây dựng, dù qua bao năm kế thừa vẫn không bị suy thoái, thu nhận đệ tử đều luôn có phẩm rất tốt.
"Ngươi không có ý gì với ta sao?"
Nghe Si hỏi, Khích Sảnh không nhịn được co rút cơ mặt một hồi, cô hiểu điều Si muốn hỏi, nhưng từ ngữ tiếng Việt vốn dĩ rất phong phú đó có được không? Nói không rõ liền có thể hiểu sang hướng khác ngay đấy.
Hắng giọng hai cái để xua tan cảm giác kì quặc trong lòng, Khích Sảnh mân cổ: "Ý gì là ý gì cơ.
Tôi giải chú cho ông chỉ là vì tôi muốn lấy dung nham thôi, tôi chỉ là một thầy trừ ma nho nhỏ, không có tham vọng gì to lớn cả, nhắm đến ông để làm gì chứ?"