Đúng là có duyên đấy.
Nhưng cũng không có gì lạ, bấy giờ phái Trung Quyền có chút danh vọng, xuất hiện ở đây cũng xem như là lẽ thường tình.
Ba người còn lại đều đứng riêng lẻ.
Một cậu thanh niên còn khá trẻ tuổi mặc đồng phục quân đội, một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác của một môn phái nào đó và một người đàn ông trung niên quái dị.
Khích Sảnh không khỏi nhìn người đàn ông trung niên đó nhiều hơn vài lần, cô nói ông ta quái dị là bởi vì cô không xác định được ông ta là người sống hay đã chết.
Trên người ông ta không có dương khí của người sống nhưng ông ta vẫn đang hô hấp, cả người tràn đầy tử khí nhưng lại không gây ảnh hưởng gì tới xung quanh.
Thông thường tử khí chỉ tồn tại trên người của ma quỷ cực ác, luồng tử khí trên người chúng rất bá đạo.
Chúng đi đến đâu, hoa cỏ liền bị tàn lụi, người nào có sức khỏe không tốt thì trực tiếp bị tử khí ảnh hưởng, tức khắc đột tử.
Còn với những người khác khi ở gần sẽ hút phải tử khí, lâu dần bị tử khí bào mòn, lục phủ ngũ tạng thối rữa, dần dần c.h.ế.t đi.
Dường như nghĩ đến điều gì, Khích Sảnh bỗng trợn to hai mắt, lẽ nào?
Lẽ nào là thi hạt?
Thi hạt là một loại tồn tại nghịch thiên, nghịch địa, có thể nói là thiên địa đều không dung.
Sau khi chết, linh hồn mang theo chấp niệm không thể siêu thoát hay đầu thai chuyển kiếp thì sẽ vất vưởng ở dương gian.
Sau khi vất vưởng ở dương gian đủ một trăm ngày, g.i.ế.c hại đủ một trăm người con gái còn trinh tiết để hấp thu lấy máu, nước mắt và sự sợ hãi của họ.
Bước qua ngày một trăm lẻ một lại g.i.ế.c thêm một người đàn ông chí âm* rồi linh hồn ấy sẽ được luyện hóa liên tục trong ba ngày ba đêm.
*đàn ông chí âm: người đàn ông sinh ngày âm tháng âm năm lẻ.
Sau khi luyện hóa xong thì đưa linh hồn vào trong một thân xác bị đột tử mà chết, không bị tác động của ngoại lực.
Đó là cách luyện thành thi hạt, vô cùng độc ác, tàn nhẫn.
Có điều đây có phải thi hạt không? Nếu có, chủ nhân của người này là ai? Mục đích hắn tiến vào huyệt mộ này là gì? Chẳng lẽ là vì long thân sao?
Suy nghĩ của Khích Sảnh chuyển tới chuyển lui liên tục.
Khích Sảnh cân nhắc, chuyện trước tiên là phải xác định xem ông ta có phải thi hạt hay không.
Sau khi tiến vào huyệt mộ, cô phải quan sát, tìm cơ hội thử ông ta.
Nếu ông ta thật sự là thi hạt, Khích Sảnh nhất định không thể bỏ qua.
Ông ngoại đã từng nói với cô, nghề trừ ma như bọn họ rất dễ bị cuốn vào vòng nhân quả, nếu không cẩn thận sẽ bị liên lụy đến bản thân ngay.
Vì vậy, chỉ khi thu tiền thì mới được nhúng tay vào, có được ắt có mất.
Nhưng khi gặp những thứ dơ bẩn, tàn ác nhất định không được khoanh tay đứng nhìn vì điều luật của môn phái bọn họ là trừ ma diệt quỷ, cứu khổ chúng sanh.
Thấy chuyện nham hiểm, tàn ác không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Khích Sảnh xoa hoa tai, nếu là thi hạt, cô không nghĩ có người nào khác sẽ biết được cách luyện hóa trừ người của phái Trung Quyền, vì cách thức luyện hóa thi hạt vốn xuất phát từ phái Trung Quyền mà ra.
Ba người này thật sự không biết nhau sao? Ánh mắt Khích Sảnh đảo đi đảo lại giữa hai người mặc áo đạo của phái Trung Quyền và người đàn ông tràn ngập tử khí.
Ông già phái Trung Quyền nhìn đồng hồ rồi lớn tiếng hô: "Làm phiền mọi người tập trung lại đây một chút."
Khích Sảnh bước lững thững qua theo ba người còn lại, mặc dù tử khí tỏa ra nồng nặc khiến Khích Sảnh vô cùng khó chịu nhưng cô vẫn phải cố ý đứng gần người đàn ông trung niên để tiện quan sát.
"Chào mọi người, tôi nghĩ chúng ta nên tự giới thiệu về nhau một chút để tiện xưng hô.
Tôi là Ngăn Diện, thuộc phái Trung Quyền."
Cô gái xinh đẹp đi cùng Ngăn Diện kiêu ngạo lên tiếng: "Tôi là An An, học trò của thầy Ngăn Diện."
Sau đó quay sang Ngăn Diện nũng nịu, kêu một tiếng sư phụ ngọt xớt.
Khích Sảnh không kiềm được rùng mình, hai thầy trò này chắc chắn có vấn đề, đừng có lộ liễu như thế có được không?
Cậu thanh niên trẻ cười tươi, chào một cái theo kiểu quân đội: "Xin chào, tôi là Hưng Hùng, làm việc trong quân đội."
Người phụ nữ trung niên cũng lạnh lùng lên tiếng: "Tôi là Y Y, đệ tử của phái Hòa Bình."
Khích Sảnh xoa xoa hoa tai, phái Hòa Bình? Sao nghe có chút quen thuộc vậy? Cô đã từng nghe ở đâu rồi thì phải.
"Tưởng Phiêu."
Khích Sảnh nhíu mày, giọng người đàn ông này nghe qua như tiếng đàn violon bị kéo lệch nhịp, chói tai vô cùng.
"Hãy gọi tôi là người đẹp."
Khích Sảnh nói xong liền bị trừng vài cái, chính là cô nàng An An, An An liếc nhìn Khích Sảnh bằng một ánh mắt sắc lẻm.
Khích Sảnh nhún vai, nhỏ này có bệnh à?
Ngăn Diện cười ha hả hai tiếng: "Được rồi, bây giờ chúng ta vào bên trong thôi, mọi người hãy tự cẩn trọng."
Khích Sảnh đi cuối cùng, chậm chạp theo sau, phía trước cô là Tưởng Phiêu.
Cô rất lười, không muốn dành nổi bật, nếu Ngăn Diện thật sự đủ thực lực thì cứ để ông ta dẫn đầu, cô chẳng có ý kiến gì hết, yên lặng xem kịch là được rồi vì dựa theo những chuyện đã phát sinh, huyệt mộ này tuyệt đối có mức độ nguy hiểm không hề thấp.
Còn thù riêng thì đương nhiên Khích Sảnh sẽ không bỏ qua, có điều không vội, vào huyệt mộ này rồi cô sẽ chơi với ông ta sau.
Nếu Ngăn Diện biết điều thì tốt, còn không, cô cũng sẽ không khách khí làm gì.
Huyệt mộ này nằm ngay bờ biển Liên Lan, trong một lần đi biển, có người đi đến eo bờ biển ít ai đi đến và bất ngờ bị lún chân.
Sợ hãi qua đi, người đó kiểm tra lại mới thấy điều kì lạ.
Thế là người đó liền báo cáo với chính quyền địa phương, sau khi xem xét rồi tiến hành đào bới thì mới xác định được đây chính là một huyệt mộ.
Lời bàn tán không khỏi có chút xôn xao, huyệt mộ ở bên bờ biển thật sự rất hiếm gặp, có người thậm chí còn chưa từng nghe đến.
Vừa bước vào bên trong, từng luồng gió lạnh mang theo hương vị mặn mòi của biển cả lập tức ùa đến khiến mọi người không khỏi rùng mình, sởn gai ốc một lượt.
Đúng vậy, nên sởi gai ốc bởi vì trong từng cơn gió lạnh này còn mang theo sát khí vô hình.
Khích Sảnh cảm khái một tiếng, quả thật là tà đạo mà.
Mắt của Khích Sảnh lóe lóe khi nhìn thấy Tưởng Phiêu vẫn di chuyển như bình thường, một chút phản ứng với trận gió bất thường này cũng không có.
Đúng lúc này Khích Sảnh nghe thấy tiếng la hét từ sâu bên trong huyệt đạo truyền đến, Khích Sảnh xoa hoa tai, xem ra trong huyệt mộ này không chỉ có mỗi long thân của Si, rốt cuộc là có thứ gì trong đây nữa chứ? Trông có vẻ không phải vật gì tốt lành.
Ngay lúc Khích Sảnh chắp tay niệm chú phong hai tai khỏi tiếng la hét bên trong thì cũng nghe Ngăn Diện quát lớn: "Mọi người mau phong kín hai tai, tiếng hét này không phải của con người."
Khích Sảnh híp mắt, xem như cũng có chút thực lực đấy.
Khoảng một lúc sau, tiếng la hét đinh tai nhức óc mới từ từ biến mất, đoàn người cũng theo bước Ngăn Diện chậm rãi tiến sâu vào bên trong.
Huyệt mộ này, ngoại trừ bên ngoài được khai quật thì có chút chật hẹp, còn lại càng đi sâu vào trong đường đi càng rộng rãi, Khích Sảnh mím môi nhìn phía dưới chân của mọi người truyền đến tiếng lẹp xẹp vì đường hầm này ở dưới chân ngoại trừ đất ra, còn có nước đủ để làm ướt chân.
Ban đầu Khích Sảnh cũng đã dự đoán đến trường hợp này khi nghe tin huyệt mộ nằm bên bờ biển, cô đang mang một đôi giày da cao cổ chống nước.
Nếu không, chân bị ẩm ướt trong khí hậu lạnh lẽo thế này quả là khó chịu vô cùng.
Lần nữa, Khích Sảnh cảm thấy sự cẩn thận được xuất phát từ bản tính cầu toàn của cô là vô cùng cần thiết.
Những người khác đương nhiên không có trạng thái tốt như Khích Sảnh, đều phải cắn răng nhịn xuống cái lạnh truyền đến từ tứ phía, còn phải chịu đựng sự ẩm ướt truyền đến từ đôi bàn chân.
Thoáng nhìn qua, ít nhiều đều có chút chật vật.
Đoàn người di chuyển khoảng hai mươi phút thì xuất hiện ba lối rẽ khác nhau.
Mọi người không khỏi nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Ngăn Diện mở miệng: "Hiện có hai giải pháp, một là sáu người chúng ta chia ra mỗi đội hai người đi vào ba lối.
Hai là cùng nhau rẽ vào một lối.
Tuy nhiên, ở đây nguy hiểm khó dò, cũng không biết được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng nếu không chia nhau ra thăm dò thì sẽ bỏ lỡ hai lối rẽ khác."
Sau khi Ngăn Diện phân tích thiệt hơn xong, mọi người đều nhất trí rằng nên chia nhau ra hành động.
Bọn họ đi vào đây vốn đã không phải là chuyện an toàn gì, đều đã xác định phải tự dùng thực lực của bản thân để chống chọi, bây giờ nếu vì sợ hãi mà gom lại cùng một chỗ thì khác nào vào cũng như không.
Đương nhiên là Ngăn Diện và học trò ngoan của ông ta sẽ cùng chung một đội.
Ngay khi Y Y lạnh nhạt nhìn qua Khích Sảnh định chọn cô, bà nghĩ hai người phụ nữ nên đi cùng với nhau sẽ tốt hơn thì Khích Sảnh lại âm thầm nháy mắt với bà, ra dấu cho bà nên chọn Hưng Hùng.
Tuy Y Y không rõ vì sao, nhưng trên người cô gái này, bà cảm nhận được một sự thân thiết khó nói nên lời, có lẽ là liên quan đến đạo thuật mà cô ấy đã tu luyện có cùng chí hướng giống môn phái của bà chăng? Y Y không khỏi quan sát trên dưới của Khích Sảnh một vòng, cuối cùng vẫn không thấy được cô gái này có chỗ nào giống thầy trừ ma.
Nhưng cuối cùng, Y Y vẫn lựa chọn nghe theo sự ám chỉ của Khích Sảnh vô điều kiện, không hiểu lý do tại sao bà lại cảm giác rằng cô ấy đang muốn tốt cho bà.
Y Y lập tức quay sang nói muốn đi cùng Hưng Hùng.
Khích Sảnh xoa hoa tai không nói lời nào, đương nhiên hai người còn lại là cô và Tưởng Phiêu sẽ vào chung một đội.
Đơn giản chỉ là Khích Sảnh không muốn tên Tưởng Phiêu đang bị cô hiềm nghi, liệt vào sổ đen này lại đi cùng người khác.