Nghe Sùng Biên đặt câu hỏi, Phủ Hiền không kiềm chế được mở mắt ra nhìn Nguyễn Liên, bởi câu hỏi đó của hắn, gương mặt của Nguyễn Liên cũng dần dần có phản ứng.
Nguyễn Liên nở một nụ cười vừa chua chát nhưng cũng vừa hối hận, mỉa mai: "Sớm biết có ngày này, ta đã tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t nhà ngươi ngay từ lần đầu ta gặp nhà ngươi rồi.
Ta thiết nghĩ trong lòng, dù sao ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi nhưng luôn cố gắng lại tài giỏi, nên ta mới có ý bảo vệ ngươi, thật không ngờ, chính ta là người đã nuôi cáo trong nhà thế này."
"Phủ Giảng nói đúng, ngươi chính là một tên ăn cháo đá bát, đồ vong ơn phụ nghĩa."
"Phủ Giảng ơi, thì ra ngay từ đầu em đã có lỗi với anh, bây giờ thân thể của em bị vấy bẩn, nhơ nhớp.
Kiếp này em c.h.ế.t không hết tội, nhưng để tiếp tục sống, em cũng không còn mặt mũi nào nữa."
Những lời nói của Nguyễn Liên khiến cho Sùng Biên cảm thấy vô cùng kích động, người nàng ấy yêu là hắn mà? Tại sao chứ? Tại sao?
Đến khi Sùng Biên hoàn hồn lại thì đã nhìn thấy Nguyễn Liên cắn lưỡi tự tử từ khi nào, hắn chỉ biết ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bà, không nói thêm một lời nào.
Phủ Hiền đau khổ tột cùng nhắm nghiền mắt, tại sao lại ra nông nỗi này cơ chứ? Trước khi Nguyễn Liên tự tử, tầm mắt của Nguyễn Liên thoáng giao nhau với ánh nhìn của Phủ Hiền, nhưng sau đó liền quay đi.
Trong đôi mắt ấy, ngoại trừ sự c.h.ế.t lặng và dửng dưng, Phủ Hiền không còn nhìn thấy thêm bất cứ điều gì khác.
Sự yêu thương, nuông chiều đã từng có, đều biến mất không chút dấu vết nào.
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, sau khi thiết kế xong huyệt mộ, trước khi Sùng Biên uống rượu độc, hắn đã chôn sống Phủ Hiền, trong nháy mắt, cô liền có thể hiểu ra rất nhiều chuyện.
Bao lâu nay, Sùng Biên không hề động chạm quá nhiều vào người Phủ Hiền, vì thế cô luôn nghĩ hắn rất trân trọng cô, nhưng không, sự thật lại tàn nhẫn hơn như vậy nhiều lần.
Sùng Biên không hề nghĩ sâu xa đến vậy, hắn chỉ muốn đảm bảo rằng cô phải còn trinh tiết để có thể làm thần giữ cửa cho huyệt mộ mà hắn đã dày công xây dựng.
Sùng Biên thay cho Phủ Hiền một chiếc váy màu trắng tinh khôi, sau đó hắn mang cô đặt vào bên trong quan tài đá, Phủ Hiền nhìn nụ cười thản nhiên trên gương mặt vừa quen thuộc, vừa xa lạ của Sùng Biên, bỗng dưng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Sùng Biên định chôn sống cô, vậy mà hắn vẫn còn cười dịu dàng như vậy được ư? Nụ cười mà cô yêu thương khi xưa, nay lại thành một cơn ác mộng, khiến cô vừa nhìn liền cảm thấy cả người như bị rét run.
Phủ Hiền không nhịn được, cô nhắm mắt lại để không còn phải nhìn thấy nụ cười đó nữa.
Sùng Biên thấy vậy, liền dứt khoát đặt quan tài đá xuống mật thất bên dưới nơi để long thân của Si và quan tài bằng ngọc của hắn, sau đó thản nhiên cất bước rời khỏi.
Nói đến đây, dường như Phủ Hiền lại nhớ đến những phút giây kinh hoàng, khủng hoảng đó, gương mặt sớm đã tái nhợt của cô cũng không khỏi tái hơn.
Khi ấy, hô hấp từ từ biến mất, sự ngột ngạt nơi lồng n.g.ự.c dâng lên như thủy triều, sự tuyệt vọng vì cố gắng mong chờ sẽ có một ai đó, đến để giải thoát cho mình, nhưng rồi cuối cùng, tất nhiên là không hề có ai cả.
Sau đó, Phủ Hiền đã vượt qua được giai đoạn sợ hãi khôn cùng mà chấp nhận thực tế.
Cô cứ ngỡ rằng tử vong sẽ đến rất nhanh, nhưng không, không hề, nó đến vô cùng chậm, nó hành hạ thần kinh của Phủ Hiền từng giây từng phút một.
Cổ họng của Khích Sảnh có chút khô khốc, cô uống một ngụm nước, muốn nói chút gì đó nhưng không biết phải nên nói gì.
Thế là Khích Sảnh tự giản lược qua phần an ủi không mấy cần thiết này, linh hồn đã chết, cuối cùng thì chỉ còn có nguyện vọng là quan trọng nhất mà thôi, những đau khổ những đắng cay họ từng trải qua đó, đều sẽ được họ khắc sâu, thật sâu vào trong đầu.
Dù có hàng trăm hàng vạn lời an ủi nào đi chăng nữa, cũng sẽ không khiến họ có thể mãn nguyện bằng khi họ thực hiện được nguyện vọng cuối cùng mà họ đã ấp ủ, khao khát từ bấy lâu nay.
Lúc này, Si bỗng dưng nhìn về phía Khích Sảnh, ông nhìn cô, cất lời bằng chất giọng ồm ồm, trong lời nói có gì đó chua chát nhưng cũng giống như vừa mới được giải thoát:
"Cô biết không? Sau khi công chúa Phủ Hiền bị Sùng Biên tra tấn tinh thần cực hạn bằng cách làm nhục hoàng hậu.
Từ đó, ngày nào tôi cũng vào phòng của cô ấy, dù gặp nhưng chỉ là im lặng nhìn nhau, không nói một lời.
Tuy vậy, chúng tôi vẫn có thể hiểu rõ được, tự sâu trong lòng của cả hai đều cùng mang nỗi oán hận đối với một người, cùng ngu ngốc hy vọng những thứ về sự giải thoát giống như nhau."
Si nhìn về Phủ Hiền, ông ngẩng đầu rồng lên một cách đầy kiêu hãnh: "Xin tạ lỗi với công chúa vì sự mạo muội vừa rồi.
Nhưng thưa người, đến hiện tại thì tôi đã hoàn toàn hết hy vọng với hắn ta, cũng có thể suy nghĩ thông suốt được mọi chuyện.
Cám ơn người."
Bấy lâu nay, vì những tháng ngày chung sống cùng nhau.
Si cũng còn mong chờ Sùng Biên vẫn có một chút lương tâm, không phải là một kẻ tán tận lương tâm đến như thế.
Nhưng nhờ vào những lời kể chân thật của Phủ Hiền, Si đã biết rõ hơn rất nhiều chuyện mà khi đó ông không hề biết và cũng hiểu được rằng, Sùng Biên vốn dĩ là một con người như vậy.
Tham lam, xấu xa, tàn nhẫn, không biết phân biệt đúng sai và vốn hắn chẳng quan tâm đến những thứ gọi là luân thường đạo lý.
Nếu đã vậy, cớ sao ông còn phải thất vọng về một con người như hắn ta cơ chứ?
Khích Sảnh gật đầu, cuối cùng Si cũng đã chịu thông suốt rồi.
Nhưng còn Phủ Hiền? Khích Sảnh nhìn thoáng qua gương mặt đang vô cùng mờ mịt phía đối diện, cô khẽ lắc đầu, dù sao cũng đã muộn rồi, Phủ Hiền không còn thêm một cơ hội nào cả.
"Vậy cô muốn tôi giúp cô làm gì?"
Câu hỏi của Khích Sảnh dường như khiến Phủ Hiền sực tỉnh ra khỏi sự mờ mịt đang ập đến: "Hắn hạ chú, bắt ta ở đây làm người giữ cửa.
Hắn biết, trong lòng ta có oán hận, nên đã trói buộc mạng sống của ta với mạng sống của hắn."
Khích Sảnh vô cùng giật mình: "Cô nói là..."
"Đúng vậy, hắn ta muốn sống lại ở tương lai, hắn đã sớm sắp xếp mọi việc từ lâu.
Thần khí mà hắn cướp được từ hoàng cung, nhờ sự giúp sức của ta chính là thứ giúp hắn có thể bảo quản thân xác không bị thối rữa, mục nát.
Vì vậy hắn đã thiết kế nên huyệt mộ này, thật may là cô đã đến kịp, nếu không, đợi đến khi những con xác ướp thối nát kia thức tỉnh, hắn ta, cũng sẽ sống lại."
"Nếu cô gây nguy hại đến hắn, ta sẽ không thể kiểm soát bản thân mà ra tay với cô, loại chú hắn đã hạ vào linh hồn của ta thật sự rất mạnh mẽ dù đã qua bấy nhiêu năm thời gian.
Nhưng ta tin, cô có thể đánh bại ta, khi cô đánh bại được ta rồi thì trận pháp bảo vệ sẽ tự biến mất, vì trận pháp đó cũng chính là linh hồn của ta."
Nói đến đây, gương mặt của Phủ Hiền không kiềm chế được, toát ra sự điên cuồng: "Sau đó, cô có thể g.i.ế.c c.h.ế.t hắn một cách triệt để.
Đây chính là nguyện vọng cuối cùng của ta.
Hy vọng, cô sẽ không từ chối lời thỉnh cầu cuối cùng của một vị công chúa không xứng đáng như ta."
Sau khi nghe những lời Si vừa nói, Phủ Hiền bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Từ rất lâu về trước, vốn có rất nhiều người từng xông vào nơi đây, bàn tay này của cô đã sớm nhuốm đầy m.á.u đỏ.
Chính bản thân cô, cũng không thể nhớ chính xác được là trên mình đã tạo nên bao nhiêu oan hồn.
Nhưng người mà Phủ Hiền chờ đợi, người có thể đánh bại được cô vẫn cứ mãi không xuất hiện.
Rồi một thời rất dài, dài đến nỗi Phủ Hiền không thể nào nhớ nỗi là đã bao lâu, đều không có thêm bất cứ ai bước vào đây nữa, cô nghĩ nơi này hẳn là đã bị chôn vùi.
Lúc ấy, Phủ Hiền cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, cứ nghĩ rằng việc Sùng Biên thức tỉnh chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nhưng bỗng dưng Khích Sảnh xuất hiện, còn có khả năng khiến Si đi theo bên cạnh.
Điều đó nói lên rằng, khát vọng của cô sẽ có thể trở thành sự thật, cô có linh cảm là như vậy.
Dù những lời nói của Si đều không sai, nhưng nếu vậy thì sao chứ? Cô đâu thể hồi sinh như loài rồng giống Si để làm lại một lần nữa, cũng không thể nào quay trở về ngày xưa để sửa chữa sai lầm của bản thân mình.
Phủ Hiền cười thê lương, cô chính là tội đồ của muôn dân trong thiên hạ, bị mọi người phỉ báng thiên thu.
Sau khi hoàng đế Phủ Giảng bị Sùng Biên ra tay g.i.ế.c hại thì trong hoàng cung vô cùng loạn lạc và bắt đầu lan truyền một tin đồn, đó là vì thần khí trấn giữ hoàng cung đã bị đánh cắp nên tai ương mới bắt đầu giáng xuống hoàng cung này do không còn thần khí che chở nữa.
Văn võ bá quan trong triều mới đầu còn không tin thần khí trấn giữ đã bị mất, bởi vì chỉ có người trong hoàng tộc mới biết rõ nơi cất giữ thần khí, đó là một nơi vô cùng bí mật, không thể nào có chuyện thần khí bị đánh cắp được, các văn võ bá quan trong triều liền nảy ra ý định sẽ đi kiểm tra, xem kỹ thực hư thế nào.
Cho đến khi bọn họ phát hiện công chúa đã mất tích, không hề có mặt trong hoàng cung.
Vua chết, hoàng hậu bị bắt cóc còn công chúa lại bị mất tích, mọi người trong hoàng cung đều bắt đầu lâm vào khủng hoảng.
Lúc đó, có một nữ quan đã đến cầu kiến vị quan nọ, nói rằng đã từng nhìn thấy công chúa, dáng vẻ rất vội vàng, vừa đi vừa cảnh giác ngó nhìn bốn bề, nếu nhìn kỹ thì còn thấy được, trên gương mặt có đôi phần chột dạ.
Vị quan suy nghĩ một hồi thì liền đưa ra một kết luận lớn mật, ông ta bắt đầu âm thầm điều tra từ lính gác cổng cho đến các cung nữ, nữ quan theo tuyến đường mà nữ quan kia đã bẩm tấu.
Cuối cùng, sự thật phơi bày ra khiến mọi người đều choáng váng, công chúa và kẻ đã trộm đi thần khí trấn giữ hoàng cung chính là một người.
Không một ai có thể ngờ rằng, công chúa cao quý của bọn họ lại làm chuyện như vậy.
Kinh ngạc qua đi, mọi người bắt đầu quay sang chỉ trích, chửi mắng, thóa mạ Phủ Hiền.
Vong ơn bội nghĩa, độc ác xấu xa, gián tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t vua cha là tội bất hiếu, phản bội lại sự kính trọng, tin tưởng của muôn dân là bất trung, người người mắng chửi, liệt kê tội trạng của công chúa Phủ Hiền ở khắp mọi nơi.
Lúc đó, Phủ Hiền cũng không biết được cảm xúc của bản thân là gì, cô đã cõng trên lưng nhiều tội nghiệp như vậy, cô còn có chỗ nào khác tên Sùng Biên kia chứ?
Rốt cuộc, cô đã làm nên những chuyện gì vậy? Đó đều là tất cả những người cả cuộc đời này Phủ Hiền muốn bảo vệ.
Nhưng nhìn xem, cuối cùng kết quả lại biến thành thế này.