Hai tên thanh niên còn lại thấy vậy có chút giật mình, trên trán không khỏi chảy xuống vài giọt mồ hôi, có điều nghĩ lại thì đây cũng chỉ là một đứa nhỏ, rất nhanh trấn tĩnh lại sau đó tiếp bước xông lên.
Khích Sảnh nhìn hai tên thanh niên tiến đến cùng một lúc thì nhanh chân chạy đi, thừa cơ hai tên thanh niên cách nhau một đoạn khá xa thì liền tiến gần đến một trong hai người rồi áp sát, sau đó dí móc chích điện vào bộ phận giữa hai chân, lần nữa bấm nút một cách dứt khoát, tiếng rú to đầy đau khổ lại vang lên trong nghĩa địa hoang vắng, nghe đặc biệt lớn.
Tên thanh niên còn lại thấy vậy bắt đầu hoảng sợ, co giò bỏ chạy mất hút.
Thở hổn hển một hồi, Khích Sảnh xem như lấy lại được bình tĩnh, dù hành động thì có vẻ dứt khoát nhưng cô cũng rất sợ hãi, cũng hồi hộp, bây giờ thì đã được an toàn, may mắn là ba tên thanh niên không mang theo hung khí và không phải là kẻ liều mạng, nếu không mọi chuyện sẽ không dễ dàng kết thúc sớm như thế này.
Nhìn Khích Sảnh bước lững chững trở lại, Cao Ẩn thả xuống lo lắng, thở phào ra một hơi nhưng đồng thời cũng bất giác giơ tay đang cầm túi vải ra phía trước người, chắn ở nơi nào đó, đứa nhỏ này quá hung tàn, ông cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt sau khi nghe thấy tiếng rú vang lên lần thứ hai.
Cười khan hai tiếng, Cao Ẩn đỡ ngực, hơi cúi người với Khích Sảnh: "Ông là Cao Ẩn, cám ơn con rất nhiều đã mạo hiểm cứu ông."
Khích Sảnh cũng cười khan vài tiếng vì hơi mệt, khoát tay: "Ông không cần khách sáo, mà hình như ông bị thương đúng không? Để con gọi xe đưa ông đến bệnh viện, ông thấy thế nào?"
"Ông không sao, vết thương của ông là ở bên trong, hay còn gọi là nội thương, cho dù có đến bệnh viện cũng không có tác dụng gì."
Sau khi nói chuyện một lúc, hai người đã kéo gần khoảng cách lại.
Khích Sảnh biết được ông cụ Cao Ẩn này ở núi Việt Bắc, ông cụ là một thầy trừ ma, lần này ông cụ nhận lời mời xuống núi để trừ khử một con ác ma lâu năm.
Vốn sẽ không có vấn đề gì, nhưng ông cụ bị người của môn phái khác lén lút ám hại trong quá trình làm phép nên bị ác ma cắn trả, bị nội thương rất nghiêm trọng đành phải chạy trốn.
Không ngờ khi chạy đến nghĩa địa này lại gặp bọn cướp bóc, vì bị thương nặng nên không có sức chống trả, hơn nữa nghĩa địa này đã bị ác ma ảnh hưởng, xung quanh không có hồn ma nào để có thể trợ giúp mới xảy ra cớ sự như Khích Sảnh đã thấy.
Đồng thời, Cao Ẩn cũng biết được hoàn cảnh của Khích Sảnh, đứa nhỏ thế này đúng là khiến cho người khác yêu thương, lớn lên trong hoàn cảnh không đủ đầy như những đứa trẻ khác nhưng lại vô cùng có phép tắc, trong lòng lương thiện vô cùng, còn biết suy nghĩ tích cực để cố gắng mà vươn lên phía trước.
Trao đổi xong cách liên lạc, Khích Sảnh gọi giúp Cao Ẩn một cuộc điện thoại, chờ đến khi chiếc ô tô đến đón ông cụ chạy khuất bóng, Khích Sảnh mới yên tâm đạp xe về đến nhà.
Về đến nhà, Khích Sảnh trùm áo khoác kín người nhanh chóng về phòng tắm rửa, tuy cô không bị thương gì nặng nhưng trong lúc giằng co, vì để an toàn, sợ đối phương trong lúc hoảng loạn sẽ đánh trúng mình nên sau khi chích điện xong Khích Sảnh liền tự chạy ra xa.
Ở lần thứ hai, trong lúc tránh tên thanh niên thì cô bị mất đà ngã xuống đất một cái rõ đau, bị cỏ cây đất đá xung quanh làm trầy xước vài chỗ trên người, vì sợ dì Vân thấy được sẽ lo lắng rồi khóc lóc nên Khích Sảnh đành phải đi nhanh về phòng, những chỗ rướm m.á.u bây giờ đang đau rát.
*
Ngày hôm sau.
Hôm nay là ngày cuối tuần nên Khích Sảnh không phải đi học, sau khi làm thêm ở tiệm phở, cô liền trở về nhà.
Trong lúc đang trên đường trở về thì chuông điện thoại chợt reo, người gọi là Cao Ẩn.
Khích Sảnh đứng trước cửa chờ Cao Ẩn đến, ông cụ nói muốn đến nhà thăm hỏi, sẵn tiện chính thức cám ơn cô về chuyện tối hôm đó.
Nhưng Khích Sảnh cũng đã dặn dò Cao Ẩn rất kỹ càng, không cần nói rõ mọi chuyện cho dì Vân biết, nếu không dì Vân sẽ lại khóc.
Trong lòng Khích Sảnh bày tỏ, cô cũng bó tay với người dì mau nước mắt này của mình.
Trong nhà.
Khích Sảnh cắt dưa, rót cho Cao Ẩn một ly nước lọc, đi đến ngồi ở phía đối diện: "Con mời ông ăn dưa, uống nước.
Dì của con đi chợ rồi, lát nữa là về.
Vết thương của ông đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Thoáng quan sát căn nhà một cách kín đáo, Cao Ẩn vươn tay xoa đầu Khích Sảnh một cái: "Nội thương của ông đỡ hơn nhiều rồi, con đó, đừng suốt ngày như bà cụ non.
Sao không thử đòi kẹo của ông đi?"
Khích Sảnh không nhịn được híp mắt, trề môi lại, có chút nhăn nhó nhìn Cao Ẩn: "Ông đừng có xoa đầu con.
Con lười chải đầu lại lần nữa lắm."
Cười ha hả hai tiếng, lúc này Cao Ẩn mới nghiêm túc nhìn Khích Sảnh: "Thật ra hôm nay ông đến đây là có chuyện quan trọng muốn nói với con, đó mới là việc chính, đến thăm hỏi chỉ là việc phụ."
"Ồ.
Ông có việc gì muốn nói với con?"
"Như những gì ông đã nói với con tối qua, ông là thầy trừ ma.
Môn phái của ông là môn phái chính thống nhất của nước ta về đạo thuật trừ ma diệt quỷ."
Cao Ẩn nhìn gương mặt bình tĩnh của Khích Sảnh một cái, trong lòng lại không vui nổi, đứa nhỏ này sao lại không theo kịch bản vậy? Không có chút kinh ngạc gì cả, do ông diễn đạt quá kém sao?
Hắng giọng một cái, Cao Ẩn tiếp tục: "Theo truyền thuyết, từ thời dựng nước, nước Đại Việt ta có tà ma yêu quỷ rất nhiều, ngay cả thần tiên trên trời cũng không thu phục được hết vì quá nhiều.
Lúc này, có một vị thần tiên quyết định hạ phàm, xuống dân gian, lập ra một môn phái tên là phái Chính Nghĩa, tập trung truyền dạy đạo thuật về trảm yêu trừ ma, tạo phúc cho thiên hạ.
Phái Chính Nghĩa từng là một môn phái rất hùng mạnh, nhưng theo thời gian, đất nước ngày càng phát triển, ma quỷ cũng không còn hoành hành như xưa, phái Chính Nghĩa không còn được hưng thịnh như trước nữa, dần dần bị suy thoái, từ đó, có rất nhiều người đồn đại rằng phái Chính Nghĩa đã bị thất truyền, không còn tồn tại."
Khích Sảnh cắn một miếng dưa, đưa mắt nhìn Cao Ẩn đang kích động ở đối diện, chớp chớp hai mắt sau đó cũng phối hợp ồ một tiếng dưới ánh nhìn mong đợi của ông cụ.
Cao Ẩn vuốt mũi, ho vài cái: "Sư phụ của ông là người kế thừa cuối cùng của phái Chính Nghĩa, trước khi mất đã tìm được người kế thừa tiếp theo để duy trì môn phái, người đó chính là ông."
Khích Sảnh ăn xong miếng dưa, lau tay sạch sẽ: "Rất ý nghĩa, rất tốt, rất vĩ đại.
Vậy mục đích của ông là gì khi kể cho con nghe câu chuyện này?"
"Ông muốn nhận con làm cháu ngoại, sau đó sẽ truyền thụ đạo thuật của phái chúng ta cho con, con sẽ là người thừa kế tiếp theo của phái Chính Nghĩa."
Cao Ẩn vui vẻ nói, ông đã có ý định này ngay khi biết được hoàn cảnh khó khăn của Khích Sảnh, đứa nhỏ này gan dạ hơn người, vừa trưởng thành lại còn lương thiện, thật là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí chưởng môn của phái chính nghĩa, mặc dù phái Chính Nghĩa là một môn phái chẳng có ai ngoài chưởng môn.
Nhưng khi nhìn sang vẻ mặt lạnh nhạt của Khích Sảnh, Cao Ẩn có chút lo lắng, con bé có đồng ý không đây? Sao lại dửng dưng với ông như vậy?
"Con, con có tin những gì ông nói không?"
Dù sao thì những việc như truyền thuyết từ thời xa xưa cũng rất khó tưởng tượng được, không khéo người bình thường nghe xong còn nghĩ ông bị điên.
Trầm ngâm vài phút, Khích Sảnh lên tiếng hỏi: "Môn phái của ông với Phật học có đối lập gì với nhau không?"
Cao Ẩn không ngờ Khích Sảnh sẽ hỏi vấn đề này, nhưng cũng rất nhanh trả lời cho cô: "Điều này hoàn toàn không.
Theo truyền thuyết, vị thần tiên hạ phàm sáng lập ra phái Chính Nghĩa là một vị thần tiên ở bên cạnh Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, môn phái của chúng ta có rất nhiều thứ đều liên quan đến Phật, hơn nữa đa số đều lấy điều luật của Phật để lập ra điều luật của môn phái, có thể nói là có cội nguồn từ Phật.
Sao có thể đối lập với Phật học được chứ."
Khích Sảnh có chút buồn cười nhìn gương mặt ngơ ngác của Cao Ẩn, tốt bụng giải thích: "Con là người tín Phật, tất nhiên sẽ tin những gì ông kể.
Hơn nữa, nhìn ông đạo mạo như vậy, không lẽ lại rảnh rỗi đi bịa chuyện c.h.é.m gió chỉ để lừa gạt một đứa nhỏ như con, hơn nữa còn là một đứa nhỏ đã từng mạo hiểm cứu ông?"
Cao Ẩn hơi sững sờ vì sự thông minh của Khích Sảnh, đứa nhỏ này còn biết phân tích sâu xa như vậy.
Nhưng lại càng mừng rỡ, ông chọn không sai, có đứa nhỏ này kế thừa môn phái, tên Thạch Dũng kia còn có thể huênh hoang trước mặt ông nữa hay sao?