Nghe những lời nói của Khích Sảnh, gương mặt Võ Hậu ở đầu dây bên kia cũng bắt đầu trở nên trầm trọng.
Khích Sảnh có chút mệt mỏi xoa xoa hai mắt: “Bác Hậu, con nghĩ bác nên đến đây, như vậy thì bác mới có thể nghe được tận tai mọi chuyện."
Võ Hậu cũng nhận biết được tính chất nghiêm trọng của sự việc, mặc dù ông chưa hiểu được rằng ông có thể tận tai nghe thấy bằng cách nào, nhưng nếu Khích Sảnh đã nói vậy thì chắc hẳn là cô đã có cách của riêng mình: "Được, con chờ bác một chút.
Khoảng nửa tiếng sau bác sẽ có mặt ở đó."
Vốn dĩ Võ Hậu không phải ở thành phố Vi mà ông ở tận thủ đô Hiện, ngoài Bắc.
Nhưng vì tổ chức buôn ma túy này, nên khoảng một tuần trước thì ông đã bay vào đây, bây giờ cũng rất thuận tiện để có thể có mặt.
Đám ma đưa ra lời khai rất rõ ràng, tránh tình trạng đám ma đã ăn rơ lời khai với nhau từ trước nên Khích Sảnh còn cố ý hỏi xoáy vào một số chi tiết cũng như là bắt bẻ thêm đôi điểu, nhưng kết quả đều không quá khác biệt.
Hơn nữa những lời khai đều nói rõ lên một việc rằng, ông chủ thật sự của tổ chức buôn ma túy đó không phải là người Đại Việt, mà là người của nước Cao Ly.
Hơn nữa, loại ma túy mà tổ chức buôn ma túy bán cho người Đại Việt còn có chứa một loại virus ở trong đó.
Sau khi sử dụng loại ma túy ấy, cảm giác hưng phấn, kích thích sẽ kéo đến, hiệu quả còn mạnh gấp mấy lần các loại ma túy hay chất kích thích khác đang được bày bán trên thị trường chợ đen.
Tuy nhiên, sau một lần sử dụng thì cả người sẽ bắt đầu bị lở loét, bắt buộc phải có thuốc vào mỗi tuần để có thể ức chế loại virus đó.
Dựa vào thủ đoạn bẩn thỉu như thế, tổ chức buôn ma túy này bắt đầu giở thủ đoạn vừa hăm dọa lại vừa dỗ dành những con nghiện, ra lệnh cho chúng rằng phải kích động lòng dân, trở thành phản động và gây nên bạo loạn ở trong nước.
Những kẻ sử dụng ma túy thường xuyên, đa số đều là những thành phần ăn chơi trác táng, sớm đã bị sa đọa, tha hóa từ rất lâu rồi.
Nay chỉ là một lời đề nghị như vậy để chấm dứt được sự đau đớn, còn có thêm tiền để tiêu xài thoải mái thì tội gì mà không làm.
Đạo đức hay lương tri, kể cả tinh thần yêu nước gì đó đều chỉ là gió thoảng mây bay đối với bọn chúng mà thôi.
Lúc ấy, Khích Sảnh có chút khó hiểu đặt câu hỏi cho một ma nữ, tổ chức buôn ma túy này đã tồn tại trong một thời gian dài rồi chứ không phải là mới mọc lên, nếu vậy thì tại sao đến tận bây giờ, bọn chúng mới thực hiện âm mưu này?
Lúc đó, gương mặt của ma nữ bỗng có chút thê lương: "Khắp cả ba miền Bắc Trung Nam ở đất nước Đại Việt này đều đã trải dài tay sai của bọn chúng, thầy có biết không? Những cuộc bạo loạn nhỏ lẻ mới phát lên dạo này, cũng chỉ là màn dạo đầu mà thôi, rồi đây, trên mạng sẽ bắt đầu xuất hiện những chứng cứ giả mạo và nói về sự tàn ác, xấu xa của Chính phủ nước ta.
Những cuộc bạo loạn sẽ diễn ra với quy mô lớn hơn, thậm chí còn có cả s.ú.n.g ống và đại bác, mọi thứ đều đã được bọn chúng lên kế hoạch và chuẩn bị kỹ càng từ rất lâu rồi."
Mí mắt của Khích Sảnh co giật dữ dội, đây là một âm mưu vô cùng to lớn.
Thử tưởng tượng xem, nếu như rạng sáng ngày hôm nay, cô không bắt được đám ma này thì kế hoạch đen tối của bọn chúng vẫn cứ thế mà diễn ra trót lọt, rồi vận mệnh của đất nước Đại Việt sẽ đi về đâu? Trong cảnh loạn lạc đó đời sống người dân sẽ khó khăn, khổ sở đến nhường nào?
Khích Sảnh rùng mình, cô có chút không dám nghĩ đến những điều kinh khủng đó.
Miệng của Khích Sảnh không khỏi gia tăng tốc độ nhai kẹo, cô xoa xoa hoa tai hỏi ma nữ: "Có phải do các ngươi là ma, cho nên bọn chúng mới không giấu giếm các ngươi bất cứ điều gì đúng không?"
Ma nữ gật đầu, thầm khen ngợi sự thông minh của Khích Sảnh: "Thầy nói đúng rồi, tên thầy kia rất hung hăng lại còn tự mãn, hắn đã hạ chú lên người của bọn con, vì vậy nên bọn con mới có thể cầm nắm được đồ vật, hơn nữa khi bọn con chạm vào đồ vật nào thì đồ vật đó cũng biến mất trong tầm mắt của người thường."
"Hắn tin tưởng sẽ không có bất cứ một thầy trừ ma nào có thể bắt được bọn con, nếu không phải thầy dùng la bàn rồi chuyển sang chiếc hũ đã được trì chú từ trước và bây giờ lại trấn sẵn bùa phép trong căn phòng này thì con nghĩ, hắn đã sớm dùng bọn con để đánh trả lại thầy rồi đấy ạ, hay thậm chí là có thể định vị được vị trí của bọn con rồi tìm đến tận nơi."
Khích Sảnh thoáng gật đầu, bài học được rút ra là cho dù có mạnh mẽ bao nhiêu đi chăng nữa thì nhất định và không bao giờ nên khinh địch, nếu không sẽ có ngày bị ngửi địch.
Thật là thâm thúy quá mà.
Trò chuyện hồi lâu với ma nữ cũng khiến cho tâm tình của Khích Sảnh thả lỏng đôi chút, không còn căng thẳng như vừa rồi nữa.
Khích Sảnh tập trung đám ma lại cùng một phòng, lấy vài thứ đồ ăn vặt ra rồi bày một bàn cúng đơn giản, cô mặc chiếc áo choàng màu vàng vào, khẽ khấn vái vài câu, trên tay của đám ma liền xuất hiện mấy món đồ ăn vặt.
Đám ma thấy thế thì vui vẻ ra mặt, tên thầy kia chỉ cho bọn nó ngửi mùi nhang mà thôi.
Còn bây giờ, thầy trừ ma này vừa cho ngửi nhang lại vừa có đồ ăn vặt.
Đúng là một cô gái xinh đẹp dễ thương, hiểu lòng ma nhất.
Đúng lúc này Võ Hậu đã đến nơi, ông dặn dò thư ký và vệ sĩ của mình đứng ở bên ngoài, một mình bước vào phòng.
Vừa thấy Khích Sảnh, ông hơi kinh ngạc nhưng thân là một người đã trải qua không ít sóng gió, chỉ trong tích tắc ông đã trấn tĩnh lại ngay, người tài không hỏi xuất thân cũng không kể bề ngoài: "Chào Sảnh, cuối cùng bác cháu mình gặp nhau rồi.”
Khích Sảnh khẽ cúi đầu một cái: “Dạ, chào bà Hậu.
Bác không cần khách sáo đâu, chúng ta vào việc chính luôn nhé ạ?"
Võ Hậu bất giác tạm quên đi muộn phiền mà cười ha hả, thật là một cô gái trẻ thẳng thắn, có điều loại tính cách này rất vừa ý ông: "Được chứ, bác cháu mình đi thôi."
“Dạ.
Tạm thời bây giờ con sẽ mở mắt âm dương ra cho bác để tiện nói chuyện với đám ma, được không ạ?”
Nhận được sự đồng ý của Võ Hậu, Khích Sảnh lấy ra một lá bùa rồi ném về phía ông, lá bùa nhanh chóng hòa vào trán của Võ Hậu rồi biến mất không chút dấu vết.
Ngay lúc đó, Võ Hậu lập tức nhìn thấy một phòng đầy ma làm ông suýt nữa kêu lên.
Khích Sảnh chớp chớp mắt vài cái, xem ra ngài Trung tướng tài ba này chưa từng nhìn thấy ma thì phải: "Cái đó là con đang cúng cho họ ít đồ ăn vặt đấy, còn đồ trên bàn này là đồ thật, bác có thể ăn khi thấy họ đánh chén xong, tầm nửa nén nhang là được."
Khóe miệng của Võ Hậu không nhịn được giật giật.
Cô gái trẻ à, không phải ai cũng quen ở chung với ma như cô đâu có được hay không đây? Dù nghĩ vậy nhưng Võ Hậu vẫn nghiêm túc gật đầu, nói cảm ơn vì lời mời của Khích Sảnh.
Khích Sảnh nhún vai, ít khi nào cô mời thức ăn người khác lắm đó, lâu lâu mới mời một người mà sao Võ Hậu có vẻ thờ ơ thế nhỉ.
Khích Sảnh đứng bên cạnh nhìn Võ Hậu lấy lời khai của đám ma một cách bài bản, khóe mi bất giác chảy nước mắt vì cơn buồn ngủ.
Khích Sảnh âm thầm lùi ra góc phòng rồi lên tiếng: "Xin lỗi nhưng con có thể hút điếu thuốc không bác? Con hơi buồn ngủ.”
Võ Hậu gật đầu, hiền từ đáp: "Được chứ con, con cứ tự nhiên, cứ xem đây là nhà của mình, không cần ngại cái chi hết.”
Suýt nữa thì Khích Sảnh đã bật cười, xem đồn cảnh sát là nhà à? Dù cô to gan thật nhưng chưa to gan tới mức đó.
Võ Hậu cũng thật phong cách, ông nói nghe thật tự nhiên.
Khích Sảnh nói một tiếng cảm ơn, cô thu người vào ngồi im ở góc phòng châm một điếu t.h.u.ố.c lá hương bạc hà, rít một hơi thật dài rồi thong thả nhả khói.
Khích Sảnh đưa tay lên xoa xoa mi tâm, đúng là tỉnh táo hơn không ít.
"Bây giờ tôi sẽ cho trợ lý của mình điều tra một chút về những lời khai này, các bạn không ngại chứ?"
Đám ma đồng loạt lắc đầu, bọn nó đều khai ngay nói thật thì có gì phải ngại, ngay cả lời khai của một con ma mà cũng không khinh suất bỏ qua thì đã đủ thấy vị Trung tướng này không phải là một người có tính chủ quan rồi.
Trung tướng muốn điều tra một chút để xác minh lời khai thì cũng chẳng có gì là lạ, trong khi ông ấy cũng đã rất lịch sự mà hỏi ý kiến của bọn chúng trước khi làm.
Đột nhiên, Khích Sảnh mở miệng: "Nếu có thể báo án cho cảnh sát ngay từ đầu thì các ngươi có làm không?"
Trong sáu ma, có một ma nam đang ở độ trung niên, râu tóc khá xồm xoàm nhưng lại không hề bẩn thỉu mà trông có chất nghệ sĩ, bảnh bao.
Ma trung niên nhìn Khích Sảnh, đôi mắt dường như có chút ươn ướt: “Ngày xưa cha của tôi là chiến sĩ, ông đã hy sinh trong cuộc chiến đấu dữ dội với kẻ địch trên chiến trường.
Trên người tôi đang chảy dòng m.á.u của ông, lòng yêu nước của tôi chưa bao giờ tắt.
Nếu có thể báo án, dù là phải hy sinh hồn phách của mình và tan biến thành tro bụi thì tôi cũng nguyện ý.
Không có một người dân yêu nước nào lại chịu phục vụ cho lũ ngoại bang, tiếp tay phá hoại đất nước mình."
Khích Sảnh nhìn thoáng qua vẻ mặt xúc động của Võ Hậu và năm ma khác, cô vươn ngón tay, gảy gảy điếu thuốc đang cháy dở: "Các ngươi nên tự cảm thấy may mắn là các ngươi chưa từng ra tay sát sinh bao giờ, đợi mọi việc ổn thỏa, tôi sẽ mở cửa âm để các người có thể đi đầu thai."
Sáu ma nghe vậy thì vui mừng vô cùng, không nói lời nào lập tức quỳ xuống khấu đầu với Khích Sảnh.
Cô ngoảnh mặt, xua tay: "Ăn hết xúc xích nhanh đi để tôi còn ăn, tôi hơi đói bụng rồi đấy.
Lo mà ăn đi, quỳ cái gì mà quỳ."
Bỗng sáu ma và một người trong phòng đều nhận ra tính cách khẩu xà tâm Phật của Khích Sảnh, không ai nói gì nhưng cũng tự cười thầm ở trong bụng.
Đúng lúc này thì thư ký báo lại với Võ Hậu rằng kết quả điều tra đã có, gần như mọi việc có thể tra ra đều khớp với lời khai, còn một số việc thì cần thời gian lâu hơn mới tra được.
Khích Sảnh mím môi, nếu vậy thì cũng có thể xóa tan sự nghi ngờ rằng đây là những lời khai gian, nhiệm vụ của cô đến đây là hết.
Khích Sảnh dập tắt điếu thuốc rồi ném vào gạt tàn, cô xoay người sang nói với Võ Hậu: “Bác Hậu, mọi việc đều xong rồi chứ?"