Khích Sảnh hơi xoay người, nhìn thẳng vào Cao Ẩn: "Nếu vậy, con muốn mượn ông một số tiền để chuyển khoản cho dì Vân."
"Con không cần phải mượn, nếu con đã gọi ông một tiếng ông ngoại thì ông có nghĩa vụ phải lo lắng mọi thứ cho con."
"Ông ngoại, con biết ông muốn tốt cho con.
Nhưng ông nhận nuôi con, cho con ăn, cho con mặc, dạy dỗ con là đã tốt lắm rồi.
Việc con muốn đưa tiền cho dì Vân không nằm trong nghĩa vụ của ông, đâu phải ông mua con mà ông phải đưa tiền ra.
Cái nào ra cái đó, ông hiểu ý của con mà phải không?"
Dưới sự kiên trì của Khích Sảnh, Cao Ẩn buộc phải đồng ý.
Còn về việc học ở trường hiện tại của Khích Sảnh, đại khái hai ông cháu đã có một cuộc thảo luận ngắn ngủi thế này để quyết định.
"Ông ngoại, ở núi Việt Bắc có trường học không? Con vẫn còn đi học cấp hai."
"Đừng lo nghĩ đến vấn đề đó cháu gái, ông đã định hướng sẵn cho con rồi."
"Sao ạ?"
"Thì con phải nghỉ học chứ sao.
Ở núi Việt Bắc làm gì có trường học, mấy cái bằng cấp đó con muốn bao nhiêu thì ông làm cho con bấy nhiêu.
Ông có bạn già làm bên sở Giáo dục."
"Vậy định hướng mà ông nói là gì?"
"Là con chỉ cần học đạo thuật, chờ khi giỏi đạo thuật rồi, làm giàu không khó."
Dưới thái độ vô cùng cương quyết của Cao Ẩn.
Khích Sảnh bày tỏ, thôi thì đành tin ông một lần vậy.
Thu xếp xong mọi thứ, Khích Sảnh mượn Cao Ẩn một số tiền để chuyển vào tài khoản cho dì Vân, mà dì Vân sau khi quyến luyến, bịn rịn không nỡ thì cũng đành để Khích Sảnh rời đi, bà hiểu rõ đó là con đường tốt đẹp dành cho con bé, bà không thể ích kỷ giữ con bé lại đây, gây cản trở con đường tương lai của con bé.
Núi Việt Bắc là một trong ba ngọn núi cao nhất của nước Đại Việt, chưa được khai phá, mà chính phủ cũng không định làm điều đó.
Thứ nhất núi Việt Bắc là một phong cảnh thiên nhiên cần được bảo tồn, thứ hai là dù có muốn thì cũng không thể khai phá, núi Việt Bắc sương mù giăng kín lối, kì lạ nhất là không ai có thể leo lên đỉnh núi được, chỉ cần leo lên núi đi khoảng ba mươi phút liền trở về chân núi, làm cách nào cũng không thể lên trên núi được, vì vậy mọi người cũng đã thêu dệt lên không ít câu chuyện truyền kỳ, ma quái để nói về núi Việt Bắc.
Không đợi Khích Sảnh hỏi, Cao Ẩn đã đắc ý vô cùng khoe mẽ: "Con xem bản lĩnh của ông đi, việc đó cũng là do ông làm đấy.
Ông đã bày ra một trận pháp ở chân núi để ngăn chặn việc người lạ có thể tiến vào."
Khích Sảnh quẹt một cái lên trán để lau mồ hôi: "Vậy ý của ông ngoại nói, ngọn núi này ngoại trừ hai ông cháu chúng ta ra thì không còn ai khác nữa ư?"
Không nghe thấy tiếng trả lời của Cao Ẩn, Khích Sảnh thôi quan sát xung quanh, xoay người về sau nhìn Cao Ẩn, gương mặt của ông cụ biểu hiện kì lạ vô cùng, nhưng nhiều nhất vẫn là tức giận.
Cao Ẩn giận dỗi liếc Khích Sảnh một cái, kéo Khích Sảnh mang vẻ mặt hoang mang, khó hiểu bước vào màn sương mù dày đặc.
Cô đã làm gì đâu? Cô đã làm gì à? Sao lại giận dỗi cô?
Bước vào trong, sương mù lập tức tan đi, Khích Sảnh có chút kinh ngạc ngắm nhìn, quá đẹp.
Một màu xanh ngắt, hoa thơm cỏ lạ bao phủ cả ngọn núi, động vật cũng rất đa dạng, giống như cô đã bước vào một thế giới khác vậy.
Lúc này Cao Ẩn huýt sáo một cái, vài giây sau liền có hai con đà điểu chạy đến, Khích Sảnh thả lỏng cả người, cô còn tưởng phải leo từng bước để đi lên chứ.
Cho đến khi lên đến đỉnh núi và hai chiếc cổng to khác nhau, một trái một phải thì Cao Ẩn mới kể cho Khích Sảnh nghe một câu chuyện xưa, sau khi nghe xong câu chuyện thì Khích Sảnh cũng hiểu lí do tại sao ông cụ nhà mình lại có vẻ mặt như vậy.
Theo truyền thuyết, khi phái Chính Nghĩa đang ở thời kì hưng thịnh thì có một tên đệ tử xấu xa mang lòng phản bội, muốn lấy trộm vật trấn giữ của môn phái làm của riêng, chưởng môn tức giận nên đã trục xuất người đó ra khỏi môn phái.
Không ngờ sau khi bị trục xuất, tên xấu xa đó còn có mặt mũi đứng ra tạo dựng nên một môn phái khác để đối đầu với phái Chính Nghĩa, đó là phái Trung Quyền.
Phái Trung Quyền không tu luyện đạo thuật chính thống, lấy cứu nhân độ thế làm gốc mà tu luyện cấm thuật tà môn, dù cũng diệt trừ yêu ma nhưng sớm đã bị biến chất, khắp nơi nhắm vào phái Chính Nghĩa ra tay.
Từ đó hai môn phái tranh đấu với nhau ngày càng gay gắt, gần như là đến độ không c.h.ế.t không từ.
Trong khi phái Chính Nghĩa ngày càng suy thoái thì phái Trung Quyền vì luồn lách đủ kiểu, không có điều luật nghiêm minh, nhận đệ tử vô số không màng phẩm chất nên vẫn giữ được sự phát triển nhất định, tuy hiện tại đệ tử của phái Trung Quyền không nhiều nhưng cũng không ít, khắp cả nước đều có mặt, cũng có không ít danh tiếng.
Mắt phải của Khích Sảnh giật giật hai cái, quả nhiên sau đó liền nghe Cao Ẩn hăng hái nghiến răng nói: "Hừ, nhưng bây giờ có con rồi.
Con chính là tài năng mới của môn phái chúng ta, để xem ai chèn ép ai thì biết, ha ha.
Thời của chúng ta tới rồi."
Khích Sảnh cảm thấy giống như cô vừa khám phá ra được một điều gì đó có ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của cô, sự thật chứng minh, Khích Sảnh suy nghĩ không sai chút nào.
*
Sáu tháng sau.
Một lá bùa triệu hồi than được phóng qua Khích Sảnh, bùm một cái liền nổ.
Khích Sảnh mặt mũi đen thui, giận không chỗ nói, ngồi trên lưng đà điểu gào to: "Khốn kiếp cái tên này, ức h.i.ế.p phái nữ đẹp mặt lắm phải không?"
Tân Nghị ngồi trên một con đại bàng cười khinh bỉ, phun một ngụm nước bọt: "Em gái à, trên núi Việt Bắc này không phân nam hay nữ, chỉ phân phái Trung Quyền hay phái Chính Nghĩa mà thôi.
Anh sớm kêu em bỏ ông già kia, qua gia nhập phái Trung Quyền của bọn anh rồi, ai bảo em không chịu nghe lời chứ."
Khích Sảnh tức đến hai mắt đỏ ngầu, cái tên thối tha này, thật muốn đ.ấ.m cho một trận.
Sáu tháng trước, lúc Khích Sảnh mới lên núi, Cao Ẩn đã sớm cảnh báo cô, chưa có bản lĩnh thì không nên ra ngoài, Khích Sảnh căn bản không nghe lọt tai.
Từ dạo đó đến nay, mỗi lần Khích Sảnh đặt chân ra khỏi địa bàn của phái Chính Nghĩa liền bị đám người của phái Trung Quyền cho ăn hành đủ kiểu, nhưng nói sao thì nói, cô cũng là đóa hoa duy nhất của núi Việt Bắc này, ấy vậy mà sau sáu tháng trời vẫn bị đút hành tơi tả, Khích Sảnh nghiến răng ngước mặt nhìn trời, thù này không báo thì cô không phải là Nguyễn Khích Sảnh.
Khích Sảnh không nhìn Tân Nghị, càng nhìn chỉ càng thêm bực tức, Khích Sảnh cởi đà điểu chạy một mạch về địa bàn phái Chính Nghĩa.
Cao Ẩn nhìn Khích Sảnh vì dính than nên mặt mũi đen thui bước vào thì rất tức giận cũng vô cùng bất bình thay cháu gái, chân phải định bước sang hỏi han, muốn trả thù thay cho Khích Sảnh nhưng ông nghĩ lại, dừng bước chân, đứng im.
Ông cũng không thể báo thù giúp con bé cả đời được, có một số chuyện bắt buộc con bé phải tự thông suốt.
Ban đầu ông cũng đã cảnh báo nhưng con bé lại không nghe theo.
Tuy Khích Sảnh có thiên phú về mặt đạo thuật, nhưng tính tình quá lạnh nhạt cũng quá bướng bỉnh nên khi tu luyện không thể dốc hết sức lực, lời ông nói ra con bé cũng không hoàn toàn nghe theo, điều đó gây cản trợ ít nhiều đến việc tu luyện, cứ giữ tốc độ tiến bộ không nhanh cũng không chậm, con bé cần có gì đó để làm động lực, dùng để thúc đẩy tinh thần nhiều hơn.
Dù thông minh đến mấy, con bé cũng chỉ mới mười bốn, cần thêm nhiều bài học để trưởng thành.
*
Một năm, sáu tháng sau.
Nhìn bộ đồ Khích Sảnh đang mặc, Cao Ẩn có chút trầm ngâm.
Có phải cách giảng dạy của ông đã sai rồi? Tại sao chỉ mới lên núi có hai năm, con bé lại thay đổi cả tính tình lẫn phong cách ăn mặc thế này? Bây giờ cách ăn mặc của con bé nhìn có chút, có chút hở hang, phong thái của một thầy trừ ma ở đâu? Sao ông không thấy chút nào cả?
Dù đạo thuật của Khích Sảnh tiến bộ rất nhanh, mới hai năm đã sắp vượt qua cả ông, nhưng hướng phát triển này không đúng, rốt cuộc là sai ở chỗ nào chứ?
Mắt thấy Khích Sảnh sắp bước ra khỏi cửa, Cao Ẩn hắng giọng, lên tiếng: "Sảnh à, ông thấy con hình như, cái đó, ừ thì có chút sai sai thì phải."
Bên này Khánh Sảnh đang nhớ nhung gà nướng cũng hơi bất ngờ, bấy lâu nay dù thấy cô dần thay đổi nhưng ông ngoại cũng không nói gì, hôm nay cuối cùng cũng lên tiếng, không nhịn được nữa rồi.
Khích Sảnh thoáng cụp mắt nhìn xuống chiếc áo croptop cổ tim, tay dài với chất liệu mỏng manh và chiếc váy dài đến gót chân, được xẻ tà khá cao mà mình đang mặc, không phải rất đẹp sao?