Khích Sảnh chậm rãi ăn đến muỗng kem cuối cùng, cất giọng: "Nếu tôi gửi cho anh một tấm ảnh, trong tấm ảnh đó, ngón tay tôi đang dán băng keo cá nhân và cầm một chiếc áo vest vô cùng đắt tiền, tôi muốn khoe chiếc áo vest đó với anh, muốn anh khen ngợi chiếc áo vest ấy.
Thì câu đầu tiên mà anh nói với tôi sẽ là gì?"
Vi Liễn có hơi mơ hồ, nhưng cũng dựa theo suy nghĩ của bản thân trả lời cô: "Tôi sẽ hỏi tại sao ngón tay của cô lại đang dán băng cá nhân!"
Vi Liễn trả lời xong liền đưa mắt nhìn sang Khích Sảnh, nhưng cô không phản ứng gì nhiều, chỉ chậm rì rì đọc câu hỏi tiếp theo: "Anh đang đi trên đường thì bỗng bắt gặp một đứa nhỏ đang bị thương rất nặng, m.á.u chảy đầm đìa, ngồi khóc bên vỉa hè, có hai phương án để anh lựa chọn.
Một là sẽ mặc kệ đứa nhỏ.
Hai là sẽ đưa đứa nhỏ đến bệnh viện băng bó rồi đến cục cảnh sát tìm người thân, nhưng đứa nhỏ đó không phải người bình thường, trong quá trình đưa đứa nhỏ đến đồn cảnh sát, anh sẽ bị người khác truy sát, hơn nữa còn bị thương một nhát chí mạng."
Lúc Vi Liễn vừa định trả lời, Khích Sảnh liền mỉm cười ác liệt: "Nếu anh chọn phương án hai, anh sẽ phải nếm trải nó.
Ngay bây giờ."
Vi Liễn không chần chờ: "Tôi chọn phương án hai."
Khích Sảnh cũng không thông báo trước, xoay người sang chắp tay niệm chú, nhanh chóng tạo ra một ảo cảnh cho Vi Liễn.
Sau khi Vi Liễn bần thần như đang lạc vào nơi nào khác thì chưa đến mười giây, anh liền khẽ kêu lên như đang bị ai đó đánh rất nặng, sau đó im bặt.
Tách, Khích Sảnh búng tay một cái, Vi Liễn trở về với thực tại: "Sao? Trên đường đến bệnh viện anh đã bị đánh rồi.
Giờ còn muốn đi đến đồn cảnh sát không?"
Cả người Vi Liễn đau nhức vô cùng, nhưng nhiều hơn là kinh ngạc tột độ, cô gái này thật sự có bản lĩnh, chuyện như vậy mà cũng có thể tạo ra được, Vi Liễn lại càng thêm phần để ý cô hơn, nhìn cô như vậy đúng thật là có sức lôi cuốn đặc biệt.
Ban đầu anh định trả lời luồn lách để vượt qua, nhưng trong câu hỏi của cô không có quyền phản bác, chỉ cho lựa chọn, anh cũng thôi suy nghĩ phương án hay con đường khác, chỉ có thể mặc nhiên chấp nhận lựa chọn theo lương tâm của mình.
Bị thương, thôi, đ.â.m lao thì phải theo lao vậy.
Chưa nói đến đây chỉ là cảm giác, dù tình huống này có thật sự xảy ra thì tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, anh cũng phải bảo vệ đứa nhỏ đến cuối cùng.
"Được, cô cứ tiếp tục đi."
Khích Sảnh lại quay sang chắp tay niệm chú, ảo cảnh liền xuất hiện, Vi Liễn hự hự hai tiếng, làm động tác che bụng lại sau khi đã bị đâm.
Khích Sảnh buồn cười hồi lâu với ánh nhìn của những người bên ngoài, đến khi cười đủ, cô liền búng tay một cái, kết thúc.
Vi Liễn không khỏi dựa vào cánh cửa phía sau thở hổn hển một hồi lâu, mặc dù vết thương không có thật nhưng cảm giác thì lại vô cùng chân thật nên thần kinh anh cũng không tránh được sẽ mệt mỏi.
Lát sau, anh liền hô tiếp tục.
"Công việc của anh làm, có liên quan gì đến kinh doanh không?"
"Có liên quan."
"Anh đang ở trong một cuộc họp để đàm phán việc ký kết hợp đồng với giá trị vô cùng lớn, nhưng lúc này anh lại muốn đi vệ sinh.
Có hai phương án, một là anh nín nhịn, sau khi ký xong hợp đồng, bên anh sẽ có được lợi nhuận nhiều hơn.
Hai là anh sẽ đi vệ sinh nhưng bên anh sẽ bị thua thiệt nhiều hơn."
Với vị trí là một người đứng đầu công ty, đương nhiên Vi Liễn không thể để phần thua thiệt nghiêng về phía mình được, liền chọn phương án hai.
Khích Sảnh quay sang chắp tay niệm chú, ảo cảnh xuất hiện, vẻ mặt Vi Liễn liền bắt đầu biến chuyển.
Vi Liễn tỉnh táo lại sau tiếng búng tay, có chút ngượng ngùng xoay người sang nhìn Khích Sảnh đang cười đến đỏ cả mặt vì vẻ mặt như đang bị táo bón của anh: "Cô vui là tốt rồi."
Khi nãy rõ ràng Vi Liễn cảm nhận được tâm trạng của Khích Sảnh không quá tốt, mặc dù xảy ra chuyện xấu hổ nhưng có thể nhìn thấy nụ cười của mỹ nhân cũng rất đáng.
Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
Sau khi cười xong một trận sảng khoái, Khích Sảnh liền quay sang nhìn Vi Liễn: "Cám ơn.
Tôi tên Khích Sảnh, còn anh?"
Vi Liễn nở một nụ cười tươi rói khiến chiếc răng khểnh bên trong lộ ra, trông ấm áp vô cùng: "Tôi tên Vi Liễn, rất vui khi được quen biết với cô."
Khích Sảnh nhún vai với Vi Liễn, liếc vào trong cửa hàng tiện lợi.
Rối rắm một hồi, Vi Liễn cẩn thận đưa mắt nhìn Khích Sảnh: "Sao vậy Sảnh?"
"Mai mốt anh ăn tiêu nhiều vào một chút, quá chậm tiêu rồi đấy.
Muốn phục vụ đặc biệt cho tôi thì còn không mau mà chạy đi mua condom đi."
Vi Liễn chợt hiểu ra, hơi đỏ mặt, Khích Sảnh đúng thật là một cô gái mạnh mẽ.
Mặc dù anh là người đề nghị chuyện này, nhưng xưa nay anh vốn không phải loại người phong lưu.
Chính tai nghe một cô gái nhắc nhở mình sự việc này đúng là có chút mới mẻ, cũng có chút ngại ngùng.
Khích Sảnh là người rất đặc biệt, dường như khi ở bên cạnh cô đều không tự chủ được cảm thấy rất thoải mái, an tâm.
*
Sáng hôm sau.
Lại mây mưa xong một trận, ánh mắt Vi Liễn vô cùng phức tạp ngắm nhìn Khích Sảnh.
Qua lúc lâu, Vi Liễn không nhịn được, đặt câu hỏi: "Em… tại sao?"
Khích Sảnh đang định ngủ thêm một lát, lúc này nghe thấy câu hỏi của Vi Liễn cũng không thể làm ngơ, đành mở mắt ra: "Anh đừng nghĩ nhiều nữa.
Không phải anh thì cũng là người khác mà thôi, tấm màng mỏng manh đấy tôi không quan tâm đến vậy đâu."
Vi Liễn có chút không thể tin tưởng được, gương mặt bảnh bao vẫn rối rắm như cũ.
"Hôm qua tôi đã hỏi anh ba câu, giống như một bài trắc nghiệm nhỏ để phán đoán lòng người vậy."
"Em dựa vào đâu?"
"Câu hỏi thứ nhất, nếu anh là người tinh tế và biết quan tâm đến người khác thì sẽ lưu ý ngay đến băng cá nhân, vì tôi đã nói nhiều và mô tả chiếc áo vest nhiều hơn, người không có sự tinh tế hoặc người khó tập trung thì sẽ không nhớ được chi tiết nhỏ nhặt đó.
Câu thứ hai, chứng tỏ anh là người có sự dũng cảm và lòng tốt nhất định.
Câu thứ ba, có lẽ anh nghĩ tôi chỉ muốn trêu anh, nhưng ngoài trêu chọc anh ra thì còn nói lên được tính nhẫn nại và sự rộng lượng của anh.
Chuyện xấu hổ như thế, bị phơi bày ra trước mặt một cô gái mới gặp như tôi, kẻ có tính hẹp hòi nhỏ mọn chắc chắn sẽ thẹn quá mà hóa giận ngay thôi."
Đương nhiên là còn một số chi tiết nhỏ khác mà Khích Sảnh vẫn luôn chú ý quan sát anh, hơn nữa đúng lúc đó tâm trạng cô không được tốt và anh đã thay đổi được điều đó, nhưng cô cũng lười nói thêm.
Khích Sảnh nở nụ cười ác liệt: "Còn điều cuối cùng là nếu tôi có nhìn lầm đi nữa, anh nghĩ tôi không thể đạp anh xuống giường bất cứ lúc nào sao?"
Nghe xong những lời Khích Sảnh nói, Vi Liễn có chút ngẩn ngơ, hóa ra còn có thể sâu sắc đến như vậy, nhưng anh vẫn còn điều nghi hoặc: "Tôi nghĩ con gái đều rất xem trọng lần đầu tiên."
"Có lẽ.
Nhưng xem trọng cũng không có gì không tốt mà không xem trọng cũng không có gì xấu, mỗi người mỗi suy nghĩ, mỗi cách sống khác nhau.
Tôi là thầy trừ ma, tiếp xúc với quá nhiều chuyện dơ bẩn, những chuyện sinh ly tử biệt cũng không thiếu.
Đối với tôi, thân xác cũng chỉ là một túi da rỗng mà thôi, cuộc sống mưu sinh còn chưa đủ khổ cực sao? Cho nên tôi thích thì tôi làm, miễn tôi vui vẻ là đủ, sống nay c.h.ế.t mai, sinh tử là thứ không thể tự quyết định.
Miễn không làm việc sai trái với pháp luật, đi ngược lại với đạo đức của bản thân là được.
Chuyện tình yêu đối với tôi, có thì tốt mà không có cũng chẳng sao, yêu nhau nếu muốn lâu dài thì cần phải dựa vào tâm hồn, cần những điều sâu sắc hơn rất nhiều, nếu người yêu của tôi quá quan tâm tấm màng mỏng manh đó, quá quan tâm đến quá khứ của tôi mà chối bỏ tôi ở hiện tại thì tôi cũng không miễn cưỡng anh ta làm gì, vì suy nghĩ không giống nhau, căn bản là không hợp."