Thay tỷ tỷ gả cho nhân vật phản diện

Mùi hương bánh ngọt xông vào mũi, giống như len lỏi cả vào từng ngóc ngách tâm hồn. Tô Đào rất thích đồ ngọt, nhịn không được cũng nếm thử một khối. Quả nhiên là bánh hoa đào hảo hạn, ngọt mà không ngán, ăn ngon cực kì .
 
Tướng ăn của Tô Đào rất nhã nhắn, nhưng là tốc độ không chậm, ăn vào không ít. Hai má nàng phồng lên, như một con sóc được thỏa mãn ăn no. 
 
Trong mắt Lục Tễ đầy ý cười.

 
Hắn nhớ tới lúc trước thỉnh thoảng Tô Đào sẽ xuống bếp nấu cho chính mình chút điểm tâm. Thì ra, nàng thích đồ ngọt. Xem ra ngày sau phải căn dặn nhà bếp chuẩn nhiều một chút.
 
Chờ Tô Đào ăn xong điểm tâm mới phản ứng được, sao nàng lại ăn một mình a! Rõ ràng là đem cho Lục Tễ ăn ngọt miệng mới lấy đến đây!! 
 
Tô Đào có chút xấu hổ, nhưng vẫn làm bộ như rất bình tĩnh, cầm lấy khăn tay lau lau khóe môi. Sau đó nói với nha hoàn bên cạnh: "Đem chén thuốc này xuống đi."
 
Nha hoàn lĩnh mệnh: "Vâng."
 
Nha hoàn vừa đi xuống, Tiểu Tư lại đi vào. Tô Đào nhìn người này có chút quen mắt, sau một lúc mới nhớ tới ngày hôm qua trong đình viện có gặp qua, Tiểu Tư này có lẽ là làm việc cho Lục Tễ.
 
Tiểu Tư vừa vào phòng liền quỳ xuống : "Bái kiến hầu gia, phu nhân."
 
Lục Tễ thu ý cười trong mắt, thanh âm lạnh nhạt: "Có chuyện gì?"
 

Tiểu Tư ngẩng đầu: "Hồi hầu gia, là nhóm đại Lục bọn họ..."
 
Vừa nghe tới bọn người Lục Đại Lang, trong mắt Lục Tễ lập tức lộ ra phiền chán.

 
"Nói"
 
"Hôm qua bọn họ về phòng không lâu liền phát sốt rất cao, đến bây giờ cũng không lui, bọn họ có chút không chịu nổi..." Tiểu Tư trả lời.
 
Kỳ thật Tiểu Tư vẫn là tránh nặng tìm nhẹ, hiện tại bọn người Lục Đại Lang khóc lóc ầm ĩ, ồn ào nhốn nháo không thể nói.
 
Hôm qua trời lạnh như vậy, hắt vài thùng nước giếng, cơ hồ làm tất cả bọn họ đều phát sốt. Đêm qua đi qua, có người đã sốt đến hồ đồ, ngồi dậy khỏi giường cũng không nổi. Tuy Lục Tễ nói không cho thỉnh đại phu, nhưng nếu làm nghiêm trọng thật sự sẽ chết người, sốt cao như vậy cũng không phải đơn giản, đến lúc đó nhất định sẽ nháo ra đại sự.
 
Tiểu tư lúc này mới đến đây thỉnh ý Lục Tễ. 
 
Thanh âm Lục Tễ nhàn nhạt: "Vẫn còn chưa chết sao?" Như là đang nói một chuyện vặt nhỏ ngoài lề. Tiểu Tư giật mình, hắn liền hiểu được ý tứ của Lục Tễ.
 
Lục Tễ: "Khi nào bọn họ không chịu nổi, chỉ còn hơi tàn, thì gọi đại phu cho bọn họ."
 
Đến cùng hắn cũng không thể một lần đem họ chơi chết hết, bằng không sau này trên triều đình cũng khó ăn nói. Bất quá vẫn phải cho bọn họ ăn đủ đau khổ.
 
Tiểu Tư dập đầu: "Vâng, nô tài đã biết." Tiểu Tư trong lòng sợ hãi, cẩn thận lui ra ngoài. Hắn vừa đi, trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại.
 
Lục Tễ phát hiện Tô Đào đang thất thần, liền hỏi: "Sao vậy, bị dọa đến sao?"
 
Tô Đào vội vàng lắc đầu: "Không có." Nàng không phải bị dọa, mà là cảm thấy hả giận! 
 
Nàng cũng không phải là thánh mẫu tấm lòng bao dung gì đó. Lục Đại Lang lúc trước muốn đông chết Lục Tễ, sau lại muốn cho nàng "bệnh" chết, hiện tại nhìn thấy bọn họ nhận báo ứng, nàng cao hứng còn không kịp. Nên để cho bọn họ nếm thử tư vị này. Lục Tễ làm như vậy, nàng rất hài lòng. 
 

Xác thật Tô Đào không bị dọa, Lục Tễ mới yên tâm. Lát sau, Tô Đào lại cùng Lục Tễ nói vài lời, sau đó liền trở về phòng mình.
 
. . .
 
Trở lại phòng, Tô Đào ăn no rồi ngủ trưa. Chờ tỉnh lại, Tô Đào nhàn rỗi, có chút chán chết.
 
Tô Đào thầm nghĩ nàng không thể cứ ngồi đây mọc rễ nha, hiện tại nàng là hầu phu nhân. Nếu nàng đã đáp ứng Lục Tễ nhận lấy danh hiệu này, vậy thì phải làm việc phù hợp với thân phận phu nhân, sắm vai cho chân thật, không thể để người ngoài hoài nghi.
 
Chẳng qua phu nhân thế gia thường ngày hay làm gì?
 
Quản gia?
 
Hiện tại chưa cần thiết, nàng mới vừa gả vào đây, thế cục trong phủ không rõ, như thế nào cũng phải qua một thời gian mới bắt đầu tính tiếp.
 
Giúp chồng lấy vợ dạy con?
 
Tạm thời không cần nhắc đến, Lục Tễ bây giờ còn đang bệnh nặng, phải điều dưỡng thân thể thật tốt. Càng nghĩ, nàng càng thấy việc mình có thể làm chỉ là chiếu cố tốt cho Lục Tễ.
 
Vì thế, Tô Đào lại đến chính phòng, nàng tính toán hỏi Lục Tễ một chút, nàng nên làm cái gì.
 
. . .
 
Chính phòng.

 
Lục Tễ vừa uống thuốc, thấy Tô Đào đi vào trong phòng, mày nàng có chút nhíu lại, dường như có chuyện gì đó phiền lòng.
 
Lục Tễ thầm nghĩ chẳng lẽ có bắt nạt Tô Đào. Kết quả hắn nghe thấy Tô Đào nói: "Phu quân, chàng nói xem, Hầu phu nhân thường ngày nên làm những việc gì?"
 
Tô Đào đem nàng ý nghĩ của mình nói cho Lục Tễ: "Nếu không, thiếp mỗi ngày đều đến đây chăm sóc chàng?"
 
Lục Tễ không nghĩ đến phiền lòng của Tô Đào lại là cái này, nhất thời có chút giật mình. Bất quá Tô Đào nói cũng đúng.
 
Lục Tễ nhớ lại trước kia, chỉ cần Lục Đức Hải sinh bệnh, Đường thị đều sẽ bận trước bận sau chăm sóc, tâm tư đều đặt hết trên người hắn.
 
Về phần phu thê ở cạnh nhau, hắn cũng chưa từng thấy qua, càng không biết hình thức hai người ở chung.
 
Lục Tễ gật đầu: "Được."
 
Kỳ thật Lục Tễ không thích xung quanh hắn có người, ngay cả nha hoàn cũng đều canh giữ ngoài cửa. Bất quá lúc trong ngọc bội, hắn với Tô Đào cũng xem như sớm chiều ở chung, tạo thành thói quen có Tô Đào tồn tại.
 
Thấy Lục Tễ gật đầu, Tô Đào cũng đem lo lắng này buông xuống.Từ giờ, mỗi ngày nàng nàng lại đến đây chăm sóc Lục Tễ. Nói chuyện xong, Tô Đào mới phát hiện trong tay Lục Tễ không có sách.
 
Tô Đào nghi ngờ hỏi: "Hôm nay chàng không đọc sách sao?"  Lúc trước nàng tới đây, hơn phân nửa đều thấy Lục Tễ đang đọc sách.
 
Lục Tễ đứng dậy: "Buổi chiều không đọc sách, trước tiên đi lại một chút."
 
Tô Đào ngộ ra. Thân thểLục, hắn có thể đi đường, nhưng không thể quá lâu. Thái y nói, Lục Tễ phải rèn luyện thật tốt, mới có thể nhanh chóng hồi phục. Vì thế Tô Đào liền ngoan ngoãn đứng một bên, nhìn Lục Tễ đi dạo qua lại.
 
Vóc người Lục Tễ rất cao, hôm nay hắn mặc một áo choàng sắc trắng, đứng đó giống như công tư thế gia cao quý tao nhã.Tuy rằng thân thể hắn còn yếu, nhưng lưng vẫn luôn thẳng tắp.
 
Đi không bao lâu, trên trán Lục Tễ hiện một tầng mồ hôi nhạt, thân thể cũng có chút lung lay. Dù là như thế, hắn cũng không có ý định dừng lại.

 
Tô Đào nhịn không được thở dài, Lục Tễ thật sự là rất cố chấp.
 
Trong lòng nàng rõ ràng, lúc trước Lục Tễ ở chiến trường là Chiến Thần bất bại, hiện tại lại suy yếu đến mức mới đi hơn chốc lát đã mệt mỏi, hắn nhất định rất muốn mau chóng quay lại trạng thái cũ.
 
Nhưng thái y cũng nói, việc này không thể nóng vội, nhưng hiển nhiên Lục Tễ là người sẽ không nghe ai khuyên bảo .
 
Tô Đào suy nghĩ có nên khuyên Lục Tễ nghỉ ngơi một lát hay không, sau đó thấy thân thể Lục Tễ lung lay ngã xuống đất.
 
Đôi mắt Tô Đào mở to.
 
Thân thể Lục Tễ kém như vậy, nếu ngã xuống mạnh như thế...
 
Bọn nha hoàn đều để hết ở bên ngoài canh chừng, hoàn toàn không kịp lại đây, chỉ có nàng là cách gần nhất. Tô Đào vội vàng chạy qua, muốn đỡ lấy Lục Tễ.
 
Chỉ tiếc nàng đánh giá bản thân quá cao, nàng muốn đỡ lấy Lục Tễ, nhưng nháy mắt cũng bị Lục Tễ kéo ngã xuống đất.
 
Vẫn là Lục Tễ lanh tay lẹ mắt, ôm chặt eo Tô Đào, đem hai người đổi chỗ.
 
"Rầm" một tiếng.
 
Tô Đào ngã trên người Lục Tễ. Đau đớn trong dự đoán không truyền đến, hai mắt nhắm chặt của Tô Đào mở ra, sau đó liền nhìn Lục Tễ dưới thân.
 
Ánh mắt từ dưới hướng lên trên ——
 
Từ hầu kết, cằm, cuối cùng là khuôn mặt thanh lãnh đến cực điểm của hắn. Hai người bọn họ cách nhau quá gần, cơ hồ hô hấp đều xen lẫn cùng một chỗ.
------------------
Lời editor: Hôm nay rảnh nhiều nên mình thêm một chương nữa nhen!! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận