The Authors Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả


"Cậu có chắc là cậu ổn chứ?"Đi ngang qua các quầy hàng mà không thèm liếc nhìn họ, Kevin lo lắng nhìn Emma, người vẫn im lặng nãy giờ.

Sau tai nạn đó, Emma trở nên u ám hơn.

Cảm giác như thể cô ấy đã dựng lên một hàng rào ngăn cản bất cứ ai đến gần cô ấy."Này! Chờ mình đã nào!"Đột nhiên Emma dừng bước.

Khẽ đưa tay lên lau đi khóe miệng.Nhìn xuống, bộ đồng phục màu xanh da trời của cô giờ đã có một vết đỏ nhỏ lên đó.Nhận thấy điều đó, Emma nhanh chóng rút tay lại để che đi vết bẩn nhỏ.

Nhưng mặc dù Emma đã cố gắng che giấu, nhưng điều đó không thể thoát khỏi đôi mắt nhạy bén của Kevin đang mở to vì sốc."Chết tiệt thật!"Nắm lấy tay cô, Kevin lập tức lôi cô ra khỏi hội chợ tự chọn.Có vẻ như cuộc đối đầu vừa rồi đã khiến Emma bị nội thương.

Việc cô ấy từ chối quỳ xuống ngay cả dưới áp lực khủng khiếp đó cho thấy cô ấy có ý chí và quyết tâm rất sắc đá.Cấp của Fabian rất có thể nằm trong khoảng C, cao hơn khoảng hai bậc so với Emma, người chỉ mới cấp E- sắp lên E.Chịu áp lực như vậy, Emma chắc chắn sẽ bị nội thương.

Nếu không phải vì hạng của Kevin là hạng E+ cận kề hạng D, cậu ấy cũng sẽ dính nội thương nghiêm trọng.-Cạch!"Đừng chạm vào mình."Cao giọng, Emma hất tay Kevin ra.


Một tích tắc sau khi nhận ra những gì mình đã làm, Emma sững người và cúi đầu xuống vì xấu hổ."Mình xin lỗi.""Không sao đâu."Không để tâm, Kevin dừng lại và nhìn Emma.Nước da của cô ấy đã trở nên nhợt nhạt hơn trước rất nhiều, và giờ, khi nhìn kỹ hơn, Kevin có thể thấy Emma hơi run, như thể cô ấy đang rất lạnh.'Chết tiệt, sao mình không nhận ra điều này nãy giờ!'Tự nguyền rủa bản thân, Kevin suy nghĩ một chút trước khi nghiến răng."Đây."Lấy ra một lọ thuốc màu xanh nhạt từ trong túi đồ của mình, Kevin đưa nó cho Emma.

Loại thuốc này là một trong những phần thưởng mà cậu ta nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống đã giao.Cậu đã để dành nó phòng khi bị thương nặng, nhưng nhìn Emma đang chịu đau đớn kia, Kevin đã không kiềm chế được bản thân và quyết định đưa nó cho cô...Ngay từ đầu, lý do duy nhất khiến cô ấy bị tổn thương là vì cậu ấy.

Nếu cậu ấy không yêu cầu cô ấy đưa cậu ấy đi tham gia hội chợ tự chọn, thì đã chuyện này đã không xảy ra."...Không cần đâu, cảm ơn."Nhìn lọ thuốc Kevin đưa cho cô, Emma hơi xúc động nhưng cô vẫn từ chối."Cứ dùng đi."Nhìn thấy sự bướng bỉnh của Emma, Kevin cố gắng đặt mạnh lọ thuốc vào tay cô nhưng lại bị cô từ chối một lần nữa.Thấy rằng mình không thể làm gì để khiến cô ấy uống thuốc, Kevin đành bỏ cuộc.Bàn tay hơi run run của cô với lấy túi áo.

Cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm một dãy số.Sau một vài hồi chuông, một giọng nói dễ chịu và dịu dàng có thể được nghe thấy từ phía bên kia của điện thoại.—Chào tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho cô đây?"Tôi cần ai đó đến đón tôi."[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ ĐỂ ỦNG HỘ ASURA TEAM]- Có chuyện gì sao, thưa tiểu thư?"Mọi thứ đều ổn...!hãy đến đón tôi đi."—...vâng thưa tiểu thư, tôi sẽ lập tức phái người tới đón cô.Cảm nhận được điều gì đó, người phụ nữ ở đầu dây bên kia ngay lập tức gọi người đến vị trí của Emma.-Tách!Ngay sau khi cúp điện thoại, một quản gia bình tĩnh đi về phía họ.

Ông mặc một chiếc áo cộc tay màu đen gọn gàng với một đường hở nhẹ để có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng không một vết nhăn.

Một chiếc nơ đen ôm sát cổ và đi cùng với đôi giày bóng loáng sáng loáng dưới ánh đèn của khuôn viên trường càng làm tăng thêm vẻ sang trọng.

Ông có một mái tóc bạc trắng do tuổi tác cao.

Ở viền mắt ông có màu đen huyền, và có thể nhìn thấy những nếp nhăn kéo dài đến má.


Cuối cùng, điều nổi bật nhất ở ông là bộ ria mép được cắt tỉa gọn gàng và đẹp đẽ nằm dưới mũi."Thưa tiểu thư."Người quản gia cúi đầu trang nhã trước mặt Emma."C-Chú Norman, làm ơn đưa tôi về nhà.""..hửm?"Nhận thấy có gì đó không ổn, Norman nhìn lên và thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Emma."T-Tiểu thư!"Lao vào đỡ cô, Norman hốt hoảng nắm lấy vai cô."Tôi không-khhhh"Nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt Norman, Emma cố gắng gạt đi, nhưng ngay khi cô ấy bắt đầu nói, một vệt máu đỏ chảy ra từ mũi cô ấy.

Ngay sau đó cô bất tỉnh trong vòng tay của Norman."TIỂU THƯ!"Khẽ lay người Emma, Norman hốt hoảng nhìn quanh.

Lấy điện thoại ra, anh nhanh chóng gọi hỗ trợ.Sau khi gọi hỗ trợ xong, anh nhẹ nhàng đặt Emma lên một chiếc ghế dài.

Sau khi chắc chắn rằng Emma không sao, Norman thay đổi thái độ hoàn toàn thay đổi khi ông lạnh lùng nhìn Kevin và hỏi."Kể cho tôi nghe tất cả chuyện gì đã xảy ra."Bất lực gật đầu, Kevin nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra trước đó.Khi chăm chú lắng nghe Kevin kể lại sự cố với Fabian, khuôn mặt của Norman trở nên u ám hơn theo câu chữ."...nhà Parkers ư, rồi, rồi."Đứng dậy, một sát khí khủng bố tràn ngập xung quanh, khiến Kevin ngạt thở.

May mắn thay, Norman đang kiểm soát sát khí của mình nên chỉ vài người trong một bán kính nhất định mới cảm nhận được.Nếu một trong những học sinh yếu ớt đó đột nhiên xuất hiện, họ sẽ bị tổn thương tinh thần cực mạnh.Rất nhanh, hai chiếc xe màu đen đã đến trước khu B, một đám người mặc vest màu đen đi ra.

Xếp thành một hàng, họ đẩy tất cả học sinh đang cố gắng xem chuyện gì xảy ra tránh xa.Bế Emma trên tay, Norman quay lại nhìn Kevin và nói."Nói với người giám sát ký túc xá rằng Emma sẽ vắng mặt ít nhất vài ngày."Gật đầu bất lực, Kevin đồng ý.-Lạch cạch!Đóng cửa xe lại, những chiếc xe đã nhanh chóng lao vút đi.Nhìn chằm chằm vào những chiếc xe đang rời đi, Kevin chìm trong suy nghĩ trước khi quay trở lại ký túc xá....có vẻ như cậu ấy sẽ phải đến hội chợ tự chọn vào lần khác....[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ ĐỂ ỦNG HỘ ASURA TEAM]Tháp Parker, thành phố AshtonLúc này ở thành phố Ashton đang là ban đêm, ánh đèn từ những chiếc ô tô chạy phía xa tạo thành những sọc đỏ vàng tuyệt đẹp kéo dài đến tận chân trời.Bên trong một văn phòng lớn, trên tầng cao nhất của một tòa nhà bằng kính cao, có bóng dáng của một người đàn ông đang nhìn xuống những con đường đông đúc của thành phố Ashton."...hết rồi thưa ngài."Đứng sau người đàn ông vài bước, một quản gia quỳ trên sàn khi đọc bản báo cáo trên tay.Sau khi người quản gia đọc bản báo cáo, một bầu không khí im lặng chết chóc tràn ngập căn phòng.Chẳng mấy chốc, sự im lặng bị phá vỡ bởi giọng nói lạnh lùng của bóng người đứng bên cửa sổ văn phòng."...Đẩy kế hoạch sớm hơn đi.""Nhưng thưa ngài!"Đột ngột đứng dậy, người quản gia ngay lập tức cố gắng lên tiếng phản đối."k-hhukk"...nhưng trước khi ông ta có thể làm gì, người quản gia liền úp mặt xuống đất khi một áp lực không thể tưởng tượng được giáng xuống ông.

Dù có vùng vẫy thế nào ông cũng không cử động được.


Điều này đặc biệt gây sốc, vì bản thân người quản gia là một Anh hùng hạng B.Việc ông ta không thể di chuyển mặc dù có thứ hạng cao cho thấy cá nhân mà ông ta đang phục vụ có sức mạnh rất lớn."...Hãy làm như lệnh đi."Không cần quay đầu nhìn lại, ông ta một lần nữa lên tiếng.

Lần này, quản gia thậm chí không dám nói lại, chỉ có thể gục đầu xuống đất.Chẳng mấy chốc, áp lực giảm xuống và người quản gia đã có thể đứng dậy."Gọi thằng bé lên phòng tôi."Khi người quản gia chuẩn bị rời khỏi phòng, chủ nhân của ông lại nói một lần nữa lên tiếng."Vâng thưa ngài."-Lạch cạch!Quản gia lặng lẽ cúi người đi về phía trước, rời đi văn phòng.

Chẳng mấy chốc, văn phòng trở nên im lặng u ám, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của người đàn ông.-Cạch cạch"C-cha ơi?"Bầu không khí yên tĩnh sớm bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa.

Cánh cửa từ từ mở ra và có thể nhìn thấy một khuôn mặt đang từ từ ló ra từ phía bên kia cánh cửa.Fabian, người đang ở phía bên kia cánh cửa đang run rẩy khi chờ cha cho phép vào phòng.

Sự kiêu ngạo trước đây của anh ta đã biến mất, giờ anh ta trông giống như một con thỏ sợ hãi bị nhốt trong lồng."...vào đi."-Lạch cạch!Ngoan ngoãn nghe lời cha, Fabian cẩn thận bước vào phòng và đóng cửa lại sau lưng.Chẳng mấy chốc, một bầu không khí im lặng khó xử bao trùm căn phòng.Có thể thấy mồ hôi túa ra trên mặt Fabian khi anh đứng thẳng lưng không dám ngồi xuống.Không thể chịu đựng thêm bầu không khí căng thẳng, Fabian là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng."C-cha?"Quay người lại, khuôn mặt của người đó lộ ra dưới ánh đèn của căn phòng.

Các đường nét trên khuôn mặt của ông ta giống với Fabian, tuy nhiên, mặc dù tuổi đã ngoài năm mươi, nhưng không hề có nếp nhăn nào trên khuôn mặt ông ta.

Nếu ai đó không biết gì về ông ta, họ có thể dễ dàng nhầm ông ta với một sinh viên đại học trong độ tuổi hai mươi.Điều khiến ông ấy khác biệt với một học sinh bình thường là cảm giác uy quyền khác người qua thần thái uy nghiêm kia.

Cảm giác như thể ông ta là một thẩm phán tối cao có quyền quyết định ai có tội và ai vô tội.-Ực!Nuốt một ngụm nước bọt lớn, Fabian đợi cha mình trả lời."...Con định sửa chữa sai lầm của mình như thế nào?""V-vâng ạ."Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cha mình, Fabian đứng thẳng dậy và lúng túng không nói nên lời.


Anh quá lo lắng.Thành thật mà nói, Fabian từ nhỏ đã hiếm khi nói chuyện với cha mình.Anh ta là đứa con thứ ba trong dòng họ Parker, và không được yêu mến nhiều như các anh trai của mình.

Tuy nhiên...anh ta vẫn có tất cả mọi thứ.Gia tộc của cậu ta, qua nhiều thế hệ, có thể được coi là một trong những thế lực mạnh nhất trong lãnh thổ loài người hiện tại.

Họ đã xoay sở vươn lên từ dưới đáy xã hội lên vị trí hiện tại nhờ công việc kinh doanh của họ.Tập đoàn Parker chịu trách nhiệm buôn bán và giao dịch lõi, các bộ phận của quái vật và các bộ kỹ năng.

Họ có rất nhiều tiền, nhiều đến mức có thể đủ nuôi sống cho mỗi thành viên qua nhiều thế hệ.Vì thiếu thốn tình thương, Fabian đã tiêu xài hoang phí để thay thế tình yêu thương của người cha mà anh không bao giờ nhận được từ gia đình mình.Nếu tình cờ gặp cha mình, anh ta sẽ luôn sợ hãi uy quyền của ông.Đối với anh, cha anh ta chưa bao giờ mang đến cảm giác ấm áp của một người cha...!mà anh ấy cảm thấy giống như ông chủ hơn."Ta muốn con kết thúc những gì con đã bắt đầu."Thấy con trai vẫn còn quá rụt rè, Micheal Parker, CEO hiện tại của tập đoàn Parker đã lên tiếng."Hở?"Không ngờ cha mình đang nói gì, Fabian bối rối nhìn cha."Con nghe ta rồi đó...!Ta muốn con hoàn thành những gì con bắt đầu.""N-nhưng không phải như vậy thì sẽ gây xung đột với gia đình Roshfield sao ạ?"Nhếch mép cười lạnh, Micheal Parker khinh thường nhìn con trai mình."Việc đã lỡ rồi, con cho rằng bọn họ sẽ để yên chuyện này ư?"Nghe những lời của cha mình, Fabian cúi đầu.

Ông nói đúng, bây giờ hối hận cũng đã quá muộn."Ta đã lên kế hoạch rồi, và con chỉ đẩy nhanh kế hoạch của ta thôi.""...vì vậy bây giờ ta muốn con làm đến cùng, ta muốn con nghiền nát Emma Roshfield."Nhìn chằm chằm vào con trai mình, Micheal Parker chậm rãi đi bên cạnh và vỗ vai anh."Chứng minh giá trị của mình đi."Cảm nhận đôi bàn tay to lớn của cha mình, Fabian cảm thấy có gì đó bên trong anh trỗi dậy.

Đó là điều mà anh chưa bao giờ cảm thấy trước đây...!là sự tin tưởng?Như có ngọn lửa chợt bùng lên trong lòng, Fabian nhìn thẳng vào mắt cha mình và hỏi."Nhưng nếu con nhắm vào con nhóc đó, chẳng phải điều đó sẽ khiến con trở thành mục tiêu hàng đầu của Roshfield sao?"Khẽ mỉm cười, Micheal quay lại nhìn những con phố đông đúc của thành phố Ashton."Con phải che đậy hành động của mình...thuê ai đó tạo ra xung đột trong học viện để con có thể che giấu mục tiêu thực sự của mình.

Emma Roshfield.""Một khi mọi người đã quá phân tâm với những xung đột xung quanh, con sẽ tấn công và giáng một đòn chí mạng vào người thừa kế duy nhất của gia tộc Roshfield."Nhìn chằm chằm vào những con đường đông đúc của thành phố Ashton, Micheal Parker cười lạnh.

Nhìn cách đó không xa tòa tháp Roshfield, Micheal Parker giơ tay chậm rãi nắm chặt.[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ ĐỂ ỦNG HỘ ASURA TEAM]"Đã đến lúc gia tộc Parker diệt trừ gia tộc Roshfield rồi."#Darkie.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận