Thê Bằng Phu Quý

Hai người tới cửa trấn, nhìn thấy mấy phụ nhân của Tống gia thôn cũng ở đàng kia chờ, lúc tới các nàng là ngồi ở chuyến xe sau, Tô Uyển cũng không nhận thức, nơi này người phần lớn đều nhiệt tình thuần phác, Tống Tiểu Muội mang theo nàng giới thiệu một lần, Tô Uyển liền bị mọi người lôi kéo hỏi một đường.

Bọn họ là một đám hồi thôn cuối cùng, khi về đến nhà, đã là thời gian cơm trưa, chính ngọ mặt trời gay gắt, bọn nhỏ Tống gia không đi ra ngoài, lớn lớn bé bé đều ngồi ở cổng lớn nhón chân mong chờ, vừa nghe thấy ngoài viện có động tĩnh, lập tức như ong vỡ tổ chạy ra ngoài, Tô Uyển mới vừa xuống xe, còn không có gỡ xuống cái nón mà Tống lão cha cố ý đưa cho nàng che nắng, liền bị một đám hùng hài tử lớn lớn bé bé vây quanh, ngay cả bình thường hướng nội văn tĩnh như Đại Nữu đều đứng ở một bên dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng.

Tô Uyển không chút hoang mang gỡ nón xuống, tóc có chút loạn, nàng vén sợi tóc trên trán ra sau tai, trên mặt đỏ bừng, là bị nóng, lại lấy khăn lau mồ hôi trên trán, nhưng vẫn là không hé răng.

Đám hùng hài tử nhìn nhau, rồi yên lặng đem Tam Oa đẩy lên phía trước, Tam Oa cũng không khiến các ca ca tỷ tỷ thất vọng, mở ra tay nhỏ liền ôm lấy đùi Tô Uyển, ngẩng khuôn mặt nhỏ nãi thanh nãi khí hỏi: “Tam thẩm, ngươi đi trấn trên có gì ăn ngon không a?”

Tô Uyển cười tủm tỉm nói: “Có a, nước đậu xanh, quả vải cao, đậu xào đường, bánh nướng, tam thẩm ăn nhưng no rồi.”

Tam Oa trừng lớn đôi mắt, đầu tiên là dùng sức nuốt nước miếng, nhưng mà nghe được một câu cuối cùng của Tô Uyển, sửng sốt một lát, tức khắc liền bẹp miệng, lã chã chực khóc hỏi: “Tam Oa cũng muốn ăn……”

“Vậy làm sao bây giờ?” Tô Uyển giả vờ kinh ngạc, cùng tiểu gia hỏa mắt to trừng mắt nhỏ, “Ngươi làm sao không nói sớm, nếu biết rằng ngươi cũng muốn ăn, tam thẩm liền mang ngươi cùng đi ăn no nê rồi.”

Đợi một buổi sáng liền chờ tới kết quả này, trong hai mắt tiểu gia hỏa đã rơm rớm nước mắt, bất quá lại dùng sức nháy mắt không cho nó chảy ra, khụt khịt nói, “Vậy lần sau tam thẩm nhất định phải mang ta theo.”

“Được, lần sau ta nhất định nhớ kỹ.”

Tiểu gia hỏa hồng mắt vươn tay: “Ngoéo tay.”

Tô Uyển nén cười cong lưng cùng hắn ngoéo tay: “Được, ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được biến.”

Tuy rằng được cam đoan lần sau, tiểu gia hỏa bị thương tâm linh cũng không có được đến một chút an ủi, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập u buồn, đem nhóm phụ nhân ngồi trên xe bò Tống lão cha cùng nhau trở về chọc cười không thôi, một đám nói với Tam Oa: “Tam Oa ngốc, thẩm ngươi đang trêu chọc ngươi đâu, hương thơm như vậy mà ngươi không ngửi được sao?”

Đầu óc Tam Oa còn không có thông suốt, Tống mẫu cười liếc Tô Uyển một cái, dỗi nói: “Ngươi còn không có lớn lên đâu, xem đem mấy cái hài tử trêu chọc, bọn họ hôm nay ai kêu đều không ra đi chơi, liền canh giữ ở trong nhà chờ các ngươi trở lại.”

Có đại nương trêu ghẹo nói: “Tức phụ Tử Hằng thích trẻ con như vậy, phải kêu Tử Hằng nhiều nỗ lực, làm cho ngươi sinh một cái.”

Tô Uyển vì thế không nói, dắt tay Tam Oa đi vào trong sân, Tống mẫu cười nói: “Tức phụ này của ta da mặt mỏng, không trải qua trêu ghẹo.”

“Rốt cuộc là tiểu nương tử trong thành tới, sợ người lạ đâu.” Mấy phụ nhân cũng đều có việc trong nhà, cùng Tống mẫu nói vài câu, rồi từng người tan.

Tô Uyển lấy một đống đậu xào đường chia cho đám hùng hài tử, còn lại đều phóng trên bàn, Tống Tiểu Muội đem bánh nướng vào trong phòng bếp, bánh nướng chỉ mua ba cái, nhưng nàng cắt thành từng khối to bằng bàn tay đặt trong chén, thành ra được tràn đầy một đĩa lớn, đủ cho người một nhà ăn.

Tống mẫu ở trong sân kiểm tra gia dụng trên xe, bà sợ tiểu thương lòng dạ hiểm độc ở trấn trên, thấy nữ nhi cùng tam nhi tức là hai cô nương gia trẻ tuổi, liền cầm đồ vật không tốt tới bán cho các nàng, nên nhất nhất đều mở ra nhìn, thấy không có vấn đề gì, liền gật đầu, rồi đem đồ vật dọn vào phòng ở của mình.

Lý thị vừa lúc từ phòng bếp thăm dò ra tới, thấy bà bà vào phòng, liền vào nhà chính, thấy trên bàn đặt bao giấy dầu, liền đi qua, một bên lật lật giở giở một bên nói: “Nha, đệ muội hôm nay ở trấn trên mua thứ gì tốt trở về……” Thấy chỉ là chút đường hoa quế bánh đậu xanh, sắc mặt tức khắc không phải thực tốt, “Chỉ có vài đồ vật này còn cần đi trấn trên mua sao……”

Tống Tiểu Muội thay Trương thị bưng đồ ăn tiến vào, nghe nói như thế tức khắc mắt trợn trắng: “Chiếu theo nhị tẩu nói, trong viện ta cũng có hoa quế, vậy ngày mai hái được hoa tới thỉnh nhị tẩu làm đường hoa quế? Còn có đậu xanh kia, cần xay nhuyễn, cũng thỉnh nhị tẩu làm đi.”

Lý thị ngượng ngùng thu hồi tay: “Ta là muốn xuống đất làm việc, không có thời gian rỗi lăn lộn làm chút đồ ăn như vậy.”

Tống Tiểu Muội đem đồ ăn đặt trên bàn, khi quay đầu, Lý thị vừa lúc nhìn thấy sau đầu nàng cắm châu hoa hình con bướm, đôi cánh tinh tế theo động tác của nàng nhẹ nhàng rung rung, giống như con bướm thật, đáy mắt Lý thị hiện lên một tia hâm mộ, lớn tiếng nói: “Châu hoa này của Tiểu muội thật đẹp, mất không ít tiền đi?”

Tống Tiểu Muội mím môi, còn chưa nói chuyện, Tô Uyển cười nói: “Không quý, mới nửa điếu tiền, nhị tẩu nếu thích, lần sau đi trấn trên có tiền, ta cũng cho tẩu mang một cái.”

Vừa lúc Tống gia huynh đệ bị thỉnh đi nhà khác giúp thu hoạch trở về, nghe được câu này của Tô Uyển, Tống Hữu Phúc liền hỏi: “Thích gì?”

Lý thị vội lắc đầu, “Ta đi phòng bếp làm việc.”

“Nhị tẩu ngồi đi, đại tẩu đã đem đồ ăn xào xong, ta đi bưng vào là được.” Tống Tiểu Muội nói xong liền đi ra ngoài.

Tống lão cha cầm quạt hương bồ ngồi ở cổng lớn, một bên quạt gió một bên lạch cạch hút thuốc lá rời, mấy hài tử ngồi ở chung quanh ông nội chia đồ ăn vặt. Chờ Tống Tiểu Muội trở lại, Tô Uyển liền nói: “Tiểu muội, cái túi tiền kia của ta đâu?”

“Ta để ở phòng bếp, để ta đi lấy.”

Tống Tiểu Muội lấy túi tiền đưa qua, Tô Uyển liền hô: “Đại Nữu Nhị Nữu.”

Ngay cả Đại Oa Nhị Oa đều đi theo vây lại đây, hai đứa bé nhất còn chưa có ăn xong đậu xào đường, liền dựa vào chân ông nội nhìn về nơi này, Tô Uyển cầm hai chiếc châu hoa ra, tuy không tinh xảo bằng chiếc trên đầu Tống Tiểu Muội, nhưng mặt trên nạm hạt châu lại khắc hình con thỏ đáng yêu, cũng có nét đẹp riêng, ánh mắt Đại Nữu Nhị Nữu tức khắc sáng lên, Tô Uyển tự mình cài châu hoa lên đầu cho hai đứa, cười nói: “Đại Nữu Nhị Nữu sắp là đại cô nương, lớn lên xinh đẹp như vậy, cần phải trang điểm một chút, tam thẩm cho các ngươi châu hoa, ngày ngày mang ở trên đầu mới tốt, chờ mang cũ hỏng rồi, tam thẩm lại cho các ngươi mua cái mới.”

Hai chị em đeo châu hoa xinh đẹp, ngoan ngoãn gật đầu: “Cám ơn tam thẩm.”

“Xem các ngươi cả ngày xinh xinh đẹp đẹp, tam thẩm mới cao hứng.” Tô Uyển nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ loli của hai chị em, ý vị thâm trường nhìn Lý thị liếc mắt một cái, đáy mắt Lý thị hiện lên một tia không cho là đúng, thầm nghĩ là nữ nhi của mình, chờ trở về phòng còn không phải nghe lời mình, mặt Tống Hữu Phúc lại có chút nóng, mỗi khi đệ muội cố ý cho nữ nhi đồ vật, bất quá nửa ngày liền bị bà nương nhà mình cầm đi dùng, hiện giờ ngay cả đệ muội đều biết được, không khỏi trừng mắt nhìn Lý thị liếc một cái, thầm nghĩ về sau cũng không thể để bà nương nhà mình lại đoạt đồ vật đệ muội cho nữ nhi, tuy là đồ vật của nữ nhi, rốt cuộc vẫn là đệ muội cho, đệ muội hào phóng, đồ vật của nữ nhi không thấy liền cho cái mới, cứ như vậy mãi chẳng phải là chiếm tiện nghi của đệ muội sao?

Tô Uyển lại cầm một cái hộp ra tới, mỉm cười đưa cho Đại Oa Nhị Oa, Đại Oa mở ra vừa thấy, có chút ngốc: “Tam thẩm, đây là gì?”

Nhị Oa nhíu mày nghĩ nghĩ, lớn tiếng nói: “Là cờ vây, nhà thôn trưởng cũng có!”

Tống Hữu Căn chà xát tay: “Thứ này bọn nhỏ không biết chơi, mua cũng lãng phí……”

“Ta cũng không biết đánh cờ vây, lại có thể dạy các ngươi chơi cờ năm quân, chờ tam thúc các ngươi trở về lại dạy các ngươi đánh cờ vây.” Tô Uyển nói, “Đây chính là thứ tốt để tu thân dưỡng tính, đỡ phải các ngươi không có việc gì cả ngày ở bên ngoài leo lên nóc nhà lật ngói, không làm chính sự.”

Nhị Oa gật đầu, ôm hộp cờ cười hì hì nói: “Tiểu thúc nói quân tử lục nghệ, trong đó liền có chơi cờ.”

Đang bưng chén đũa dọn cơm, Trương thị nghe vậy đôi mắt đều sáng, còn chưa nói lời nào, lại thấy Tô Uyển gõ đầu Nhị Oa: “Không hiểu còn nói bậy, tiểu thúc ngươi mà biết xem hắn có mắng ngươi không.”

“Tiểu thúc mới sẽ không mắng chửi người.” Nói chuyện chính là Tam Nữu đang phồng miệng nhai đậu xào đường, “Tiểu thúc chỉ biết nói, nếu không hiểu, vậy dùng bút viết xuống đi, viết đến ngươi hiểu mới thôi.”

Lời này đem những người khác chọc cười, Đại Oa lại có chút cao hứng: “Tiểu thúc dạy chúng ta chơi cờ, có phải hay không liền không cần luyện chữ?”

Tống mẫu vào nhà chính, nghe vậy gõ đầu đại tôn tử một chút: “Tưởng bở, học chữ là quan trọng nhất.”

“Các ngươi bao lâu bắt đầu học chữ? Ngày thường sao không thấy các ngươi đọc sách?” Tô Uyển tò mò.

Tống Tiểu Muội phụt một tiếng cười: “Cùng Tam ca học mấy năm, còn nhận không được mấy chữ đâu.”

Đại Oa gãi đầu ha hả cười nói: “Tiểu thúc thật lâu mới trở về một chuyến, học đều đã quên.”

Tam Oa rốt cuộc ăn xong phần đồ ăn vặt của mình rồi, vỗ vỗ tay đi đến trước mặt Tô Uyển, chớp chớp mắt nói: “Tam thẩm, ta cũng học chữ!”

Tống Tiểu Muội xoa mặt nó: “Thôi đi, ngươi chính là góp cho đủ số.”

Tiểu gia hỏa không rõ nguyên nhưng thấy tiểu cô cười đến vui vẻ, cũng toét miệng cười, Tô Uyển vươn tay về phía hắn, nằm ở trong lòng bàn tay Tô Uyển là một con thỏ con dùng gỗ đỏ điêu khắc ra, mặt ngoài mài giũa đến bóng loáng mượt mà, phảng phất phiếm quang, tròn vo, trên tai con thỏ có một cái lỗ dùng để xâu dây thừng, đặc biệt đáng yêu, Tam Oa cơ hồ là vừa liếc mắt một cái liền yêu thích, vội lấy tới đeo lên cổ mình. Tam Nữu cũng có một cái giống y như đúc, bọn họ là cầm tinh con thỏ, Tô Uyển cũng không nặng bên này nhẹ bên kia.

Đều có lễ vật, mấy hài tử đều thực vui vẻ, Tống mẫu lại nói với Tô Uyển: “Ngươi lại loạn tiêu tiền, để dành mà mua đồ dùng cần thiết cho mình.” Tuy là giọng điệu oán trách, trên mặt lại mang theo tươi cười.

Tô Uyển cũng cười hì hì trả lời: “Cho dù ta mua dùng đến, cha mẹ cũng không chịu dùng.”

Tống mẫu dỗi nói: “Không có ai tiêu tiền như ngươi, người ta nói miệng ăn núi lở, cho dù nhà mẹ đẻ ngươi cho nhiều của hồi môn, nhưng cứ tiêu như vậy, sớm hay muộn cũng vét sạch.”

Lý thị vốn đang bực bội, lần này Tô thị đi trấn trên lâu như vậy, mới mua mấy thứ trở về, nhưng một chút cũng không để lại cho nàng ta, có thể thấy được tính tình keo kiệt, lúc trước những cái đó hào phóng tất cả đều là giả vờ! Lúc này lại nghe Tống mẫu lời trong lời ngoài đều không cho nàng tiêu tiền, nhịn không được giương giọng nói: “Nha, đệ muội lúc này mới tiêu mấy đồng tiền, nương liền luyến tiếc.”

Tống mẫu liếc nàng ta một cái, nhàn nhạt nói: “Khi nào ngươi cũng có thể tiêu tiền cho bọn nhỏ như vậy, ta liền không ngăn cản.”

“Ta thật ra cũng muốn tiêu, nhưng là phải có tiền đã, có câu nói, cha mẹ còn sống thì không được tích tiền riêng, ta lại không có cha mẹ có khả năng cho của hồi môn ……”

“Vậy đừng nói mát!” Tống mẫu không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Lý thị, nhìn Tô Uyển liếc mắt một cái, “Ta ngăn đón không cho ngươi tiêu tiền, không phải ngươi không có tiền, chỉ là tội gì dưỡng ra cái bạch nhãn lang, ngươi không cho nó đã kêu, cho còn chê ít, tóm lại là không cho ăn no được!”

Lý thị vừa nghe liền tức giận, đây không phải là quanh co lòng vòng mắng mình là bạch nhãn lang sao! Ngay lập tức, nào còn quản ai là bà bà, đôi tay xoa eo liền muốn mắng, chỉ là bị nam nhân nhà mình lạnh lùng nhìn chằm chằm, tức khắc liền nói không ra lời, bắp chân còn có chút phát run.

Tống Hữu Phúc chỉ cảm thấy không chỗ dung thân, hắn trước kia không nghĩ tới phương diện này, chỉ cho rằng bà nương miệng tiện, hiện giờ quả thật phát hiện nương hắn nói một chút không sai, mụ già thúi này còn không phải là bạch nhãn lang hay sao, đệ muội cũng không nợ bọn họ, ngày thường cho bọn hắn đồ vật còn ít? Nhưng cho tới bây giờ không từ trong miệng bà nương nghe được một câu đệ muội tốt, trong khi một bên dùng sức vơ vét một bên vẫn trách đệ muội không cho thứ tốt, là khinh thường bọn họ, lời này nghe được nhiều, hắn thật đúng là cho rằng đệ muội khinh thường người trong nhà, hiện tại cân nhắc lại không phải cái lý này, tình huống nhà mình, đệ muội chưa vào cửa đã biết, nếu thật khinh thường, làm sao còn gả vào? Càng miễn bàn cả ngày cho bọn nhỏ mua này mua kia. Nghĩ vậy, Tống Hữu Phúc bất giác cắn răng, dưới đáy lòng mắng một tiếng, này giảo gia tinh, mỗi ngày sinh sự, muốn người khác không thoải mái!

Tô Uyển cười tủm tỉm gật đầu, “Lời này của nương ta nhớ kỹ, tiền của mình, muốn xài như thế nào liền xài như thế đó, nhưng nhất định phải tiêu cho có giá trị!”

Tống lão cha hút xong thuốc, thở ra khói, rồi tinh tế lau cái tẩu, nghe vậy nói: “Nhà lão Tam nói không sai, tiền tiêu ra ngoài phải có giá trị mới được.”

Tống Hữu Phúc lại suy nghĩ, đệ muội nói rất đúng, tiền của nàng đương nhiên là tùy nàng tiêu, bà nương nhà mình ngày thường nói, quả thật là không đúng! Tống Hữu Phúc lại hung hăng trừng mắt nhìn Lý thị, tâm lớn như vậy, hắn trước kia không phát hiện ra, không khỏi may mắn chính mình cứng rắn, nếu như bị bà nương này đắn đo, trong nhà chỉ sợ muốn lăn lộn không thôi!

Lý thị bị ánh mắt trượng phu nhìn chằm chằm càng ngày càng lạnh, nửa câu cũng không dám nói. Trương thị từ phòng bếp bưng canh ra tới, liền nói: “Cha mẹ, ăn cơm đi.”

Tống Tiểu Muội nghe vậy, liền đi trong phòng đỡ Tống nãi nãi ra. Lúc ăn cơm, Tống Tiểu Muội giống như vô tình hỏi nương nàng: “Thư phòng của Tam ca hình như thật lâu chưa quét tước, nếu không hôm nay ta cùng tam tẩu đi quét dọn?”

“Ngươi còn muốn may quần áo, nơi nào nhan rỗi.” Tống mẫu không chút suy nghĩ lắc đầu, “Để hai ngày nữa rồi ta đi quét tước đi.”

“Mấy ngày nữa mọi người còn muốn đi trên núi nhặt củi, chờ củi đều bổ ra phơi xong, lại muốn đi nhặt hạt sơn trà, bận rộn suốt nửa tháng đâu.”

“Không có việc gì, Tử Hằng tháng này không trở về, tháng sau ta đi quét dọn cũng được.”

Tống Tiểu Muội liền ngậm miệng không nói, Tô Uyển cười nói: “Nương đi quét tước cũng tốt, ta còn sợ ta cùng tiểu muội làm hỏng thư phòng đâu.”

Tống mẫu gật đầu: “Còn không phải à, các ngươi tuổi trẻ, xuống tay không biết nặng nhẹ, có khi lại làm hỏng sách.”

Tô Uyển gật đầu xưng dạ, bưng chén hướng Tống Tiểu Muội chớp chớp mắt, Tống Tiểu Muội bĩu môi, rất không cao hứng, nàng ở nhà vừa trông hài tử, vừa chuẩn bị ba bữa cơm cho người một nhà, hiện giờ đi trấn trên mua đồ dùng cũng là nàng, như thế nào bây giờ lại là xuống tay không biết nặng nhẹ? Bỗng nhiên thấy đôi mắt tam tẩu chớp đến như động kinh, khóe miệng không khỏi nhăn nhúm, nhịn không được cười, sợ bị người thấy, cũng bưng chén che nửa bên mặt.

Lại qua ba ngày, huynh đệ Tống gia giúp hoàn công lãnh tiền trở về, người một nhà liền khiêng khảm đao đi trên núi, đều có phân công rõ ràng, Tống lão cha mang hai nhi tử đốn củi, Tống mẫu cùng hai con dâu và hai đại tôn tử nhặt cành cây mang về nhà, Tô Uyển vẫn như cũ lưu tại nhà hỗ trợ Tống Tiểu Muội nấu cơm.

Người làm việc sáng sớm ăn cơm rồi ra cửa, Tống Tiểu Muội vội vàng đến cửa phòng Tô Uyển hô: “Tam tẩu, mau đứng lên đi, lúc này cha ta bọn họ mới ra cửa, cũng không nhanh như vậy mang củi trở về, ngươi mau chút đi tìm sách, ta ở cửa viện trông chừng cho ngươi.”

Tô Uyển vì thế vội vàng mặc quần áo đi ra, tóc chỉ là lấy căn cây trâm tùy tiện vấn lên, rửa mặt, cơm đều không rảnh lo ăn, ở dưới gối đầu cầm quyển sách làm che dấu, liền vội vàng đi thư phòng.

Nguyên bản là nói tốt, Tô Uyển tìm sách xong liền kêu Tống Tiểu Muội trở về, nhưng Tống Tiểu Muội đợi hồi lâu cũng không thấy tam tẩu kêu mình, lo lắng mình đi ra lâu như vậy nãi nãi muốn tìm, Tống Tiểu Muội rón ra rón rén vào sân, đứng ở cửa thấp giọng hô vài câu tam tẩu, vẫn không thấy trả lời, trong lòng hồ nghi, liền rón rén bước tới cửa thư phòng, thăm dò: “Tam tẩu, còn chưa tìm thấy sao?”

Tô Uyển lúc này đưa lưng về phía cửa, cúi đầu nhìn không ra biểu tình, ngón tay lật trang sách, lại có một chút phát run, có vẻ cực kỳ dùng sức, ngay cả đầu ngón tay đều phiếm màu trắng. Nghe được thanh âm của Tống Tiểu Muội, nàng vội thu liễm thần sắc, ra vẻ tươi cười, quay đầu lại, giơ giơ quyển sách trên tay: “Tìm được rồi.”

“Vậy mau ra đây đi……”

“Tiểu muội.” Tống Tiểu Muội nói còn chưa nói, liền nhìn thấy bà nội từ nhà chính ra tới, “Ngươi đứng ở cửa làm chi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui