Thế Bất Khả Đáng

Vương Trì Thủy vừa nằm vững trên lưng gã đàn ông xa lạ này, trong lòng liền mừng thầm: chiêu này thật đúng là tuyệt chết mợ! Nếu còn gặp được dạng người có tiền như thế nữa thì tốt biết bao.

Bỗng nhiên cậu thấy một luồng gió xoáy quỷ dị đánh úp lại từ phía sau, cứng rắn nạy mở bàn tay đang bấu chặt vào vai gã đàn ông kia của cậu, cơ thể thân bất do kỷ mà ngửa ra đằng sau.

Á! Á! Á! Chuyện gì thế này?

Vương Trì Thủy còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tuyên Đại Vũ túm cổ ném thẳng xuống đất.

Cứ tưởng là do “nguyên chủ” của cái lưng này ra tay, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt của Tuyên Đại Vũ. Vương Trì Thủy giật giật khóe miệng một hồi lâu, mới hậm hực từ dưới mặt đất bò dậy.

Tuyên Đại Vũ túm lấy nắm tóc vàng hoe trước trán Vương Trì Thủy mà kéo dựng lên, giễu cợt nói: “Khá quá ha! Mới mấy ngày không gặp, đã từ tóc rocker Nhật nhảy lên thành tóc HKT rồi?” (1)

Con ngươi trong mắt Vương Trì Thủy loạn chuyển, một mạt men say nháy mắt tập kích tới đuôi lông mày, âm cuối trong giọng nói cũng kéo ra thật dài.


“Không phải… Anh… anh là ai nhỉ…”

“Mẹ kiếp bớt giả vờ giả vịt đi!” Tuyên Đại Vũ đập cái bốp lên ót Vương Trì Thủy, “Cậu ngay cả cha mẹ áo cơm đều không nhận ra rồi?”

Vương Trì Thủy nháy mắt bị đánh tỉnh, ra sức xoa xoa cái ót, trông dáng vẻ vừa ủy khuất lại vừa nịnh nọt.

“Ai ui, Đại Vũ ca, là anh đó à! Ban nãy váng vất quá, không nhận ra. À thì… Đại Vũ ca, em không tán gẫu với anh được rồi, cậu hai nhà em còn đang chờ em kìa, em phải đi trước đây.”

Nói rồi liền chỉa chỉa vào gã đàn ông vừa cõng cậu ta, giả vờ vô tội như thể không phải đang sử lại mánh cũ. Sau đó xoay người, nhón chân chuẩn bị chuồn êm, kết quả lại bị Tuyên Đại Vũ túm cạp quần xách trở về.

Tuyên Đại Vũ không cùng cậu ta vòng vo, “Bịa đặt! Mẹ kiếp cậu còn dám bịa đặt với tôi! Tôi thật đúng là được mở rộng tầm mắt mà, lần đầu tiên thấy có loại mánh khóe bịp bợm lập dị mà lại sáng tạo như cậu.”

“Tôi… tôi lừa anh cái gì?” Vương Trì Thủy tiếp tục giả ngu.

Tuyên Đại Vũ hừ lạnh một tiếng, hung hăng nhéo một tai Vương Trì Thủy, cứng rắn lôi khuyên đinh bằng sắt bên trên xuống, đặt trong lòng bàn tay cân nhắc một chút, nói: “Khá quá ha! Ăn chơi hết mình ha! Cậu cũng từ chỗ tôi trộm đi không ít mà, mới hơn một tháng đã không còn tấc sắt rồi?”

Vương Trì Thủy vừa bưng tai gào khóc kêu đau, vừa vỗ vỗ đùi thổn thức không ngừng.

“Ôi chao, xem chuyện gì này! Hôm ấy lúc tôi rời đi anh còn chưa ngủ dậy, tôi vốn định khóa cửa lại cho anh, thế nhưng gõ cửa phòng mãi mà chả thấy anh phản ứng gì, tôi đành đi luôn! Không phải lúc tôi đi rồi thì có kẻ trộm mò vào nhà đấy chứ? A! Tôi nhớ ra rồi, hôm ấy lúc tôi ra cửa trời còn chưa sáng, trước nhà anh có hai bóng người lảng vảng, khi ấy tôi còn lấy làm khó hiểu nữa, sớm như vậy mà đã ra ngoài làm gì? Phải rồi! Nhất định là hai tên đó, không sai! Một tên đầu húi cua mặc áo khoác đen, một tên chân hơi thọt, lúc ấy tôi…”

Vương Trì Thủy vừa liếc thấy khuôn mặt đen như đáy nồi của Tuyên Đại Vũ, lập tức gục đầu xuống.


Tuyên Đại Vũ âm u hỏi: “Tốt nghiệp trường sân khấu điện ảnh đấy à?”

“Từng làm diễn viên quần chúng hai lần.”

Tuyên Đại Vũ, “…”

Năm phút sau, Vương Trì Thủy bị Tuyên Đại Vũ kéo vào một góc tối đánh cho tơi bời một trận. Vương Trì Thủy bị đánh đến gào khóc ỏm tỏi, nhưng không đánh trả cũng không chống đỡ, chỉ liều chết ôm lấy Tuyên Đại Vũ, dính lên người hắn như kẹo cao su. Tuyên Đại Vũ bị ám một thân mùi nước hoa, trong lòng vô cùng chán ghét, chỉ vào đầu Vương Trì Thủy mà hăm dọa: “Cậu cút xuống ngay cho tôi!”

Vương Trì Thủy treo cả người lên thân Tuyên Đại Vũ, hai chân còn vòng qua thắt lưng hắn, cánh tay ôm lấy cổ hắn, mặt mũi bầm dập mà lắc đầu cho hắn xem.

“Không xuống phải không? Vậy vừa hay, tôi trực tiếp đem cậu tới đồn công an.”

Không ngờ, câu uy hiếp này chẳng những không hù dọa được Vương Trì Thủy, trái lại còn khiến cậu ta ôm dính chặt hơn.

“Đi thì đi!” Trong mắt Vương Trì Thủy lộ ra một cỗ khí thế quyết liệt, “Tôi còn ước được vào trại tạm giam ấy chứ! Vào đấy vừa có phòng miễn phí, vừa có cơm miễn phí, mùa đông còn được bật sưởi sớm nữa, tôi đỡ cả tiền mua than!”


“Mẹ kiếp bớt giở trò khích tướng mà làm ra vẻ đáng thương với tôi đi!” Tuyên Đại Vũ nói, “Đm cậu không thiếu tay cũng chẳng thiếu chân, sao không tự nuôi sống được chính mình? Bao nhiêu người mỗi tháng cũng chỉ kiếm có một hai nghìn, vẫn sống đàng hoàng tử tế đó thôi, người ta đâu có đi lừa đảo như cậu!”

Vương Trì Thủy nín nghẹn một hồi lâu, đột nhiên bùng nổ, “Mẹ kiếp đều tại anh cả!!”

“Tại tôi?” Tuyên Đại Vũ nghiến răng nghiến lợi, “Mẹ kiếp cậu ăn cướp còn thích la làng?”

“Chính tại anh! Trước đây tôi cũng là người làm công lương thiện, giữ khuôn giữ phép, là anh dẫn tôi đi vào con đường xa hoa lãng phí không lối về!”

_____________

*Chú thích

(1) tui thề đoạn này tui không có chém =)))))) chị Sài thực sự nhắc đến HKT đó =))))))) tui search baike mà cười xém chếttttt =))))))) Hồi lâu có nghe nói bên bển cũng biết tới HKT mà tui hổng có tin, giờ thì tui tin rồi =)))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận