Thế Bất Khả Đáng

Một luồng gió lạnh quét vào, theo sau đó là một khuôn ngực nóng cháy dộng lên, Hạ Diệu lảo đảo mấy bước cuối cùng bị vấp ngã xuống giường. Mùi rượu nồng nặc thiêu đốt mặt cậu, từ cổ đến ngực Hạ Diệu đều là một mảng hừng hực như lửa. Cậu nhìn khuôn mặt cương nghị vừa bị cậu nghĩ tới nghĩ lui lúc này đã gần ngay trong gang tấc, cổ họng bất giác khô khốc.

“Anh muốn làm gì?”

Viên Tung rút phắt tấm thảm Hạ Diệu quấn loạn trên người, bàn tay xuôi theo bụng dưới trượt thẳng tới bắp đùi.

“Làm nốt việc mà cậu chưa làm hết.”

Hạ Diệu đột nhiên trừng lớn đôi mắt đang khẽ nheo, hai chân cấp tốc khép lại, bàn tay chộp lấy cổ tay Viên Tung, giãy giụa hung mãnh dị thường.

“Mẹ kiếp tôi nói cho anh biết nhé Viên Tung, anh đừng có mà kiếm chuyện! Hôm nay anh uống say rồi, tôi không so đo với anh, nếu anh thật dám làm càn, ngày mai tỉnh rượu rồi anh liền hối hận đi!”

Viên Tung nói bằng giọng điệu đặc biệt ung dung bình tĩnh: “Tôi tới chính là để kiếm chuyện.”

“Anh dám!… A… đừng đừng đừng… tôi xin anh…”

Hạ Diệu thấy cứng không được định chuyển sang mềm, đáng tiếc đã muộn rồi, Viên Tung làm quần lót của cậu biến mất như ảo thuật. Hai chân khép chặt bị thô lỗ nạy ra, đẩy sang hai bên, bị một cánh tay và một bắp chân của Viên Tung chế trụ, ép phải mở rộng ra. Khố hạ phong tình trần trụi đều bị tùy ý thưởng ngoạn, Hạ Diệu nháy mắt xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Mặc dù ban nãy vừa làm một trận khiến thằng nhóc của Hạ Diệu trông có vẻ xìu xuống, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết vừa dâng trào phấn chấn cách đây không lâu. Về phần tên gọi ấy mà, “bất lực” thuần túy chỉ là lời bịa đặt thôi, cái kích cỡ và độ cương cứng này so với đàn ông bình thường khác đều vượt trội hơn, chứng tỏ biệt danh “củ cải trắng bự” lúc trước cũng không phải tự hào suông.

“Sớm đã muốn xem món đồ chơi dâm đãng này của cậu.” Ánh mắt Viên Tung đóng đinh giữa hai chân Hạ Diệu.

Hạ Diệu thẹn đến quả thực chẳng còn mặt mũi nào, đầu không ngừng quẫy loạn, muốn xoay về hướng mà Viên Tung không nhìn thấy.


Chẳng ngờ Viên Tung túm lấy tóc Hạ Diệu, hung hăng xoay đầu cậu lại, trầm giọng hạ lệnh.

“Nhìn!”

Hạ Diệu thống khổ nức nở một tiếng, “Cút…”

Viên Tung chẳng làm gì hết, chỉ dùng ánh mắt thô ráp mà như mang theo lông mao để phác họa đường nét phía dưới của Hạ Diệu, khiến thằng nhóc đã gần mềm xuống của Hạ Diệu lại có xu thế ngẩng đầu lên. Lúc này mà còn dùng mấy cái ám thị lừa mình dối người thì hoàn toàn vô dụng rồi, đếm một hai ba ấy hả? Cứ việc đếm đến một trăm, cũng không cản được tên tiểu yêu bán đứng cái sự hạ lưu của mình.

“Thích tôi nhìn cậu như vậy à?” Viên Tung khẩu khí giễu cợt bảo, “Chẳng bằng nhìn cho rõ thêm tí nữa đi.”

Hạ Diệu lại giãy giụa một hồi uổng công, “Không được mà…”

Viên Tung đè chặn tay chân Hạ Diệu, dùng lực mạnh ép cho mông Hạ Diệu phải rời khỏi mặt giường. Ban đầu bộ vị nằm trong tầm mắt chỉ là vật cứng giữa bộ lông, bây giờ thì cả hai túi cầu, thậm chí khe rãnh bí ẩn nằm giữa hai cánh mông và huyệt khẩu thần bí đều như ẩn như hiện.

Hạ Diệu mặt mũi như sắp bị thiêu cháy đến nơi, Viên Tung lại vẫn một mực ở bên tai bỡn cợt không thôi.

“Hai quả cầu kia của cậu bên trong tích trữ bao nhiêu? Đủ để cậu suốt ngày chơi vậy sao?”

“Ai suốt ngày chơi? Mẹ kiếp tôi không thèm chơi đâu nhé! Tôi không chơi!”

Viên Tung hừ cười một tiếng, đổi bàn tay đang áp chế chân Hạ Diệu thành một chân khác, tay kia thì rút ra sờ loạn. Dừng lại trên lồng ngực đang phập phồng kịch liệt của Hạ Diệu, hai ngón tay tách ra, kẹp lấy cơ ngực chắc mẩy của Hạ Diệu, ép đầu ngực cùng cơ thịt rất có tính đàn hồi thành một cụm.

Vừa như vậy, hạt đậu đỏ bên trên liền càng thêm cứng rắn dựng thẳng, quyến rũ động lòng người.


Dây thần kinh xấu hổ của Hạ Diệu như bị người ta bổ ra thành vô số mảnh nhỏ, lan tràn trên mặt như chất phóng xạ.

Ngón tay thô ráp của Viên Tung bắt đầu kẹp cụm thịt nho nhỏ kia kéo về phía trước, thần kinh mẫn cảm xung quanh điểm đỏ bị lôi nhè nhẹ, dần thoát khỏi hai ngón tay Viên Tung. Da thịt trong tay Viên Tung càng lúc càng ít, càng lúc càng ít, đến cuối cùng giữa hai ngón tay chỉ còn kẹp lấy hai hạt mẫn cảm đã cứng như tiểu đậu…

Hô hấp của Hạ Diệu cũng theo sự chà xát của ngón tay Viên Tung mà càng lúc càng trở nên nặng nề, cuối cùng buột ra tiếng rên tại khoảnh khắc đầu ngực bị hai ngón tay kẹp chặt lấy.

“Ưm…”

Viên Tung rủ rỉ bên tai Hạ Diệu: “Đầu ngực trướng rồi.”

Hạ Diệu mỗi lần nghe thấy hai chữ “đầu ngực” đều có một loại cảm giác sỉ nhục do sai biệt giới tính, nhịn không được hét ầm lên, “ĐM anh có thể đừng nói mãi đầu ngực đầu ngực có được không hả?”

Viên Tung chẳng thèm đếm xỉa đến sự phản kháng của cậu, tiếp tục ép hỏi: “Có muốn tôi liếm cho cậu không?”

Hạ Diệu còn chưa mở miệng, lão nhị dâm đãng bên dưới đã quẫy cái đầu hồng hồng lên “vẫy gọi”: Mau tới đây đi! Mau tới đây đi! Tớ không đợi được nữa rồi!

Viên Tung vừa mút liếm cho Hạ Diệu một hơi, Hạ Diệu đã không còn lực chống đỡ, tiếng rên rỉ kéo dài mãi cùng thắt lưng lắc động không ngừng. Dưới tầm mắt Hạ Diệu là đầu lưỡi chuyển động linh hoạt của Viên Tung, còn cả vật hùng tính cứng rắn dựng thẳng giữa hai chân rộng mở của mình. Lần đầu tiên trực quan trần trụi nhìn thấy sự biến hóa như thế khiến Hạ Diệu xấu hổ mãi không thôi.

Ngón tay Viên Tung bắt đầu dời xuống, tham nhập vào nhúm lông, mông đùi Hạ Diệu kịch liệt run rẩy.

“Đừng… không được…”


Viên Tung ác ý kéo nghịch nhúm lông thưa thớt loăn xoăn của Hạ Diệu, kích thích đến nỗi Hạ Diệu cả mặt bạo hồng, bờ mông trên mặt giường cọ xát không ngừng. Hoàn toàn không thể tiếp nhận được loại địa phương này bị người khiêu khích đùa cợt, ý thức cực lực kháng cự, nhưng thân thể lại cực độ ham thích. Tình tự yêu ghét khó phân đan xen hòa trộn trong đầu, khiến thần kinh Hạ Diệu cận kề bùng nổ.

Ngón tay Viên Tung khẽ cọ nhẹ lên phần đỉnh mềm mại mẫn cảm nhất của cậu.

Trong nháy mắt Hạ Diệu lập tức bật ra tiếng khóc, phòng tuyến ầm ầm sụp đổ.

Tiếp đó, Viên Tung lại nắm lấy cây củ cải trắng chưa từng bị người nhúng chàm khiến hắn nhớ thương đã lâu kia, quyết đoán mà bộ lộng lên xuống. Dòng điện kịch liệt tuôn trào tra tấn Hạ Diệu đến rã rời hoàn toàn, cơ bắp ở hai chân đều co rút lại, mũi chân quắp đạp đệm giường, nghiễm nhiên một bộ dáng vẻ thích thú đến bùng nổ.

Loại khoái cảm tới cực hạn này, Hạ Diệu chưa từng cảm nhận được mỗi khi tự mình động thủ.

Lòng bàn tay Viên Tung thô ráp, có cảm giác như cát sỏi, không cần làm gì tinh vi phức tạp, chỉ cần diện tích bàn tay to lớn ma sát với thân thể mẫn cảm của Hạ Diệu đã đủ để khiến cậu phải dục tiên dục tử. Hơn nữa lại thêm cảm giác cấm kỵ cùng mâu thuẫn trong lòng, càng khiến cho tầng tầng ngụy trang của Hạ Diệu bị xé nát.

“Đệt… thích quá… sướng quá… A a…”

Cảm nhận được tiếng rên rỉ của Hạ Diệu dần biến điệu lên cao, Viên Tung lập tức thu tay về.

Tiếng gầm khẽ bên bờ bùng nổ của Hạ Diệu đã gần buột ra khỏi miệng, lại bị cứng rắn đánh ngược trở về, trong lòng tất nhiên không thoải mái, ánh mắt vội vàng hấp tấp lại bồn chồn sốt ruột quét về phía Viên Tung.

Viên Tung vẫn không nhúc nhích, bàn tay to lớn vẫn nắm chặt lấy vật cứng của Hạ Diệu.

Hạ Diệu vẫn còn là một cậu trai non kinh nghiệm, ở phương diện này hoàn toàn không có sức khống chế, lúc này ngoại trừ suy nghĩ muốn bắn ra thì không còn gì khác. Cái mông thoát ly mặt giường, không tự chủ được mà ưỡn động về phía trước, xuyên qua xuyên lại giữa bàn tay của Viên Tung. Hai đùi Viên Tung tiếp tục đè ép lên cẳng chân Hạ Diệu, khiến việc ưỡn động của cậu có vẻ càng thêm khó khăn, càng như vậy, biểu hiện thất thố không thể đợi được muốn phóng thích của Hạ Diệu lại càng có năng lực kích thích dữ dội thần kinh dưới khố hạ Viên Tung.

Sau một trận ưỡn động điên cuồng kịch liệt, cặp mông rướm đầy mồ hôi của Hạ Diệu bỗng nhiên run rẩy mạnh mẽ.

“Ax… ax…”

Được tận mắt chứng kiến biểu cảm cao trào của Hạ Diệu rồi, chất cồn trong người Viên Tung lại bị nhóm lên nhanh chóng, không thể nhẫn nại được nữa. Thân thể chèn vào giữa hai chân Hạ Diệu, hai cánh tay hung hăng siết lấy cậu, như một con mãnh hổ phát điên, thô bạo mà cấp thiết liếm hôn gặm cắn trên bờ môi mỏng, cổ và bả vai Hạ Diệu.


Hạ Diệu chưa từng thấy Viên Tung mất lực khống chế như vậy, dồn ép đến nỗi cậu thở không ra hơi.

Viên Tung cấp tốc cởi sạch quần áo trên người, một thân cơ bắp cùng vật thể uy mãnh hùng tráng dưới khố hạ bại lộ hoàn toàn trước mắt Hạ Diệu, khiến Hạ Diệu hồng từ đỉnh đầu đến gót chân.

Hai người trần trụi ôm lấy nhau, bộ lông rậm dày dưới khố hạ Viên Tung không ngừng khiêu khích củ cải trắng bự vừa ỉu xuống của Hạ Diệu. Giữa lúc giãy giụa né tránh, Hạ Diệu lại có cảm giác.

Đúng lúc này, Viên Tung đột nhiên ưỡn động thắt lưng, hung hăng dộng vào kẽ mông Hạ Diệu.

Động tác cấm kỵ phản lại luân lý khiến đồng tử Hạ Diệu đỏ ngầu, cậu vung mạnh một quyền vào mặt Viên Tung.

“Tên khốn nhà anh!”

Viên Tung chẳng những không áy náy, trái lại còn hung hăng nắm lấy cánh tay Hạ Diệu thi ngược, ánh mắt bạo lệ thiêu đốt mà nhìn cậu, những lời đè nén trong lòng suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng được bùng nổ.

“Tôi có dồn ép cậu sao? Tôi đứng đợi trên đường chỉ là muốn nhìn thử xem cánh tay của cậu đã bình phục tới đâu, nếu lão tử thật muốn làm gì, một cước chân ga là đã có thể chặn cậu lại! Cậu còn không cho tôi liếc nhìn lấy một cái sao?”

Nói xong lại chàng kích một trận mãnh liệt.

Mặc dù vẫn chưa “thực thương thực chiến”, Hạ Diệu vẫn bị lực thắt lưng kinh người của Viên Tung chấn đến tê dại toàn bộ nửa người dưới.

“Cậu kiểu gì cũng phải định nghĩa tốt xấu cho đêm đó sao? Kiểu gì cũng phải tự mình cố chấp sao?” Viên Tung vẫn giận dữ trừng nhìn Hạ Diệu, “Không có cái tố chất tâm lý kia, còn thích thể hiện cái gì?”

Lại bạo ngược công kích một hồi, đâm đến Hạ Diệu ngửa cổ nức nở, trên mặt tẫn hiển vẻ ủy khuất nhục nhã cùng oán hận.

Thấy Hạ Diệu như vậy, Viên Tung cuối cùng vẫn là đau lòng. Tạm dừng một hồi, bàn tay to khẽ xoa nhẹ lên mặt Hạ Diệu, ngữ khí chợt mềm xuống, “Bị dộng đau rồi à?”

Hạ Diệu rống thầm trong bụng: mẹ kiếp anh thử cầm một tấm thép dộng mạnh lên đũng quần anh mấy cái xem!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận