Thế Bất Khả Đáng

Trans+Edit: Pinoneverdie

Cả hai vừa mới nằm xuống, điện thoại của Viên Tung lại vang lên

"Ai vậy?" Hạ Diệu hỏi.

Viên Tung cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, nói: "Viên Như."

Hạ Diệu đem lỗ tai tiến tới nghe trộm.

Trong điện thoại di động, giọng nói của Viên Như nghe yếu đuối và vô cùng lo lắng, thậm chí còn mang theo một tia khóc nức nở, cảm giác như là xảy ra chuyện gì.

"Anh à, anh nhanh trở về đi, em đã xảy ra chuyện."

Nói xong cấp tốc tắt điện thoại, chờ Viên Tung nói tiếp thì đường dây đã bị ngắt.

Hạ Diệu nghe được rõ ràng, vỗ vai Viên Tung nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh về đi chứ?"

Viên Tung không nói thêm gì nữa, trực tiếp mặc quần áo xong liền đi.

Hạ Diệu cảm thấy bên cạnh thiếu vắng, bản thân liền lấy chăn đắp lên người mình, bên trong vẫn còn vương lại hơi ấm từ cơ thể của Viên Tung, nội tâm sâu kín thở dài một hơi: vốn dĩ ban đầu là có một buổi tối tuyệt hảo, bây giờ như vầy, biết phải gọi là gì đây?

Viên Tung đi tới bên cạnh chiếc xe, mở cửa xe dừng lại trong chốc lát.

Viên Như ngồi bên trong, không biết đã ở đây đợi bao lâu, nói thật lòng, Viên Tung vào giờ khắc này không hề cảm thấy xấu hổ hay chột dạ, cho dù Viên Như ánh mắt đã lúng ta lúng túng, thần sắc bi thương, Viên Tung cũng chỉ là đau lòng một chút. Sau đó thong dong bình tĩnh mở cửa xe ngồi lên, cảm giác bên trong không khí có chút bị đè nén, nên mở hé cửa xe ra, toàn bộ quá trình vẫn trầm mặc.

"Anh không muốn nói cái gì sao?" Viên Như vừa mở miệng nói nước mắt đều rơi xuống.

Viên Tung nhàn nhạt trả lời: "Em muốn anh nói cái gì?"


"Nói anh buổi tối không trở về nhà, thật ra là tới đây thay em biện hộ, giúp em và hắn giải hòa những hiểu lầm"

Viên Tung không nói chuyện.

Viên Như kiên nhẫn đến lúc này khí tức như nổ tung, ức chế thật lâu rốt cục vào giờ khắc này cũng đem những lời tận đáy lòng phát tiết ra.

"Từ đó giờ em vẫn nghĩ mối quan hệ giữa hai người thân mật như vậy là bởi vì em, em là sợi dây ràng buộc trung gian giữa hai người, không có em hai ngươi căn bản không có khả năng đến với nhau. Kết quả hiện tại em mới nhận ra, ngay từ đầu em là một sợi dây thừng mục nát, hu...hu...hu..."Viên Tung rút ra hai tờ khăn giấy đưa tới.

Viên Như lau nước mắt, rồi lau nước mũi, nói tiếp.

"Em nghe phó tổng huấn luyện viên nói, ông ấy ở công ty làm việc bốn năm, học viên đi một nhóm lại có một nhóm, trong đó có đủ loại bằng hữu thân thích của anh, nhưng từ chưa thấy anh đối xử đặc biệt với một người nào. Anh biết lúc đó em nghe xong cảm thấy hưng phấn thế nào không? Anh của tôi rốt cục cũng đồng ý giúp tôi, rốt cục cũng đã hậu đãi người mà tôi thích"

"Sau này anh lại không thường về ăn cơm tối, vốn dĩ em đặc biệt giận chuyện này, nhưng nhìn thấy Môn đại gia, ông ta nói cho em biết Hạ Diệu lúc nào cũng ở công ty ăn cơm chiều, trong lòng em liền nhẹ nhõm. Lúc đó em nghĩ dù bản thân em ăn cơm một mình thấy khó chịu em đều nhịn được, chỉ cần tình cảm huynh đệ của hai người càng thân thiết sâu nặng là tốt rồi."

"Mặc dù em tìm bác sĩ nam khoa cưỡng ép trị liệu cho Hạ Diệu, biểu hiện của anh lúc giải thoát cho hắn lúc đó, em vẫn chưa từng nghĩ lệch đi. Em còn nghĩ anh là trách em chọn sai cách, sợ bởi vì chuyện này mà khiến cho mối quan hệ của em và Hạ Diệu hoàn toàn thất bại. Thậm chí Hạ Diệu xông vào nhà chúng ta, giở trò trước mặt Vương Sương đem anh bỏ đi, nói ra bốn chữ đó, em còn ôm một tia hy vọng, huyễn tưởng phía sau còn có từ "anh vợ"... chỉ là do gió lớn quá nên bị nuốt chữ không nghe thấy"

"Hiện tại, em thực sự rất choáng váng, em sẽ không ngu ngốc nữa, em thế nào mà cứ như con ngu như vậy sao?"

Nói đến đây, Viên Như liền khóc lên, một bên nước mũi một bên nước mắt, khóc rất thê lương.

Viên Tung hút hết một điếu thuốc, dập tàn thuốc, cuối cùng cũng yếu giọng nhưng rõ ràng lên tiếng.

Viên Như tiếng khóc hơi nhỏ một chút, chờ Viên Tung tỏ thái độ.

Viên Tung dừng một chút, nói: "Em mới phát hiện là bản thân ngu ngốc sao?"

"..."

Viên Như đầu tiên là sửng sốt, sau đó đó là một trận kịch liệt kêu khóc, theo hướng Viên Tung nhào qua. Ở trên người hắn giằng co một trận, cuối cùng không chống cự nổi trong lòng uất nghẹn, đấm vào ngực Viên Tung thất thanh khóc thét.


Viên Tung dừng một lúc, vẫn là đem bàn tay chạm lên tóc Viên Như, ôm cô ấy, kiên nhẫn chờ cô ấy thôi phát tiết.

"Anh à,... Anh làm như vậy với em... chính là tám đời tổ tông của chúng ta đào mồ sống dậy dù uyên bác tới đâu, cũng không nghĩ ra anh lại giành đàn ông với em á! Anh hơn ba mươi tuổi rồi vẫn độc thân, anh không biết là em chờ đợi người yêu của anh sẽ trông như thế nào sao? Kết quả anh cho em một trận đã kích lớn như vậy. Anh anh anh... thật là... aaaaaa.......u uu u..."

Viên Như ở trong lồng ngực của Viên Tung khóc lóc hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cục giùng giằng ngồi dậy, sửa sang lại lọn tóc, lau nước mắt trên mặt, tâm tình miễn cưỡng ổn định lại.

"Em vẫn còn không nghĩ ra, anh thế nào lại coi trọng hắn?" Viên Như còn đang tích cực.

Viên Tung mượn một câu của Viên Như nói: "Anh nhìn thấy hắn đầu tiên, liền thích hắn."Viên Như thần sắc đọng lại, chưa kịp phản ứng, liền một trận nghiến răng nghiến lợi, biết vậy lúc đầu đã không nói như vậy.

"Nhưng em vẫn không hiểu, Hạ Diệu hắn thế nào lại chấp nhận anh? Hắn ta ngay cả một đại mỹ nữ như em thế này nhiều lần lấy lòng đều thờ ơ, dĩ nhiên sẽ đối với anh như thể là mấy gã "ngũ đại tam thô" (ý nói mấy gã đàn ông thô kệch)? Anh nói xem, hai luồng thịt trên ngực anh thì không dài lại ít ỏi, đũng quần lại dài ra một khúc thịt, hắn để mắt tới anh thật á?" (bánh bèo so sánh khập khiễng, con người ra thích xúc xích)

Viên Tung nói: "Thịt của tôi không dài và nhiều ở chỗ đó, nhưng 'bộ não' ở chỗ khác lại rất dài" (ý nói đầu khấc chăng? =)))))

Viên Như vừa một trận như nữ hán tử rít gào, tiếp tục thở mạnh một hơi, sau đó quay lại biểu cảm không chịu thua

"Anh, em muốn cùng anh cạnh tranh công bằng."

Viên Tung đặc biệt ung dung vải ra hai chữ, "Đừng đùa."

"Anh làm sao sẽ biết em đùa hay không?" Viên Như nhất định phân cao thấp, "Anh có thể bảo đảm hắn đối với anh là động tâm, cũng sẽ không đối với người khác động tâm?"

Viên Tung đầu chuyển hướng qua Viên Như, nói: "Anh sẽ dùng mạng của anh để trói buộc hắn lại." (chơi mày luôn mày =))) tiểu Hạ là nguyên nhân gây chia rẻ nội bộ tình anh em ruột thịt nhà người ta)

Nhiệt huyết của một con người rắn rỏi, kêu boong boong như thiết cốt, quân nhân một khi buông ra lời thề, vừa mở miệng chính là khí thế ngất trời, long trời lở đất, cho dù thiên quân vạn mã dẫm đạp, cũng sẽ giữ đúng lời thề suốt đời.

Viên Như không nói, bởi vì cô ta nhìn ra Viên Tung đều không phải đùa giỡn.


"Em lấy cái gì để trói buộc hắn?" Viên Tung vặn hỏi ngược lại, Một gã "ba giây" đã có thể hù dọa em đến khủng hoảng, em còn muốn buộc ai? em có thể đem bản thân buộc lại cũng không tệ."

Viên Như gương mặt gượng chín như trái hồng, cô ta thực sự đã thảm bại.

Lái xe trên đường trở về, Viên Như lại hỏi Viên Tung: "Em đây có thể có dâm ý với hắn?"

"Em nếu như đem tôi cùng đi vào dâm ý đó của em, tôi không ý kiến." Viên Tung nói.

... Viên Như liếc mắt.

Hạ Diệu phỏng đoán thời gian không sai biệt lắm, Viên Tung hẳn là đã về đến nhà, liền gọi điện thoại cho hắn.

"Viên Như không có sao chứ?"

Viên Tung nói: "Không có việc gì, cậu ngủ đi."

Viên Như vừa nghe thấy tiếngHạ Diệu, bật người xông lại đến bên trong điện thoại di động ồn ào: "Hạ Diệu ta cho ngươi biết, đũng quần của anh tôi có thể đâm chết một con bò, anh nhá nhìn thử đi, vừa dài vừa..."

"Đã sớm cúp máy." Viên Tung nói.

Viên Như ôm hận quay mặt chỗ khác, không nhìn phản ứng của Viên Tung nữa.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Diệu mới từ gian phòng đi ra, liền thấy Hạ Nhâm Trọng ( lão Hạ) ngồi ở phòng khách uống trà sáng. Hạ Diệu thật không thể tự nhiên mà kêu một tiếng ba, sau đó nhìn Hạ Nhâm Trọng nhìn xuống hai vòng, nhanh chóng như con mèo lanh lợi trở về phòng

Trung thiên, người một nhà khó có thể ăn một bữa bữa cơm đoàn viên.

Trong lúc Hạ Diệu đang không thể ngẩng đầu lên được, Hạ Nhâm Trọng cũng luôn muốn nói nhưng lại thôi, cũng may hai người đều né tránh chuyện tối ngày hôm qua không đề cập tới, một bữa cơm ăn coi như hài hòa.

Sau đó, Hạ Nhâm Trọng uống một chút rượu, ánh mắt liên tiếp đặt ở gương mặt cứng rắn của Hạ Diệu

Hạ Diệu biểu tình không ổn.

Hạ Nhâm Trọng nói: "Qua hết hai mươi lăm năm rồi nhỉ? Cũng nên nói đến chuyện người yêu."

Quả nhiên đã tới... Hạ Diệu bắt đầu thể hiện đủ kiểu cảm biểu cảm.


Mẹ Hạ tiếp lời nói: "Trước giới thiệu một mối, không đến vài ngày lại thất bại."

"Như vậy cũng không thành a!" Hạ Nhâm Trọng nói, "Đến cái tuồi này rồi nên làm gì đó đi, nghề nghiệp của con cũng rất ổn định, là thời điểm tốt để tìm hiểu một người."

Hạ Diệu nói: "Không nên nóng nảy, con có rất nhiều anh em đều đang độc thân, hiện tại đều là kết hôn muộn, kết hôn quá sớm dễ chia ly."

"Ba không buộc con nói chuyện cưới gả." Hạ Nhâm Trọng nói: "Ba là muốn để con tìm một người bạn gái để cuộc sống của con phong phú một chút, đỡ phải từ sáng đến tối đều chỉ có một mình trãi qua."

Hạ Diệu gắp một miếng đậu hủ vào chén của Hạ Nhâm Trọng "Ba, người ăn đi."

"Đừng đánh trống lãng với ba." Hạ Nhâm Trọng nói, "Đừng cho là ta không thấy được anh tối hôm qua giấu cái gì ở trong chăn kia." (ba Hạ tưởng Hạ Diệu giấu sextoy =)))))

Hạ Diệu như bị sét đánh, thân hình chấn động kịch liệt, cơm trong miệng kém phun ra ngoài.

Hạ Nhâm Trọng đuổi theo mà nói thêm một câu, "Sung khí phát ra sẽ lại được nạp lại, vuốt như vậy hoài cũng không phải cách à!", Hạ Diệu trong lòng như có một tảng đá chợt rơi xuống, đập đến đỉnh đầu rồi một mảng khói trắng tản ra. Từ đầu... cậu ta cho rằng... Được rồi, cần phải nạp bao nhiêu khí năng mới có thể cường tráng, bền vững như vậy!

Hạ mẫu sắc mặt cũng thay đổi, dùng cùi chỏ thọc Hạ Nhâm Trọng một cái, "Ông cùng hài nhi nói chuyện này làm gì?

"Hài nhi? Hắn đều đã lớn bao nhiêu rồi mà còn là hài nhi?"

Hạ Nhâm Trọng lại nói tiếp: "Con cũng đã trưởng thành, có mấy lời là bậc cha mẹ, ba cũng không cần với con vòng vo. Nhắc việc này ba lại phải dùng vật chất để thể hiện ân tình! Ba và mẹ con, đúng không, quanh năm đều ở riêng, điều kiện không cho phép... con còn tự do còn có thể thoải mái lựa chọn, hà tất gì phải làm khổ bản thân?"

"Không chịu nổi được ông." Mẹ Hạ trực tiếp bưng chén đũa đi.

Còn lại Hạ Diệu và Hạ Nhâm Trọng hai cha con họ, Hạ Nhâm Trọng nói dể hiểu hơn.

"Chốc nữa đem thứ đồ đó giao lên đây, đừng nói con không có."

Hạ Diệu chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể nói một câu.

"Ba, ba thật là một nam nhân tốt."

Hạ Nhâm Trọng cười ha ha, một ngụm rượu buồn phiền ực xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận