Thế Bất Khả Đáng

tRANs+eDIt: Pinoneverdie

(Hic....)

Một tuần lễ trôi qua nhanh chóng, Hạ Diệu lãnh được tiền lương và quà khen thưởng cuối năm, chuyện thứ nhất chính là đi đến siêu thị "càn quét", mua rất nhiều đồ ăn vặt và đặc sản. Lần này cố ý nhìn đồ ăn đóng gói phân định rõ ràng, nếu là những thứ thực phẩm không dinh dưỡng, "rác rưởi" toàn bộ không nên, mua đều là thực phẩm khỏe mạnh giàu dinh dưỡng.

Hạ Diệu là mua chuẩn bị cho Viên Tung, nhìn lại mới thấy chỉ còn mấy ngày nữa là hắn ta sẽ đi rồi, mua xong để lại trong phòng làm việc của mình tạm cất.

Kết quả, Hạ Diệu hoàn thành nhiệm vụ trở về đột nhiên cảm thấy nhạt miệng, muốn ăn cái gì đó. Ánh mắt nhìn về phía ba túi thực phẩm, thầm nghĩ ăn một ít cũng không sao mà? Vì vậy ở trong bịch lựa chọn tùy thích, rốt cục lục được món nào cũng là món mà Viên Tung thích ăn, bực bội không thèm lấy ra nữa.

Buổi tối, Hạ Diệu tăng ca, cảm giác có chút đói bụng, lười xuống phía dưới xếp hàng mua cơm, lại không muốn ăn đồ ăn bên ngoài.

Làm sao bây giờ?

Được rồi... lại lần nữa móng vuốt hướng về phía ba bịch đồ ăn ngon, ta tìm ta tìm này, rốt cục mò lấy được một món. Lấy ra vừa nhìn, Viên Tung nhất định không thích ăn món này! Vậy coi như, tôi thay hắn giảm bớt một chút gánh nặng.

Ngày thứ hai miệng lại thèm, không thể làm gì khác hơn là lại từ bên trong túi đồ, lựa chọn gấp đôi, ăn sáu phần lại đâm ra ghiền, đem một phần khác ăn tiếp. Điểm tâm sáng là dùng đồ ăn vặt trong bao trực tiếp "thủ tiêu", bữa trưa lại đem một túi mứt trái cây lót dạ, sau bữa cơm trưa lấy ra hai túi táo gai ngồi nhâm nhi, trước cơm tối vẫn y như vậy miệng không hề ngưng nhai. (thua nó luôn!!!)

Hạ Diệu cứ như vậy mà ăn qua bữa, qua loa ba ngày sau bỗng nhiên phát hiện, đồ ăn thiếu đi một cái túi lớn.

Không được, mình phải nhanh chóng đưa qua..... Hạ Diệu nghĩ, nếu không thì mình ăn không còn cái gì mất.

Viên Tung thấy Hạ Diệu để ở trên bàn hai túi lớn đồ ăn, nhịn không được sửng sốt.

"Ăn dọc đường." Hạ Diệu nói.

Viên Tung nở nụ cười, "Ngồi máy bay chỉ mất hơn hai tiếng, mua cho tôi nhiều như vậy?"

" Anh có thể đưa cho cả nhà ăn! Họ không phải sống trong vùng sơn cốc nghèo khổ sao? Muốn mua đồ còn phải đi mấy dặm, món ăn bán lẻ ở cửa hàng chỉ có loại mì sợi, cái gì cũng đều chưa ăn qua."

Viên Tung kéo tay của Hạ Diệu qua siết chặt, ánh mắt nhu tình nhìn xuống hắn.


"Tôi nói đó là chuyện khi tôi còn bé, hiện tại đã sớm dời đi nơi khác rồi."

Viên Tung đều đã quên việc từng kể cho Hạ Diệu về chuyện còn bé sống nghèo khó thế nào, không nghĩ tới Hạ Diệu còn vẫn nhớ. Uhmm một cái đến Hạ Diệu, sợ không được tận hưởng loại tâm tình này, Viên Tung dù thu được danh lợi tối cao cũng không đổi được cảm giác thỏa mãn này từ Hạ Diệu."Haizz."

Hạ Diệu hơi lộ ra vẻ thất vọng lên tiếng, sớm biết vậy đem tất cả ăn hết!

"Nhưng thực ra cậu mua những món này tôi quả thật chưa từng ăn qua, bọn mình cũng không nhất thiết phải đem bán lại." Viên Tung nói.

"Thật chứ?" Hạ Diệu trong nháy mắt như được trị hết bệnh, "Còn nhiều lắm này, đem một đống mang về đi"

Viên Tung hướng theo ánh mắt của Hạ Diệu nhìn sang, vừa tròn bốn cái thùng lớn, được đóng gói "nghiêm nghiêm thật thật" (chặt kín). Bên ngoài chỉ có dầu hào, tất cả còn lại đều là "đặc phẩm". Viên Tung trước sau đếm đi đếm lại,... ít nhất... cũng chừng hai trăm cân.

"Tôi làm sao mang được lên nhỉ?" hỏi Hạ Diệu

Hạ Diệu nói: "Nhất định phải mang lên"

"Một mình?"

"Đúng vậy, không nặng lắm đâu."

Viên Tung không nói nên lời, dùng tay đặt ở sau ót Hạ Diệu mà đánh một cái, nói: "Cậu như thế nào lại như vậy chớ?"

Hạ Diệu cho rằng Viên Tung thực sự ngại đồ đạc quá nặng, trên đường mang theo không có phương tiện vận chuyển vội vàng nói: "Anh có thể gửi vận chuyển mà, bây giờ quay về tay không thì lại kỳ cục! Nhà của tôi hàng năm đồ Tết chất thành núi, ăn không hết cũng lãng phí, anh lấy về tự một mình ăn cũng được, đưa cho người nhà thân thích được, coi như là một chút thành ý của tôi"

Tiểu Hạ tử đê tiện bạo gan như vậy, Viên Tung nào dám không tuân theo thu lý lẽ?

"Chờ ngày đó anh đi, tôi tiễn anh, tôi có thể giúp anh mang một ít đồ" Hạ Diệu còn nói.

Viên Tung nói: "Không việc gì, tôi tự mang đi được."


Hạ Diệu không biết nghĩ tới điều gì, môi nở ra một nụ cười tà ác.

"Anh có thể dùng 'đại vương súng ống' và 'Kim Cang vô địch trứng' của anh, giúp anh vác đồ theo, gia tăng năng suất."

Viên Tung ở eo Hạ Diệu mà bấm một cái, nói: "Tôi hiện tại chỉ muốn treo cậu lên đó mà vác về quê."

"Ha ha ha..."

Buổi tối, Hạ Diệu về đến nhà, thấy mẹ Hạ ngây người ngồi đối diện trước một đống quà tặng, không khỏi tăng tốc bước nhanh về phòng ngủ.

"Nhi tử!"

Bước chân của Hạ Diệu chợt dừng lại, nghiêng đầu về phía mẹ Hạ cười.

"Mẹ, làm sao vậy?"

Mẹ Hạ nói: "Đơn vị của con năm nay không phát quà à?"

"Phát rồi ạ!" Hạ Diệu dùng ngón tay chỉ hướng cho mẹ Hạ, "Không phải đều là ở đây sao?"

"Mẹ chính là nói không phải cái này, mẹ là nói đơn vị của con hàng năm không phải đều tặng thêm vài thứ đồ sao"

" à à, mẹ nói cái đó a"." Hạ Diệu mập mờ, "Năm nay con bị tịch biên. Có thể là do cấp trên kiểm tra nghiêm ngặt, không được phép có đãi ngộ đặc biệt." (đồ được tặng đem cho trai hết rồi còn ngụy biện =]]), mẹ Hạ vẫn cau mày biểu thị nghi hoặc, "Không đúng, chúng ta năm nay quà tặng ít nhất cũng phải một thùng, thịt xông khói thế nào lại không có? Chính là mẹ năm ngoái vẫn còn khen loại thịt đó ngon, để tới tháng năm cũng không biến vị, mẹ đặc biệt thích ăn. Con nói thử một chút xem, năm nay thế nào mà cũng chưa có hả?"Hạ Diệu giả bộ hồ đồ, "Không phải năm nào cũng phát đâu mà!"

"Nhưng đồ dùng quả thực ít cái nào giống nhau! Không tặng cái này, cũng phải tặng cái khác chứ"

Hạ Diệu vẫn là câu nói kia, "Chính sách nghiêm, chi tiêu tiết kiệm."


Mẹ Hạ không nói gì nữa, đứng dậy đi phòng vào khác.

Hạ Diệu thở dài một hơi, "hoả nhãn kim tinh" (1 trong 72 phép thần thông của Tôn Ngộ Không) của mẹ Hạ quả thật khủng khiếp, nhiều đồ như vậy mà bà ấy mỗi dạng đồ vật đều nhớ rõ, may là đã bỏ qua chuyện này của mình.

Đẩy cửa ra vừa muốn đi vào, từ căn phòng cách vách đã truyền đến tiếng nói to rõ lảnh lót của mẹ Hạ.

"Hạ Diệu, chú ba của con tặng một gói Trung Nam Hải mà nhỉ?"

Hạ Diệu đột nhiên giật mình, nghe tiếng bước chân của mẹ Hạ đang dần dần, dần dần tiến đến cửa, vội vàng đem biểu tình điều chỉnh làm trạng thái mở mịt.

"Con không biết! Trung Nam Hải gì chứ?"

Mẹ Hạ gấp đến độ hai gò má đỏ ửng, "Mẹ nhớ buổi trưa trước làm cơm, đã tới bỏ vào trong ngăn kéo, mẹ nhớ kỹ càng, mấy tiếng đồng hồ này người giúp việc đều không có ai. Con nói xem, có phải con lén lút trộm đi?"

"Con chưa bao giờ hút loại đó cả, con vẫn chỉ hút loại Ngọc Khê." Hạ Diệu móc ra bao thuốc lá quơ quơ trước mặt mẹ Hạ, "Hơn nữa, con nghĩ nếu hút thì hút trực tiếp, phải lén trộm luôn nguyên cả bao thuốc cho mẹ sinh nghi à?"

Mẹ Hạ ngẫm lại thấy cũng đúng, con trai nhà mình như thế nào đều biết rõ, Hạ Diệu tuyệt nhiên không làm chuyện loại này.

" Có thể lúc mẹ đi tản bộ buổi chiều đã bị kẻ trộm lấy mất." Hạ Diệu nói, "Cuối năm tình hình trộm cướp tăng cao, trong cục cảnh sát gần đây đang quan tâm chuyện này, chúng con đang kiểm soát nhiều khu vực"

Mẹ Hạ hận thở hổn hển hai cái, "Thật muốn băm chặt cái tên súc sinh nào đã ra tay!"

Hạ Diệu nuốt nước bọt, mặt xám ngắt trở về phòng.

Buổi tối, Hạ Diệu một mình nhàm chán, loay hoay với cái mô hình ngôi nhà có con tò he bên trong mà Viên Tung đưa.

Ngày kia Viên Tung phải đi, Hạ Diệu vừa nghĩ hắn hơn ba năm không trở về, vì để cho hắn tinh thần thoải mái, dự định hai ngày cuối này, buổi tổi bất quá sẽ đi quấy rối hắn. Hết ngày mai là còn một ngày nữa, sẽ phải tạm biệt người thường xuyên nấu món ngon cho mình, một người thân thủ bậc nhất, tạm biệt người đàn ông vạm vỡ vùng Đông Bắc.

Thật không nỡ mà!

Hạ Diệu ở trong phòng cầm con tò he ra, lấy tay dùng sức nắm lấy, thật cứng cáp. Hiện tại nhìn lại, thấy "tên tiểu tử" đó chỉ mặc duy nhất cái quần lót, lộ dáng dấp phong tình, Hạ Diệu đã không còn cảm thấy khó chịu. Trái lại tự kỷ một mình thưởng thức, càng nhìn càng thấy nó thật đẹp trai tuấn tú.

Viên Tung thì đứng cách cửa sổ không xa ở dưới gốc cây, ánh trăng chiếu nghiêng, bóng của Viên Tung kéo một đường dài trên mặt đất.

Hạ Diệu ngồi dựa song cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch, dáng dấp anh tuấn được Viên Tung thu hết vào đáy mắt.


Hắn không biết vẽ, cũng không thích chụp ảnh, chỉ là đơn thuần dùng ánh mắt sắc bén như dao mà khắc vào trong tâm hình ảnh của con người này, giữ gìn nó và vượt qua được 30 năm cô đơn lạnh lẽo.

Một tàn thuốc rớt nhào xuống gốc cây, được gió thổi lên lẳng lặng bị đất cát vùi lấp.

Ngày cuối đã đến, vào buổi chiều, Hạ Diệu đang làm việc liên tục nhìn đồng hồ, một mực nhẫn nhịn thời gian trôi đi. Mắt thấy điểm đúng giờ tan ca, rốt cục cũng có thể kéo dài thời gian ở cùng Viên Tung, tiện thể ăn một bữa cơm hoàn chỉnh vào cuối năm với hắn. Kết quả một mệnh lệnh đưa xuống, một người bị tình nghi truy tìm nhiều ngày đã hiện thân, yêu cầu cảnh lực ngay lập tức lên đường vây bắt.

Hạ Diệu chỉ đành phải mang theo súng lên xe cảnh sát.

Ở trong tuyết mai phục hơn ba tiếng đồng hồ, mới bắt được tên tội phạm. Lúc này trời đã tối đen, Hạ Diệu trở lại đơn vị, quần áo cũng không kịp thay, đã vội vã lái xe bỏ đi.

Bởi vì ở trong tuyết tổn sức quá lâu, tay của Hạ Diệu như đông cứng, cầm vô lăng mà tay vẫn run bần bật.

Hơn chín giờ, Hạ Diệu rốt cục đã lái xe đến công ty Viên Tung, kết quả cửa lớn đã khóa.

Hạ Diệu cho rằng Viên Tung về nhà thu dọn đồ đạc, lúc này thông suốt gọi điện thoại.

"Anh không đợi tôi! Được lắm, ngày mai tôi không đi tiễn anh, anh đó...đi một mình đi!"

Viên Tung nhìn ra ngoài của sổ xe, một mảnh tuyếttrắng xóa, nói: "Tôi đã đến quê nhà."

Hạ Diệu chợt sửng sốt, lúng túng hỏi: "Anh nói cái gì?"

"Hôm nay đã bay rồi."

Nghe năm chữ đó, Hạ Diệu cả người đều đóng băng, "Nhưng anh rõ ràng nói cho tôi biết là ngày mai!"

"Tôi không muốn để cho cậu tiễn tôi." Viên Tung nói.

Hạ Diệu kềm chế đã lâu, rốt cục hướng vào trong điện thoại di động nổi giận gầm lên một tiếng.

"Đệt con mẹ nhà ngươi!"

Chợt đưa điện thoại di động quăng xuống chỗ ngồi, Hạ Diệu một cước đạp chân ga liền xông thẳng ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận