Thệ Bất Vi Phi

Edit: Docke

Ta đang chuẩn bị tự động tự giác, tự trói hai tay đi ra khỏi phòng. Cũng không thể trông cậy vào Tiểu Phúc Tử có thể cứu ta. Nhìn vẻ mặt hắn, dường như hơi kiêng kị mấy tên thái giám phía sau Quỳnh Hoa. Xem ra, nếu như muốn đánh, khả năng sẽ có một trận chiến ác liệt. Hơn nữa, đánh xong cũng chưa chắc chạy khỏi. Trong hoàng cung này cũng chỉ có hai chúng ta một phe. Nếu không thắng được, vậy thì không bằng đầu hàng luôn cho rồi. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Ta tươi cười nghênh đón Quỳnh Hoa. Mặt Quỳnh Hoa không chút thay đổi khiến ta càng thêm bất an. Có lẽ hình phạt cây ớt thủy sẽ phải tăng cao thêm một bậc, tưởng tượng thành lột da rút gân.

Ta nói: “Quỳnh Hoa tỷ tỷ, sao vội vậy…”

Quỳnh Hoa liếc mắt nhìn ta một cái: “Ta không vội. Chỉ có điều, thái hậu truyền chỉ, muốn ngươi qua đó…”

Ta thật không ngờ, Quỳnh Hoa lại mang đến một tin tức như vậy. Quá ngoài dự kiến của ta. Cho đến bây giờ, ta và thái hậu nương nương không hề có liên can chút nào, vì sao bỗng nhiên bà lại nhớ đến ta? Ta bắt đầu ngửi thấy có mùi âm mưu ở trong này rồi.

Cảm giác tâm bị buộc chặt rồi lập tức thả lỏng, rồi lại bắt đầu buộc chặt là như thế nào? Chính là cảm giác của ta bây giờ đây. Thoát khỏi nỗi sợ hãi hình phạt cây ớt thủy, lột da rút gân, lòng ta vừa mới thả lỏng một chút lập tức lại nâng lên. Ta nhớ tới gương mặt Thái hậu giống như không hề bận tâm, lương thiện tựa Quan Âm, nhưng quyết không phải là một người thiện tâm gì đâu…


Ta lại đưa mắt hỏi ý Tiểu Phúc Tử về khả năng trốn thoát. Dựa theo vẻ mặt của hắn, ta xác định, khả năng kia bằng không rồi.

Có lẽ bọn họ nghĩ rằng Tiểu Phúc Tử cũng là người trong cung, cùng ta chắc có quan hệ gì đó. Cho nên, tuy nói chỉ tuyên triệu một mình ta, nhưng khi Tiểu Phúc Tử dợm bước định đi, bọn họ lại không cho hắn đi, đồng loạt bắt hắn phải đi theo chúng ta. Nhìn thấy trận thế như vậy, lòng ta lại lập tức trầm xuống.

Quỳnh Hoa đi trước dẫn đường, ta và Tiểu Phúc Tử đi ở giữa, mấy tên thái giám thì đi theo sau chúng ta, đem chúng ta kẹp vào giữa làm nhân bánh bích quy, từ từ tiến về phía trước.

Dọc đường đi ta vẫn một mực suy tư về khả năng chạy trốn. Trên người ta có mang theo vài loại độc phấn tự chế. Ta nghĩ, chọn một nơi thanh vắng rắc chút phấn lên vải mấy tên thái giám. Như vậy, ta và Tiểu Phúc Tử có phải sẽ có cơ hội thoát thân hay không?

Ta vừa nghĩ, tay liền tự giác thò vào nơi cất giấu độc phấn. Nhưng tay còn chưa mò vào đến nơi, ta liền cảm giác có mấy luồng ánh mặt lạnh như băng từ phía sau quét đến, cảm giác như có từng trận gió lạnh tạt đến sống lưng. Ta rốt cục học thêm được một điều, thì ra ánh mắt, nó cũng không phải là không có thực chất…

Ta đành buông thõng hai tay, thành thành thật thật đặt bên cạnh sườn. Ánh mắt phía sau đến lúc đó mới chuyển sang gió hòa biển lặng.


Xem ra, Tiểu Phúc Tử đã sớm đoán biết được thực lực của mấy tên thái giám kia rồi. Ánh mắt gian tà liếc nhìn ta một cái rồi lại hướng về phía trước nhìn không chớp mắt, bước đi.

Ta bỗng nhiên cảm thấy, hai người chúng ta vì sao lại giống như đang bị áp giải lên pháp trường vậy nhỉ?

Dọc theo đường đi, không gian yên tĩnh không một tiếng động. Đã có vài lần ta định hỏi Quỳnh Hoa đang dẫn đường phía trước một chút. Nhưng cứ mỗi lần vừa định mở miệng là lại nhìn thấy cái ót lạnh băng của nàng, nhớ đến thái độ ngày thường nàng đối với ta, ta hơi do dự. Cô bé này chính là một người dù cứng hay mềm cũng không chịu. Lại nhớ đến ta đã có lần khiến cho nàng phải ăn một con sâu xanh. Tuy nói rằng nó cũng đã sớm bị tiêu hóa rồi nhưng không hiểu sao nó vẫn lởn vởn trong đầu ta. Câu nói ‘nữ nhân cũng giống tiểu nhân’ cũng rất chí lý. Ta thật hối hận vì đã cho nàng ăn sâu rau xanh. Có lẽ, đổi thành ăn sâu lông sẽ tốt hơn… Ta vừa đi, vừa nghĩ. Ta nghĩ, thì ra, ta cũng có lúc không dám mở miệng…

Cuối cùng, sau một đoạn đường dài, chúng ta đã bị áp giải đến Thọ Trữ cung của Thái hậu nương nương. Lúc đó trời cũng đã tối, Thọ Trữ cung vẫn như cũ, đèn đuốc sáng trưng. Vừa thấy cục diện này, trong lòng ta như đánh lô tô, nhấp nhô không ngừng.

Vừa tiến vào trong, Quỳnh Hoa liền thông báo: “Bẩm báo nương nương, người đã được đưa đến…”

Ta và Tiểu Phúc Tử vội vàng quỳ xuống hành lễ.


Mấy tên thái giám đi theo sau chúng ta sau khi hành lễ xong cũng tự động tự giác đứng qua hai bên chúng ta. Xem ra, chính là muốn phòng bị, sợ chúng ta bất thình lình uy hiếp Thái hậu. Thật ra, ta cũng có ý tưởng này. Tục ngữ nói, đánh giặc trước hết phải đánh tên cầm đầu.

Trước khi chưa rõ ràng thái hậu tuyên gọi chúng ta đến làm gì, ta nghĩ, vẫn nên thành thật một chút thì tốt hơn. Lúc ở trên đường đến đây, cơ hội rải độc phấn đều đã qua đi rồi, bây giờ đang ở trong cung của người ta, làm gì còn có cơ hội giở thủ đoạn ra đùa giỡn nữa?

Thái hậu liếc mắt nhìn hai người đang quỳ bên dưới, gật gật đầu, nói: “Bình thân. Ai gia muốn hỏi các ngươi vài câu. Các ngươi phải thành thật trả lời, cũng không cần phải nói chuyện lung tung…”

Ta nghĩ, ta đương nhiên sẽ thành thành thật thật, không thành thật thì sẽ thành cái gì đây?

Thái hậu nói: “Ta nghe người ta bẩm báo. Nói rằng ngươi biết một số việc của Nhàn Phi nương nương. Có Ai gia làm chủ, ngươi cứ một năm một mười nói ra đi!”

Ta nghĩ: Chuyện của Nhàn Phi nương nương kể ra thì cũng khá nhiều, bà muốn ta nói chuyện gì đây? Là muốn ta nói nàng là kẻ giả mạo? Hay là nói nàng là mật thám của Đại Tề? Hơn nữa, Tư Đồ còn đang ở trong tay nàng, nếu như ta nói ra, nàng sẽ bỏ qua cho Tư Đồ sao? Và chuyện mấu chốt chính là, rốt cuộc thì ai là người bẩm báo với bà chuyện này vậy?

Ta dùng dư quang nơi khóe mắt liếc về phía Quỳnh Hoa. Chẳng lẽ là nàng đã bẩm báo với Thái hậu? Nếu vậy, Thái hậu chắc sẽ chưa thể biết chuyện Nhàn Phi nương nương là mật thám Đại Tề. Bởi vì ta biết, chính bản thân Quỳnh Hoa, cùng Đại Tề quốc cũng có mối quan hệ không rõ ràng…

Ta vội cung kính nói: “Nô tỳ tự mình xin được điều về Thanh Phượng cung nhưng chỉ phụ trách mấy việc nhỏ nhặt như dọn dẹp quét tước và phối dược. Mọi sinh hoạt thường ngày của Nhàn Phi nương nương đều có Tử Lan tỷ tỷ chăm sóc. Sau khi Tử Lan tỷ tỷ ra cung rồi, Nhàn Phi nương nương thấy nô tỳ thông thạo y dược mới thăng cho nô tỳ làm Thượng Nghi, nhưng thời gian ngắn ngủi. Chuyện của Nhàn Phi nương nương, Quỳnh Hoa tỷ tỷ so với nô tỳ còn biết được nhiều chuyện hơn ạ…”


Ta thấy đóa tiểu kim hoa trên đầu Quỳnh Hoa run rẩy giật mình. Nàng vội vàng quỳ xuống, hướng về Thái hậu dập đầu: “Thái Hậu nương nương tha tội. Nô tỳ ở trong Thanh Phượng cung thật sự chỉ là một tiểu cung nữ bưng trà rót nước. Thật sự không biết những chuyện nương nương yêu cầu…”

Nói xong, liền dập đầu thỉnh tội, mạnh đến nỗi cả gian phòng đều vang vang mấy tiếng ‘bang bang bang’. Những tưởng sẽ đổ máu tươi ướt trán rồi, nhưng khi nhìn qua lại không thấy máu. Ta nghĩ, võ công của Quỳnh Hoa đúng thật là rất cao, có khả năng đã luyện thành thiết đầu công rồi.

Có lẽ Quỳnh Hoa luôn tạo cho người ta cảm giác thành thật an phận, trung trực chất phác cho nên vừa thấy nàng biểu diễn, nét mặt Thái hậu đã lộ vẻ không đành lòng. Còn ta, luôn luôn làm cho người khác nghĩ rằng ta là một kẻ tiểu nhân vô sỉ bán chủ cầu vinh, gian giảo như hồ ly. Cho nên Thái hậu liền vung tay lên, sai người ngăn cản hành vi tự hủy mình của Quỳnh Hoa, rồi quay qua ta lạnh lùng cười: “Ngươi cũng không cần giúp đỡ chủ nhân ngươi. Nàng ta làm chuyện gì ta đều đã biết, chẳng qua chỉ muốn tìm ngươi chứng thật mà thôi. Nếu như ngươi muốn thông đồng làm bậy, vậy thì cũng không trách ta được…”

Nếu ngài nói trắng ra là rốt cuộc ngài muốn ta nói về chuyện gì của Nhàn Phi nương nương có phải tốt không, ngài không nói thì ta biết nói như thế nào đây?

Nhưng mà, hành vi của Quỳnh Hoa ngược lại cũng khiến ta hiểu được một việc, chính là kỳ thật Quỳnh Hoa không hề tố giác ta. Có khả năng chính nàng cũng đang bị Thái hậu nương nương khống chế. Nếu vậy thì rốt cuộc ai mới là người đã bẩm báo chuyện này lên Thái hậu nương nương?

Thái hậu ngồi trên ghế Phượng, đợi trong chốc lát. Bà lặng lẽ nheo nheo ánh mắt nhìn hai người đang quỳ bên dưới. Bà thấy Giả thượng nghi này bộ dạng hèn mọn và sợ hãi, so với Tử thượng nghi khôn khéo lưu loát trước kia thật sự kém quá xa. Bà không khỏi hoài nghi, Nhàn Phi nương nương có phải đã bị ấm đầu rồi không mà lại đổi một nhân sự như vậy đến chấp quản Thanh Phượng cung? Khó trách, người ám cáo ngươi lại nói như thế. Tất cả chân tướng, chỉ cần hỏi Giả thượng nghi này, cô ta nhất định sẽ chỉ chứng.

Bà âm thầm cười lạnh. Xem ra, Nhàn Phi nương nương hẳn là đã cùng Giả thượng nghi kết thành đồng minh cho nên mới đưa cô ta lên làm Thượng nghi Thanh Phượng cung. Còn Giả thượng nghi, bà vẫn nhớ rõ, chính là nữ quan trong cung của Tư Đồ quý phi nương nương. Nhớ đến chuyện Tư Đồ nương nương bị biếm vào lãnh cung, bà cũng không thấy có gì đáng tiếc. Mỗi người đàn bà trong cung đều có vận mệnh của riêng mình. Giống như bản thân bà, vận mệnh của bà chính là làm Thái hậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận