Thệ Bất Vi Phi

Edit: Docke

Quản gia sắc mặt âm trầm, nhìn người thanh niên, nói: “Ngươi không cần sợ. Chuyện này ngươi biết, ta biết, về sau ta sẽ không nói ra ngoài.”

Người thanh niên nói: “Kỳ thật, Quỷ Thủ Phường ngoại trừ chế tác chính phẩm, bình thường vẫn còn dư lại một ít nguyên vật liệu, bọn họ dùng để chế tác một số sản phẩm giống y như chính phẩm. Nhưng bí mật này cũng không có ai biết đến…”  

Lâm quản gia không hỏi hắn làm sao biết được bí mật này của Quỷ Thủ Phường. Sắc mặt ông trầm xuống, nói: “Ngươi nói vậy nghĩa là, cái của ta, chính là thứ phẩm?”

Người thanh niên cười cười nói: “Cũng không thể nói như vậy. Chẳng qua những viên châu tính được làm từ Mặc Ngọc này không phải là nguyên ngọc tốt nhất mà thôi. Ngọc tốt nhất xúc tua ấm áp, không hề dính chút mồ hôi nào. Khi đánh vào mộc khuông, không chỉ vang lên tiếng kim thạch mà còn giống như mộc cầm ngân nga, tuyệt vời vô cùng…”

Mặt Lâm quản gia đen như đáy nồi. Hắn ức chế cơn giận dữ, nói: “Có chứng cớ gì chứng minh vật này là thứ phẩm?”


Một người bị lừa biết vật mà mình vô cùng trân quý nâng niu chỉ là đồ thứ phẩm, bất cứ ai trong lòng cũng không hề dễ chịu chút nào. Khóe mắt Lâm quản gia lộ ra lợi quang. Xem ra, nếu như người thanh niên này không thể chứng minh được thì Lâm quản gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn đâu.

Dường như người thanh niên cũng có cảm giác hối hận sâu sắc vì bản thân đã lỡ lời, không muốn nói. Nhưng thấy bộ dáng của Lâm quản gia, biết hôm nay nếu như không nói thật sự không dám chắc có thể yên ổn rời khỏi gian phòng này hay không. Quản gia phủ công chúa, tuy rằng chức quan không lớn nhưng tùy tiện tìm một cái cớ để giáo huấn hắn một chút vẫn dễ như ăn bữa ăn sáng mà thôi. Đã hiểu thông rồi, người thanh niên bản tính khéo đưa đẩy, nhìn Lâm quản gia cười khổ một tiếng, cảm giác sâu sắc bản thân lắm miệng nhiều chuyện thế nào. Hắn nói: “Thật ra cũng không có gì. Ông chủ Quỷ Thủ Phường làm ăn cũng có chữ tín. Mặc kệ là cái gì, là chính phẩm, hắn nhất định sẽ khắc một chữ “Chính” ở chỗ mà người mua không nhìn tới. Còn thứ phẩm, hắn nhất định cũng khắc chữ “Thứ”. Đương nhiên lúc mua, chỗ khắc chữ này, người mua bình thường rất khó phát hiện…”

Lâm quản gia nghe hắn nói như vậy thì nửa tin nửa ngờ. Hắn hỏi: “Nếu là chỗ người mua không nhìn tới, làm sao ngươi thấy được?”

Người thanh niên nở nụ cười: “Không giấu gì Lâm quản gia. Ta từ nhỏ rất thích đọc sách cổ kỳ văn ít người biết đến, cũng khiến ta tìm được một biện pháp. Đương nhiên, phải biết đại khái phương vị khắc chữ mới được. Để ta xem nào. Bàn tính này, trân quý nhất e rằng cũng chỉ là bàn tính hạt châu. Nếu vậy thì ông chủ Quỷ Thủ Phường đều sẽ khắc chữ trên mỗi bàn tính. Mà nơi khắc chữ, ta nghĩ, nhất định là nơi mà mắt chúng ta không nhìn đến được…

Lâm quản gia vốn là người thông minh, vừa nhắc nhở hắn một chút đã tỉnh, gật gù nói: “Ừm, nếu như muốn khắc chữ, nhất định sẽ khắc vào trong cái lỗ dùng để xâu các hạt châu. Nơi đó, bất cứ ai cũng không thể nhìn đến…”


Người thanh niên cười cười, tự đắc nói: “Chính là, ta lại có cách khiến người ta có thể nhìn thấy được…”

Lâm quản gia nhìn hắn nói: “Ta cũng dùng gương đồng chiếu thử rồi, nhưng vẫn nhìn không đến…”

Xem ra, Lâm quản gia lúc mua món đồ này khẳng định đã rất tử tử tế tế kiểm tra. Chỉ sợ bàn tính này đã bị hắn tháo ra kiểm tra luôn rồi cũng nên.

Người thanh niên gật gật đầu, nói: “Gương, khẳng định là cần phải dùng đến, nhưng cũng phải có phương pháp mới được…”

Lâm quản gia thấy hắn khẳng định đến như thế, trong lòng càng thêm phiền não. Hắn vốn là một người cực kỳ tự phụ. Trong tình cảnh bị bức bách mới phải đến phủ công chúa làm một gã quản gia. Chỉ cần nghĩ đến chuyện bản thân có khả năng sẽ bị mất mặt, hơn nữa còn có một chuyện đại phiền toái đang chờ mình xử lý là ánh mắt hắn càng thêm tối tăm. Hắn thầm hạ quyết tâm. Nếu như người thanh niên này chỉ nói xuông không thật, tự tay mình sẽ hầu hắn mấy cái tát thật mạnh…


Người thanh niên nói: “Lâm quản gia. Hôm nay nếu ta đã nói ra bí mật này, nếu như không giao đãi ông một chút, e rằng ông sẽ không để tôi ra về đâu nhỉ…”

Lâm quản gia bị người thanh niên này nói toạc tâm sự liền cả kinh. Nghĩ rằng, người thanh niên này cũng thật thức thời, biết phủ công chúa là nơi nào, đâu thể để cho người ta tùy tiện đến nói hươu nói vượn được?

Người thanh niên nhìn nhìn ánh sáng bên trong, rồi lại nhìn nhìn Lâm quản gia đang trầm mặc không nói, sắc mặt âm trầm. Hắn nói: “Ngài yên tâm đi, ta nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thích đáng. Như vậy đi, ông chuẩn bị cho tôi một thùng nước lớn đặt trong hoa viên. Chiếu rõ được nơi đó rồi,chân tướng sẽ lộ ra trong suốt…”

Lâm quản gia giương tay lên. Tiểu nô tài đứng hầu bên cạnh sớm đã run sợ trong lòng, vội vã chạy ra ngoài chuẩn bị. Xem ra, Lâm quản gia trong phủ công chúa quả thực cũng có vài phần uy tín. Sắc mặt hắn càng trầm thì đám hạ nhân cũng càng hoảng sợ…

Chốc lát sau, tiểu nô tài vào nhà thông báo nước đã được chuẩn bị xong. Người thanh niên cùng Lâm quản gia đi ra khỏi phòng, bước đến đứng bên cạnh thùng nước kia. Người thanh niên cũng không phải là người của phủ công chúa, uy nghiêm của Lâm quản gia cũng không có tác dụng gì đối với hắn cả. Hắn cười hì hì nói: “Lâm quản gia, người xem. Hay là đích thân ngài ra tay, mang một viên hạt châu kiểm chứng?”

Lâm quản gia gật gật đầu, nhanh nhẹn mau chân đem bàn tính ra, tháo dỡ một viên hạt châu trao cho người thanh niên.


Người thanh niên đem hạt châu đặt vào trong nước, lại cho một tiểu nô tài cầm một cái gương đồng đứng ở một nơi tương xứng. Sao cho ánh nắng chói lọi chiếu trên mặt nước có thể xuyên thấu qua mặt nước mà chiếu thẳng đến hạt châu. Người thanh niên lấy từ trong ngực ra một khối thủy tinh trong suốt hình quả trứng, đặt ở giữa gương đồng và hạt châu, lại chậm rãi điều chỉnh hạt châu…

Cuối cùng, khi điều chỉnh đến một phương vị ăn khớp rồi, trên gương đồng liền chiếu rõ những gì có bên trong cái lỗ trên hạt châu, hiển hiện ra một chữ. Tuy rằng hình phản chiếu trên gương đồng không rõ ràng lắm nhưng không hiểu vì sao viên châu tính này khi chiếu lên gương đồng lại được phóng lớn lên rất nhiều. Đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng, bên trong cái lỗ có khắc một chữ ”Thứ”.

Sắc mặt Lâm quản gia xanh mét. Tuy rằng người thanh niên dùng phương pháp này có chút kỳ quặc khó hiểu, cho đến bây giờ hắn chưa từng thấy qua nhưng hắn biết, hắn đã bị người của Quỷ Thủ Phường lừa rồi. Ngẫm lại bản thân đã kiêu ngạo như thế nào, cứ tưởng bàn tính này là đồ trân quý, ai ngờ nó lại chỉ là hàng thứ phẩm, còn không ngừng khoe khoang trước mặt mọi người nữa chứ. Hắn nghĩ, trên mặt đất vì sao không có được cái lỗ nào nhỉ?

Lâm quản gia cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, muốn tìm chỗ trốn quách đi cho rồi. Người thanh niên lấy hạt châu từ chậu nước ra đưa cho Lâm quản gia, nói: “Một vật thể được đặt vào trong nước, dưới ánh nắng chiếu sáng, thì những chỗ khó thấy nhất cũng có thể nhìn thấy được. Thật ra, bàn tính này cũng được cho là thượng phẩm. Tuy rằng so với nhóm đầu tiên chỉ kém vài ba phần nhưng giá cả cũng rất công bằng rồi. Lúc ngài mua nó, ông chủ khẳng định không quản ngài có nhiều tiền mà bán đắt. Hơn nữa, cho dù chất lượng kém một chút nhưng ta biết, loại bàn tính này người ta vẫn rất muốn tranh đoạt. Tổng cộng chỉ có hai cái. Ta muốn mua một cái cũng không có mà mua đây nè…”

Nói xong, lưu luyến nhìn bàn tính hạt châu trên tay Lâm quản gia. Lâm quản gia vội đem bàn tính giấu đi, trên mặt đã có vẻ tươi cười. Ông biết, ông chủ Quỷ Thủ Phường mặc dù không nói sự thật cho ông biết nhưng đích thực, việc buôn bán của người ta cũng rất công bằng. Giá cả đã giảm không ít. Hơn nữa, nếu mình mà đem trả lại bàn tính này, không chừng có bao nhiêu người đến cướp lấy nó nữa. Không phải trước mắt đã có một người rồi đây sao…

Tâm tình của Lâm quản gia thay đổi rất nhanh, hiện tại rốt cuộc trên mặt đã treo đầy vẻ tươi cười, còn cảm thấy người thanh niên này rất hợp ý. Tận đáy lòng đã xem hắn như anh em kết nghĩa rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận