Thệ Bất Vi Phi

Edit: Docke

Trong gian khách điếm bên cạnh địa giới, tuy rằng không có quá nhiều khách nhưng dưới sự lưu ý của khách điếm cũng rất gọn gàng ngăn nắp. Đặc biệt, người làm của khách điếm cũng vô cùng chịu khó, làm việc cả ngày không ngơi tay. Trong khách điếm không vương một hạt bụi nhỏ. Lau cái bàn cũng rất sạch sẽ nha, quả thật có thể soi… Đương nhiên không thể soi ra bóng người… Có phải là đá cẩm thạch thời hiện đại đâu chứ…  

Ta và Tiểu Phúc Tử đi xuống cầu thang khách điếm. Tiểủ hỏa kế đang lau tay vịn cầu thang, ân cần tiếp đón chúng ta. Ta cười cười với hắn. Tiểu Phúc Tử cứ theo lẽ thường, mắt lạnh đảo qua. Tiểu hỏa kế kia vốn định chào hỏi hắn, lại bắt gặp ánh mắt đông lạnh của hắn nên không dám lỗ mãng nữa, vội cúi đầu tiếp tục lau tay vịn.

Ta vừa đi xuống vừa nghĩ. Hỏa kế của khách diếm này cũng rất hiểu lễ phép. Đáng tiếc không phải là tiểu hỏa kế, hơi già một chút. Trên mặt đầy nếp nhăn rồi, gọi là ông bạn già thì có lý hơn. Cứ nghĩ việc phải gọi hắn là tiểu hỏa kế, ta lại không tự chủ được phì cười…

Quy Trữ và Tử Dạ đã chờ sẵn ở dưới lầu, thấy chúng ta đi xuống bèn vội tiếp đón chúng ta qua ngồi. Thật ra, nếu chúng ta không phải tù phạm thì thật sự ở chung với hai người này cũng rất tốt. Mỗi ngày đều ân cần tiếp đón không nói, cứ mỗi ngày sáng sớm bọn họ đều đã chờ sẵn, chuẩn bị bữa sáng xong xuôi còn đầy đủ mặt mày tươi cười tiếp đãi. Muốn không làm người ta cảm động cũng không được.

Ta nhìn nhìn thức ăn bày đầy trên bàn: bánh bao, bánh mỳ, các loại bánh, lại còn có đủ loại điểm tâm nhẹ như cháo hoa, dưa chua, rau xanh, thịt hầm… Sáng sớm đã có thịt hầm, đủ biết ông chủ này đã tìm không ít tâm tư. Biết ta và Tiểu Phúc Tử ưa thích ăn thịt. Trong tình huống này mà chúng ta còn từ chối thì thật là bất kính quá.


Ta ăn bánh bao ngon lành. Thấy Quy Trữ và Tử Dạ nhã nhã nhặn nhặn ngồi ở bên kia cũng vẫn chưa đụng đũa. Không cần dùng tài hùng biện cũng rõ, bọn họ vẫn đang chìm đắm trong câu chuyện hạ độc thú vị mà ta đã kể cho họ nghe ngày hôm qua, bị khủng hoảng không ít. Ta cười cười, cũng không khuyên họ, chỉ lần lượt ăn từng cái trên bàn. Bọn họ nhìn nhau, lại lấy ra một con tiểu tước, rồi xuất ra ngân châm, ăn thử châm thử. Xong xuôi đâu đấy mới chịu ăn một chút.

Đã thấy trình độ cẩn thận của bọn họ đạt đến cảnh giới nào rồi chưa…

Lúc này, Lưu chủ quán lại tươi cười đầy mặt đi tới. Trên tay ân cần bưng một cái đĩa, bên trong có hơn mười trái trứng nho nhỏ. Ta vừa thấy đã biết đây là trứng Kim vô cùng trân quý. Đây là loài chim bay được lâu nhất, sinh hoạt tại bờ biển và trên bờ cát. Loài chim này cả ngày đều bận rộn bay lượn, cho nên thời gian đẻ trứng quả thật ít đến đáng thương. Vì vậy mà trứng của loài chim này rất quý hiếm. Hơn nữa, trứng loài chim này cực kỳ bổ dưỡng, có hiệu quả làm thuốc, cũng là đặc sản của Đại Lương. Tìm thấy được trong một gian khách điếm như thế này, lại khiến ta không thể tin được. Quy Trữ và Tử Dạ đồng thời nhìn thấy đĩa đồ ăn đều đồng loạt lên tinh thần. Bởi vì cả hai người đều nghĩ, e rằng khó mà có thể hạ độc vào trong trứng được. Không thấy số trứng này còn chưa bóc vỏ hay sao? Trong thiên hạ vật kín nhất không phải là trứng hay sao? Xem ra, bọn họ đích xác chưa có ăn gì, đói bụng quá rồi…

Hai đại nam nhân đáng thương này…

Chỉ có điều, mấy trái trứng này, ta không thể cho ăn. Bởi vì ta biết, trong rau xanh trên bàn được thả vào một loại gia vị tên là gạo hương. Loại hương liệu này cực kỳ hiếm thấy, cũng là một đặc sản của Đại Lương, sinh trưởng xung quanh tổ chim Kim. Nó vốn có màu vàng óng nhưng sau khi được phơi dưới ánh nắng lại biến thành màu vàng nhạt. Để vào trong thức ăn thì rất dễ bị lẫn lộn. Vào lúc chim Kim bay đi tìm thức ăn, có một loài thú khác tiến đến ăn trứng chim trong tổ. Nhưng nếu không chú ý mà ăn thử, ăn trứng chim Kim có lẫn loại hoa quả màu vàng óng ấy vào bụng sẽ xảy ra phản ứng liên tiếp. Trên cơ bản là đi đời nhà ma, không có loại thuốc nào có thể trì hoãn được. Vào một ngày nào đó, lúc ta đọc trong sách cổ tìm được tin tức thú vị này đã vô cùng thưởng thức loại độc Kim vỗ lưỡng tán này. Hành vi hạ độc cũng rất giống với tính cách của ta nha. Cho nên ta nhớ rõ không quên. Loại hương liệu này quả thật khi nghiền nát thành bột rồi rắc vào thức ăn thì vô cùng thơm nồng ngon miệng. Nào có ai biết được, nếu được ăn chung với trứng chim Kim sẽ đạt thành hiệu quả như thế? Mà gạo hương kia, mùi vị cũng chỉ nhàn nhạt thoang thoảng, ăn vào trong miệng mới có cảm giác ngon, đâu có ai thèm chú ý đến?

Ta nhìn nhìn ông chủ quán, thấy vẻ mặt ông rất chân thành, xem ra ông quả thật không biết tác dụng khi gộp chung hai loại thức ăn này. Quy Trữ và Tử Dạ ngồi chung bàn với chúng ta, còn đám thủ hạ đi theo bọn họ thì ngồi trên một chiếc bàn khác.Trên bàn của chúng ta có món này, nhưng trên bàn kia thậm chí không có cái gì gọi là trứng Kim. Ta nghĩ, xem ra thứ bọn họ cần chẳng qua chỉ là tánh mạng của Quy Trữ và Tử Dạ. Chỉ cần tùy tiện xử lý xong một trong hai người bọn họ cũng coi như loại bỏ được một trợ thủ mạnh. Đồng thời, ta cũng không thể thoát được bị hiềm nghi là hung thủ giết người. Hơn nữa lại giết bằng thuốc độc. Xem ra, sau một phen tranh đấu với Thanh Loan trong lãnh cung, thanh danh của ta đã vang xa rồi…

Sau khi ông chủ Lưu đặt đĩa trứng Kim lên bàn, Quy Trữ và Tử Dạ mỗi người gắp một trái, đang chuẩn bị bỏ vào miệng. Ta đột nhiên vui mừng ra mặt, nói: “Ăn đi, ăn đi, trứng này ngon lắm, còn có công hiệu tư âm bổ thận nữa…”

Quy Trữ do dự một chút, âm thầm kéo ống tay áo của Tử Dạ. Tử Dạ cũng bỏ trái trứng bên miệng xuống. Quy Trữ nói: “Nếu ngon như vậy sao Giả tiểu thư không nếm thử đi?”

Ta nhíu nhíu đầu mày nói: “Dạ dày của ta không được tốt lắm. Ăn không nổi mấy món mỡ mòng này…” Nói xong còn lấy tay xoa nhẹ cái bụng.


Ánh mắt Quy Trữ quét một vòng qua đĩa thịt hầm béo ngậy, dầu mỡ chảy ròng ròng. Ta vừa mới gắp một miếng vào chén mà…

Hắn cười nói: “Dạ dày chúng ta cũng không được khỏe. Tử Dạ, chúng ta vẫn cứ ăn cơm trắng đi. Cơm trắng dưỡng thân!”

Tử Dạ chần chừ rồi bỏ trứng xuống, lẩm bẩm nói: “Toàn ăn cơm trắng, ta ăn đã hết mấy ngày rồi…”

Ta cười cười, đưa cho hắn một đĩa tương du: “Trứng này chấm với tương du ăn rất ngon, ngài nếm thử đi?”

Ngay cả Tử Dạ thẳng tính như vậy mà cũng lộ vẻ hồ nghi đầy mặt: “Thôi khỏi, thôi khỏi. Ta cứ ăn cơm trắng thôi. Cơm trắng rất ngon…”

Ta bỏ đĩa tương du xuống, thì thào nói: “Có lòng tốt thế mà lại bị người ta cho là gian trá!”


Quy Trữ và Tử Dạ không trả lời, hì hục và cơm trắng. Tiểu Phúc Tử nhìn thoáng qua ta, cũng không đụng vào đĩa trứng kia. Xem ra, Tiểu Phúc Tử đã thành con sâu trong bụng ta rồi. Lời nói dối hay nói thật hắn đều có thể phán đoán được, chuẩn xác vô cùng…

Ánh mắt ta đảo qua. Tên hỏa kế đứng phía sau ông chủ Lưu đã vội vã đi vào phòng bếp….

Ta nghĩ, không biết rằng còn muốn đưa lên món gì nữa đây?

Không đúng, phải nói là còn muốn giở chiêu hạ độc gì nữa đây…

Ta cũng không phải cố ý muốn phá hoại các ngươi. Chẳng qua ta biết, ta không thể trêu vào đao phong của Tuyên Vương kia. Dám nhổ lông hắn, còn không ăn cho bằng hết hay sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận