"Trần lão bản, xin dừng bước."
"Tử Mạch hà tất cùng ta khách khí? Chúng ta nhận thức đã lâu, tiễn ngươi một đoạn đường bất quá chỉ là việc nhỏ mà thôi."
Trần lão bản cười khôn khéo, đang muốn vỗ bả vai mỹ nhân thì Tề Tử Mạch đã lui về sau một bước.
Hắn xòe quạt chắn trước ngực, âm thầm tạo khoảng cách giữa hai người.
"Trần lão bản mới là người khách khí, bên trong còn có khách quý chờ ngài kìa." Hắn cười.
"Bọn họ nào quan trọng bằng ngươi..."
Càng nhìn Tề Tử Mạch, tâm Trần lão bản càng ngứa.
Ả ta nhịn không được, duỗi tay, mắt thấy gần sờ đến bả vai hắn thì bỗng...!
"Ồ! Trần lão bản đó phải không? Hạnh ngộ hạnh ngộ!"
Vân Lộ cầm móng heo của ả rồi nhiệt tình quơ lên quơ xuống.
"Ngươi là ai? Ngươi...!Vân, Vân..." Vừa nhìn rõ người tới là ai, Trần lão bản liền trố mắt ra, miệng hả to không khép được cằm.
"Đúng vậy.
Ta chính là Vân Lộc, rất vui được gặp ngươi!"
Vân Lộc cười xán lạn, nắm chặt thêm năm phần lực, Trần lão bản ngay lập tức hét to như heo bị giết.
Đã thế, nàng còn cố ý quơ vài lần nữa mới buông ả ra.
"Ôi chao! Thật là ngượng ngùng, ta thường hay nắm chặt tay đối phương để tỏ lòng kính trọng, ngươi không bị thương chứ?"
"Không...!không có...!không có việc gì..."
Chuyện Vân Lộc biết cười Trần lão bản chưa từng gặp qua, càng chưa từng nghe qua, nên mụ bị phần nhiệt tình thái quá này dọa sợ đến cứng đờ, không biết phản ứng thế nào cho phải, nhưng tất nhiên mụ ta sẽ không dám nán lại tiếp đón, thay vào đó là hoang mang, vội vội vàng vàng chạy trốn vào đại lâu của thương hội.
Nụ cười giả tạo dần tắt.
Nàng đứng thẳng người, nhìn về phía Tề Tử Mạch, chỉ thấy hắn đang khép quạt lại, bình tĩnh đối diện với nàng, không ai trong hai người mở miệng.
Thanh Mai hộ giá xe ngựa đến trước mặt bọn họ.
Vân Lộ lên xe trước, hắn cũng đuổi kịp theo sau.
Xe ngựa đi được một đoạn, nàng mới chủ động phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
"Làm buôn bán với nữ nhân có phải vất vả lắm không?"
Không nghĩ tới nàng sẽ hỏi thế, Tề Tử Mạch nhìn nàng phức tạp.
Nàng vẫn duy trì một tư thế ngồi, yên lặng ngắm cảnh sắc đường phố qua cửa sổ.
"Ta...!Nếu nói không vất vả thì đó là gạt người."
Thân là công tử trong đại gia tộc, tuy hiểu đại khái kinh doanh buôn bán, song trước khi gả cho Vân Lộc, hắn chưa từng xuất đầu lộ diện, chỉ khi nàng lấy Tề gia ra đe dọa, hắn mới bất đắc dĩ nhận lấy trọng trách này.
Khi đó, hắn mới sâu sắc hiểu được nguyên nhân nàng cưới hắn.
Thế là mấy năm sau này, hắn lợi dụng năng lực của mình để kiềm hãm cơn hiếp bức của nàng.
Tuy quá trình đầy chông gai, nhưng cũng không đến nỗi tệ, bởi lẽ thân phận đại phu quân Vân gia và nhi tử của thừa tướng đã trao cho hắn rất nhiều lợi ích, đồng thời trở thành tấm bia bảo hộ cho kẻ sinh ra dưới hình hài nam nhân là hắn.
Lên phố một chuyến, Vân Lộ mới ngộ ra được đứng ở lập trường của hắn có biết bao nhiêu khó khăn.
Mới vừa rồi, kỳ thật nàng rất muốn đánh Trần lão bản cho tơi bời hoa lá nhưng dẫu thế thì nàng cũng sẽ không để người thu thập tàn cục là Tề Tử Mạch.
Nếu là đối tượng có thể đắc tội, nàng tin Tề Tử Mạch tuyệt đối sẽ không nhận phần thiệt về mình, nhưng trong trường hợp của Trần lão bản, ngoài ngậm bồ hòn làm ngọt và nhẫn nại với sự vô lễ của đối phương, hắn không còn cách nào khác, mà nàng cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng cùng.
"Ta rất xin lỗi, cũng vì thê chủ ta quá vô dụng mà ngươi..."
Lần thứ hai nghe được lời xin lỗi từ nàng, hắn không khỏi ngẩn người.
Hành động hôm nay của nàng, tất cả đều vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn.
'Nhị nhị trở về, trọng dắt sinh duyên, tình diệt phúc diệt, tình toàn lộc toàn...'
Không hiểu sao nhìn nàng của hiện tại và quá khứ hoàn toàn như hai người khác nhau, hắn lại nhớ đến đoạn sau của quẻ bói mệnh.
Chưa chờ hắn khôi phục cảm xúc thì nàng đã móc một bọc giấy dầu nhỏ ra từ trong ngực, mở ra rồi đặt trên đầu gối hắn.
"Đây là táo vàng tẩm đường, ngươi ăn đi, vừa nãy trên đường ta mua cho ngươi đó."
Nhìn quả táo trong tay, hắn âm thầm hạ quyết định.
"Ngươi không phải Vân Lộc.
Rốt cuộc ngươi là ai?"
Đối mặt với sự nghi ngờ sắc bén của hắn, nàng vẫn bình tĩnh, thậm chí kinh ngạc cũng không, chỉ có cảm thán.
"Ngươi nói đúng.
Ta không phải nàng." Thấy hắn trừng lớn mắt, nàng nhàn nhạt nói: "Ta không phải nàng trước kia, Vân Lộc đã chết, mà ta lại sống lại, hiện tại ta chính là nàng."
Hắn nghiêm túc nghe từng câu từng chữ.
Càng nghe mày hắn càng nhíu chặt.
"Lời ta nói đều là thật, ngươi tin thì tốt mà không tin thì cũng thế.
Ta của hiện tại, chính là Vân Lộc."
Giờ đây, Tề Tử Mạch cuối cùng cũng chứng thực được phỏng đoán của mình.
Trong thân thể Vân Lộc vốn dĩ không phải Vân Lộc mà là một linh hồn của nữ nhân khác.
"Nếu...!Ngươi không muốn bồi bên người Vân Lộc, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, ta cho phép ngươi rời đi bất cứ lúc nào."
Thấy ánh mắt hắn tối lịm đi, nàng vội giải thích:
"Ngươi khoan nóng giận.
Không phải ta ghét bỏ ngươi, ngược lại, ta thật sự rất thưởng thức ngươi, thế nên ta không muốn miễn cưỡng ngươi, ta hy vọng ngươi sẽ..." Cam tâm tình nguyện lưu lại, cam tâm tình nguyện làm phu thê cùng ta.
Mặt nàng đỏ lên, đột nhiên ngượng ngùng không dám nói tiếp.
Cái gì mà thưởng thức, cái gì mà hy vọng hắn sẽ, cái gì nàng cũng chưa nói xong, ý nàng là sao nhỉ...!
Nghe câu nói lưng chừng của nàng, hắn đỏ mặt theo.
Nói chuyện một hồi, cuối cùng bọn họ đã về tới Vân gia, Thanh Mai và Lục Trúc đang đứng chờ trước xe ngựa.
"Ngươi đừng xem đó là gánh nặng, bất cứ lúc nào ngươi đều có thể đưa cho ta đáp án."
Vân Lộ xuống xe, còn Tề Tử Mạch vẫn ngồi lì bên trong, hắn cứ nhìn trái táo vàng tẩm đường nàng đặt giữa hai chân mình vừa rồi.
"Đại gia, người không có việc gì chứ?"
Nhìn không ra tình huống của chủ tử trong xe, lại chẳng nghe thấy tiếng động nào làm Lục Trúc vô cùng lo lắng.
Hắn không trả lời, chỉ cầm một miếng táo lên rồi bỏ vào trong miệng.
"Thật ngọt."
[1255 từ].