Đừng quên vote và comment nhe, huhu, ngồi dịch mà ê mông luôn á:(((
__________
Trong phòng, hơi khói lượn lờ.
Tang Nô đang ngâm mình trong bồn dược hỗ trợ lưu thông máu.
Đây là lệnh do Vân Lộc ban xuống ban sáng, nàng lo cơ thể hắn còn dư âm nội thương, hơn nữa tối qua…
Vừa nhớ tới, trái tim hắn lại nhảy một cái.
Vân Lộc…
Nếu nàng vẫn là nàng tối hôm ấy, vẫn đối xử dịu dàng với hắn thì tốt biết bao…
Hắn che mặt nghĩ.
Lúc này bỗng có tiếng vang truyền đến từ ngoài bình phong, hình như là tiểu thị đang tiến đến hầu hạ.
“Nước còn nóng, ngươi không cần châm thêm, cứ để ta yên tĩnh chốc lát…”
“Ngâm bao lâu nữa, hử?”
Hắn ngạc nhiên quay phắt đầu, hóa ra là Vân Lộc, đôi tay nàng đang vịn trên thành thùng gỗ, nhìn hắn đầy ý tứ.
“Thê chủ, sao nàng lại tới đây?”
Hắn thẹn thùng muốn che cơ thể lại, song không nghĩ tới nàng đã nhanh tay thoát xiêm y của chính mình rồi lõa thể nhảy vào thùng, ôm hắn từ sau lưng.
Da thịt bóng loáng hơi lạnh dán lên lưng làm tim hắn đập rộn ràng, toàn thân không thể khống chế được mà nhũn ra.
“Ta nhớ chàng.
Còn chàng thì sao?”
Cổ hắn đỏ lên, bẽn lẽn đáp vâng.
Nàng cười mỉm, một tay hướng lên trên khiêu khích đầu v* hắn, một tay thì di chuyển xuống dưới, lặng lẽ xoa ngọc hành đã dựng đứng, hôn tóc mai hắn rồi thủ thỉ: “Tang Nô thật thành thật.”
“Ách… A… Thê chủ… Đừng, đừng như vậy… Ư…”
Nơi mẫn cảm bị nàng chiếm giữ làm hắn không biết trốn đi đâu, đôi tay nắm lấy mép thùng, hai chân phát run muốn khép lại, đầu dựa vào bờ vai nàng, toàn thân nổi lên màu hồng nhạt mê người, ngưỡng mặt rên rỉ.
“Lại đây, thê chủ sẽ giúp chàng tắm rửa sạch sẽ.
Chàng ngoan nào, mở chân ra, được không?”
Trải qua lễ rửa tội hôm qua nên chỉ cần nghe nàng nói ‘ngoan’, cả lục phủ ngũ tạng của hắn sẽ phát run.
Đối mặt với khoái cảm điên cuồng, hắn vừa sợ hãi vừa mong chờ.
Cắn cắn môi, hắn quyết định gạt bỏ sự e lệ, mở ra một khe hở nhỏ; bàn tay mềm mại của nàng lập tức thuận thế luồn vào, nắm chặt lấy phân thân, sau đó di chuyển lên xuống.
“A! Gạt người, đây mà gọi là tắm rửa sao… A… A… Ư…”
“Sao lại không phải? Tang Nô nhìn xem một chút, thê chủ ta đang kì cọ giúp chàng mà.”
Gợn sóng lăn tăn giữa hai chân, ngón tay linh hoạt trượt lên trượt xuống liên tục, chà xát đến mức ngọc hành sưng đỏ lên, chốc lại xoa hai túi ngọc bên dưới, thi thoảng lại đảo quanh quy đầu.
Hắn chịu không nổi, quay đầu vùi vào hõm cổ nàng, khóc lóc rên rỉ: “Không, không cần… Ha a… Thê chủ… A…”
Nếu cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ bắn trong nước mất.
Vân Lộ cúi người xuống, không cần dùng quá nhiều sức đã dễ dàng bế Tang Nô với chiều cao ngang bằng nàng lên từ thùng nước.
Có lẽ do đắc tội quá nhiều người nên dù tình nguyện giao gia nghiệp cho người khác quản lý, nhưng võ công thì nguyên chủ Vân Lộc chưa từng bỏ phế một ngày, thế nên cơ bụng và tuyến cơ nàng ta đều có tất, thân thể khỏe mạnh lại dẻo dai, dục vọng thì tràn trề…
Ách! Từ nay về sau cơ thể này sẽ là của nàng.
“Thê chủ…”
Vì khoái cảm đang dâng trào bị gián đoạn nên Tang Nô thở phào một hơi, sau đó cả người bỗng bức bối khó chịu kì lạ, hạ thân cũng cương cứng lên, tìm không thấy xuất khẩu để giải phóng.
“Chàng nhẫn nại một chút, ta bế chàng lên giường ngay đây.”
Vân Lộ vững vàng ôm hắn, cơ thể mảnh mai ỷ lại dựa vào người nàng, ngọc hành dựng đứng hướng lên không trung, nhảy dựng run lên theo từng bước chân của nàng.
Còn nàng thì như bị mê hoặc, nhìn chằm chằm nơi đó của phu quân cả đoạn đường, và loại chất lỏng ấm áp giữa hai chân thì chảy lênh láng.
Sau khi nếm thử trái cấm, thân thể này liền trầm mê trong bể dục, không khước từ được sắc dục dù chỉ một đêm.
Vân Lộ đặt hắn ở mép giường, xuyên qua đầu gối, nàng bắt được cẳng tay hắn, còn hai chân hắn thì bị cố định đối diện với nàng.
Đứng trước giường, Vân Lộ để huyệt khẩu trước quy đầu, chất lỏng trong suốt chảy dọc theo nơi tiếp xúc của hai người, xối ướt cả ngọc hành.
Tang Nô cứ thế mê muội mà nhìn cảnh tượng này.
“Tang Nô.”
Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, khi đối diện với ánh mắt xâm lược của nàng mới giật mình nhận ra nàng đã quan sát rất lâu.
“Chàng thật đáng yêu.”
Nàng cúi đầu hôn Tang Nô, tuy đã cố nhịn xuống nhưng hắn vẫn không nén khỏi hạnh phúc, thẹn thùng hé môi nghênh đón đầu lưỡi của nàng thâm nhập sâu vào bên trong, lưỡi hai người triền miên, trao đổi hơi thở, gắn bó không rời.
Nàng hạ eo nuốt lấy ngọc hành, nháy mắt cảm giác sảng khoái truyền đến khiến hai người đều thở hổn hển.
Mới vào một lúc thì hắn đã nhíu mày: “Chặt quá…”
“Tang Nô ngoan, lần này ta nhất định sẽ từ từ tiến tới.”
“Vâng.”
Hai má hắn ửng đỏ, ngửa đầu đón lấy từng nụ hôn an ủi của nàng.
Không giống như lần đầu gấp gáp, lần này, nàng cố tình kéo dài quá trình, hưởng thụ khoái cảm cắn nuốt hắn mang tới.
Động tác tuy thong thả nhưng mỗi lần hạ eo nàng luôn mạnh bạo nuốt đến tận gốc của ngọc hành, sau đó sẽ nâng người lên để môi âm hộ và quy đầu chạm nhẹ vào nhau, tiếp theo lại nuốt sâu lần nữa, rời khỏi, nuốt sâu… Cứ ưu nhã lặp lại như thế.
Cảm giác không khỏe tích tắc đã trôi qua, giờ đây hết thảy giác quan đều phóng đại gấp hai lần, trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Như thể chịu không nổi mà mỗi lần làm, Tang Nô đều cắn môi run rẩy kêu rên, nhưng hễ khi nàng cúi đầu là chàng ấy sẽ ngoan ngoãn há miệng đón hùa.
Tang Nô thật đáng yêu…
Mồ hôi mịn phủ kín lưng nàng, và vì nhẫn nại mà trên trán nàng hằn lên gân xanh.
Cho đến khi vượt quá mức chịu đựng, hắn mới giãy giụa rên lên: “A! Thê chủ, nhanh lên… Nhanh… A…”
Ngay khi tay được tự do, hắn liền vô lực ngã lên giường, phốc một tiếng… ngọc hành đã rời khỏi cơ thể nàng.
Hắn run run, hai chân không khép được nên chỉ có thể banh ra.
“Chàng rất muốn ư?”
Ngón trỏ chạm nhẹ ngọc hành đã đứng thẳng.
“Ưm…”
Hắn kéo người nàng xuống, đôi tay vòng lấy eo nàng, học nàng liếm hôn nụ hồng mai dựng đứng trên bầu ngực.
Khoái cảm rất mau lại ập đến, nàng không nghĩ tới hắn sẽ học nhanh như thế.
“Tang Nô thật ngoan…” Nàng thở gấp, thân dưới kiều mị đối diện với hắn, ưỡn ngực ra lệnh: “Chàng hút nó đi.”
Hắn nghe lời há to miệng, ngậm trọn đầu v*, hồn nhiên mút lấy, đầu lưỡi thỉnh thoảng còn khảy nhẹ
Không chịu thua, nàng ngồi xuống, và rồi bọt nước ngay lập tức phun trào, đường đi tuy lầy lội nhưng khít đến diệu kì, siết chặt lấy ngọc hành.
Bạch bạch bạch…
“Ân… Ư… Ha a…”
Miệng Tang Nô còn đang ngậm lấy đầu v* không dám buông ra, bất lực kêu rên trước ngực nàng, nước mắt và nước bọt nhĩu xuống.
“A… Ha… Tang Nô, không được bắn, chàng ngoan, bây giờ vẫn chưa được bắn… A… Quá thoải mái…”
“Ư ư…” Hắn nhả đầu v* đỏ tươi ra, lắc đầu nguầy nguậy: “Không được… Ân… Thê chủ… Chậm một chút… Tang Nô không… A…”
“Ngoan, gần tới rồi… A…”
Ầm ầm ầm…
Ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng bàng bạc, thiếu niên mặc cẩm y hoa lệ đang trố to hai mắt nhìn chằm chằm khung cảnh kiều diễm bên trong.
Bên tai truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng làm hắn miệng đắng lưỡi khô, bất giác nuốt nước miếng.
Đợi đến khi trong phòng khôi phục vẻ tĩnh lặng vốn có, hai chân hắn mới run rẩy, nóng vội chạy về viện của mình.
“Tam gia, tiểu nhân vẫn luôn tìm ngài, ngài đi đâu thế?”
“Ngươi đừng tiến vào đây!”
Khóa cửa phòng xong, Phàn Thiều Ngọc đá giày xuống đất, rồi bò lên giường, mặt đỏ tai hồng thở gấp, ngẫm lại vẫn không an tâm nên sau đó hắn còn buông màn xuống, chỉ chừa lại một góc giường tối tăm.
“Đúng là xú nữ nhân vô liêm sỉ…”
Cư nhiên dùng loại phương thức hạ lưu này để… Để đối phó Tang Nô… Tra tấn Tang Nô.
Hắn cắn môi bực dọc nghĩ, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Ngại ngùng cởi quần ra, quả nhiên, cũng giống như Tang Nô, hạ thân của hắn đã cứng lên.
Thật trướng, thật khó chịu…
Đều do xú nữ nhân kia làm hại, làm sao bây giờ? Làm sao để thứ đó mềm xuống…
Hắn không dám sờ, vì vào đêm xuất gia, lão cung nhân dạy dỗ quy củ trong cung đã nói rằng nơi đó chỉ có thê chủ mới được chạm vào, nếu để người khác sờ soạng, thê chủ sẽ không thích hắn.
Mà ai nhờ nàng thích chứ! Nữ nhân một bụng xấu kia…
Phàn Thiều Ngọc vùi đầu vào gối, tay ôm chăn bông, hai chân kẹp khép lại, âm thầm cọ xát hạ thân; dần dần, khoái cảm dị thường ở hai chân chậm rãi tích tụ.
“Sao lại… A… Thật kì quái… Ưm…”
Trong đầu hiện lên hình ảnh Vân Lộ đè Tang Nô, cơ thể thon dài rắn chắc của nàng, còn có mảnh đất thần bí giữa hai chân, một trên một dưới phun ra nuốt vào, đầu v* đỏ tươi lung lay trên bộ ngực đầy đặn, cả tiếng rên rỉ yêu kiều đó…
Không lâu sau, mông nhỏ run rẩy phóng xuất.
Hắn che miệng ngồi bật dậy, nhìn một mảnh hỗn độn dưới thân mà đỏ mắt.
“Đều do Vân Lộc, nữ nhân không biết xấu hổ kia hết! Đều do nàng làm hại ta!”
[1836 từ].