Vừa đến trước cổng hoàng cung, thuộc hạ của Vân Vương Quân đã chờ đoàn người Vân Lộ sẵn, trực tiếp dẫn đường đến Tử Vân Cung.
Mọi người tập mãi thành thói quen.
Còn Vân Lộ, tuy mặt nàng vô cảm nhưng chỉ có nàng biết, nội tâm mình đang thấp thỏm biết bao nhiêu.
Tử Vân cung chiếm diện tích rộng lớn, cung điện nguy nga tráng lệ, khoảng sân là khung cảnh thơ mộng nhưng không mất vẻ yên tĩnh, nhóm người hầu thì đi đi lại lại không ngớt, bấy nhiêu đã đoán được sự sủng ái của nữ đế đối với Vân Như Thanh.
Đi thông báo cho Vân Như Thanh xong, cung hầu trở lại cho phép bọn họ tiến vào.
Đi qua một đoạn đường chật hẹp, trước mắt là một khoảng trời bao la, bên chân có dòng suối nhỏ uốn lượn chảy róc rách, mấy chục cây hoa anh đào vây xung quanh mộc đình, thiết kế ngọn đình đơn giản lịch sự và tao nhã, những màn lụa trắng che nắng đang phất phơ nhảy múa trong gió lộng, làm khung cảnh thêm nên thơ hữu tình.
Gió nhẹ thổi, vài cánh hoa anh đào thỉnh thoảng rơi xuống.
Cảnh sắc nơi đây chẳng giống nơi thâm cung dù chỉ một chút, trông càng giống bí cảnh nào đó trong truyền thuyết là đằng khác.
“Xú… Sao ngươi không đi?”
Vân Lộ dừng bước, bất động thật lâu, khiến Phàn Thiều Ngọc đứng phía sau nhịn không được phải mở miệng thúc giục.
Rừng anh đào của Vân Vương Quân đẹp đến nỗi khiến lòng nàng xao xuyến, nhìn ngây người.
Hẳn y sẽ khó lòng tin được Vân Lộc đã không còn là Vân Lộc, chỉ còn lớp vỏ ngoài, dẫu cho số lần quang lâm của Vân Lộc đếm không xuể.
Xốc lại tinh thần, nàng dẫn đầu bước lên đường nhỏ lát đá ngay ngắn, đi vào đình, quy củ hành lễ.
“Vân Lộc bái kiến Vương Quân.”
“Nhi thần Thiều Ngọc bái kiến Vương Quân.”
“Thần Hoắc Cần bái kiến Vương Quân.”
Một giọng nói thanh lãnh truyền đến: “Miễn lễ, tất cả đứng lên đi.”
Không ngoài dự kiến, Thanh Mai và hầu cận đi theo Phàn Thiều Ngọc bị ngăn lại ở cầu thang, xem ra hiện giờ chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
Xuyên qua màn lụa, một mỹ nhân đang lười biếng nằm nghiêng trên ghế, bên cạnh là một cung hầu đang cầm quạt quạt gió, một cung hầu khác thì đang vội vàng lột quả nho mọng nước dâng tới bên miệng hắn.
Không sai, mỹ nhân đó chính là Vân Như Thanh, dù đã hơn ba mươi nhưng dáng người vẫn trẻ trung như thuở đôi mươi.
Thân hình hắn thon dài, khung xương nhỏ nhắn, da thịt bóng loáng trắng nõn không tì vết, khuôn mặt đoan trang thanh tú, một đôi mắt phượng hẹp dài sáng ngời, lơ đễnh bày ra thần thái kiều mị, nhìn không chút nào diễm tục, ngược lại càng có vẻ hớp hồn đối phương.
Vì là cữu cữu và chất nữ nên vẻ ngoài của Vân Như Thanh và Vân Lộc giống nhau vài điểm, đặc biệt là lông mi.
Hiện giờ, linh hồn Vân Lộ đang trú ngụ trong thân xác Vân Lộc, trái ngược với dáng vẻ âm trầm trong quá khứ là nét anh khí, ánh mắt bình tĩnh, khi thì ôn văn nho nhã, khi thì sắc xảo nhạy bén.
Chỉ là từ lúc bước vào, đôi mắt Vân Lộ vẫn luôn rũ xuống đầy vẻ chột dạ.
“Ngồi xuống đi.”
Trước mặt trưởng bối, ba người ngoan ngoãn tuân lệnh.
Vân Như Thanh cũng ngồi dậy, nhóm cung hầu bưng lên nước trà và điểm tâm liền rời khỏi đình, nháy mắt chỉ còn bốn người ngồi nghiêm chỉnh.
Vân Như Thanh mở miệng: “Nghe nói đầu A Lộc bị thương, không nhớ rõ chuyện cũ, phải không?”
“Bẩm cữu cữu, ta không cẩn thận té ngã làm gáy bị va đập mạnh, lúc bệnh tình thuyên giảm, dù cố hết sức nhưng vẫn không nhớ nỗi chuyện trước kia, ngay cả thái y đều bó tay không có biện pháp.”
“Ngay cả cữu cữu cũng quên ư?”
“Cháu xin lỗi…”
Không cần nâng mắt, Vân Lộ cũng có thể cảm nhận được Vân Như Thanh đang nghiền ngẫm nhìn nàng.
Một hồi lâu, mới nghe giọng y nhẹ nhàng truyền đến: “Cứ cho là quên cữu cữu đi nữa thì dù sao con cũng là người có chung huyết thống duy nhất với ta, sống hay chết phải báo ta một tiếng bình an mới phải.”
Nhìn như lơ đễnh, nhưng thực ra bên trong lời nói lại ẩn giấu gai nhọn.
Phản ứng của Vân Như Thanh, trong lòng Vân Lộ đã sớm chuẩn bị tốt, thái độ vẫn trấn định như cũ.
“Là cháu không phải, lễ tiết cơ bản đã quên sạch sẽ, sợ trong lúc vô ý đường đột cữu cữu, hơn nữa gần đây cháu cũng đã bắt đầu học quản lí gia nghiệp, quá bận rộn nên không thể tới thăm ngài, đã khiến ngài lo lắng.”
Vân Như Thanh bật cười: “Xem ra nhờ bị thương ở đầu mà A Lộc ngươi ngược lại đã trưởng thành hơn rồi.”
Hoắc Cần âm thầm nhíu mày, cực kì khinh thường bộ dáng làm bộ làm tịch của Vân Lộ.
“Cháu gái tế*”, Vân Như Thanh gọi mà Hoắc Cần vẫn nín thinh, Phàn Thiều Ngọc bèn chần chừ nhìn qua: “Lần này về, ngươi dự định nghỉ ngơi bao lâu?”
Cháu gái tế*: cháu rễ
Thì ra là hỏi Hoắc Cần, hắn lạnh lùng đáp: “Hết thảy đều theo chỉ thị của bệ hạ.”
Có thể nói chuyện bình thường được không?
Vương Quân chủ động gọi hắn một tiếng cháu gái tế, vậy mà hắn lại cố tình tự xưng vi thần, Vân Lộ không hiểu rốt cuộc Hoắc Cần đang làm xấu mặt Vân Như Thanh, hay là muốn chà đạp mặt mũi của nàng.
Vân Như Thanh tựa hồ không để ý, thái độ với hai cháu gái tế không mặn không nhạt, hàn huyên vài câu, sau đó lấy lí do cho bọn họ rời đi, chỉ chừa lại Vân Lộ ngồi đối diện.
Tiếng nước chảy róc rách, gió nhẹ thoáng qua, hoa anh đào bay theo chiều gió.
Vân Lộ dần bình tĩnh lại.
“Cữu cữu có chuyện gì muốn hỏi cháu gái sao ạ?”
________________.