“Cữu cữu có chuyện gì muốn hỏi cháu gái sao ạ?”
Chưa vội mở miệng, Vân Như Thanh từ tốn uống một ngụm trà, dõi mắt nhìn cảnh sắc phía ngoài đình.
“Năm nay Lộc Nhi 22 tuổi.” Hắn nghiêng mặt, nhìn nàng bằng ánh mắt trải đời với vài nếp nhăn nơi đuôi mắt.
“Đúng vậy.”
“Thì ra là 22…”
Hắn thở dài lặp lại, nàng không dám nói tiếp, trong lòng bỗng phần nào hiểu được hàm ý trong đó.
Vân Như Thanh tuyệt không đơn giản.
Mười lăm tuổi, y đã vào cung, gần hai mươi năm qua, tuy dưới gối vô tử vô nữ, nữ đế vẫn sủng ái y, mặc kệ nạp thêm ai, Vân Như Thanh vẫn có một vị trí riêng.
Tại nơi hậu cung ăn thịt người này, y như không tồn tại, không tranh sủng, không tham lam.
Kì diệu ở chỗ, không ai dám ngồi lên đầu hắn; người trong cung, dù không ai nói nhưng cực kì ăn ý, rằng nháo loạn đến đâu cũng sẽ không đụng chạm đến Vân Như Thanh.
Ngay cả người chưởng quản hậu cung, đế vương quân, cũng nhắm một mắt mở một mắt với y.
“Năm ấy ta vào cung, con mới chỉ hai tuổi, bước chân vừa vững đã ném đá làm chết một con rùa đen được nuôi mười mấy năm trong hồ.”
Vân Như Thanh quay đầu bình tĩnh nhìn nàng, ánh nhìn chăm chú đến mức làm nàng nổi cả da gà.
“Từ trước đến nay, ta chưa từng tin vận mệnh, nó nói ta sẽ bầu bạn bên rồng cả đời, ta không phục, lấy lý do ốm bệnh từ chối tuyển tú, kết quả lại gặp được nàng ở ngoại ô, cuối cùng vẫn bị điểm danh tiến cung.” Hắn tự giễu cười: “Vốn đang muốn chạy trốn, nhưng thánh chỉ tới ngày đó, chứng kiến rùa đen bị con ném đá mà chết, hài tử mới chỉ hai tuổi ôm cục đá dính máu lạnh lùng nhìn ta, giây phút ấy ta đột nhiên bừng tỉnh.”
Vân Lộ cũng không tin mệnh, nhưng y đã nói thế, nàng cũng không biết nói sao mới tốt.
“Tránh không được thì đành buông, ít nhất không quá khổ sở.”
Một câu vân đạm khinh phong cỡ nào, nàng chợt nhớ tới kiếp trước của mình, rồi lại nhớ tới một loạt sự kiện xảy ra trong kiếp này, dẫu cho y không phải thân nhân chân chính, nàng vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm thật tình.
“Cữu cữu nói đúng.”
Vân Như Thanh mỉm cười, duỗi tay sờ mặt nàng, lòng bàn tay hơi lạnh và mềm mại.
Nàng không còn thấp thỏm bất an nữa, chỉ thản nhiên nghênh đón ánh nhìn chăm chú của y.
“Chỉ tiếc tỷ tỷ và tỷ phu đi quá sớm, đã chờ lâu đến vậy, nếu gượng thêm một chút thì tốt biết bao.” Giọng nói tràn đầy tiếc nuối.
Vân Lộ hiểu, hắn đã biết tất cả.
Khi nàng rời khỏi Tử Vân Cung thì Phàn Thiều Ngọc đã đi gặp cha ruột của hắn - đế vương quân; còn Hoắc Cần thì đi chính điện để bái kiến bệ hạ, tự mình hồi báo tin tức biên cương.
Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, nửa đường nàng lại gặp phải người Hoắc gia.
“Con vừa chạy đi đâu vậy?”
Hoắc Anh, mẫu thân Hoắc Cần, đã qua 50 tuổi, đương nhiệm Tiên phong Tham Lãnh, quan phục vàng nhạt, hình thể tương tự Hoắc Cần, nhưng trông có vẻ cường tráng hơn, ngũ quan tục tằng bình phàm, chỉ có ở giữa mày là thấp thoáng bóng dáng của Hoắc Cần.
Hoắc Đông, đại tỷ Hoắc Cần, vừa bước sang 30, giáo úy cấm vệ quân, quan phục trắng tinh, dáng người và ngũ quan cực kì giống Hoắc Anh, nhưng ước chừng thấp hơn một cái đầu.
Hoắc Anh có bảy vị phu quân, Hoắc Đông và Hoắc Cần là cùng mẹ khác cha.
Đôi mẹ con này thẳng lưng ưỡn ngực mà nhìn Hoắc Cần, dù chức quan cao hơn hẳn so với bọn họ nhưng hắn vẫn cúi đầu vấn an.
“Bồi Vân Lộc gặp Vân Vương Quân.”
“Vân Vương Quân…” Hoắc Anh trầm ngâm: “Đúng thật là nên tạo quan hệ tốt với hắn.”
Phía sau là chính điện, Hoắc Cần hoài nghi mục đích của bọn họ ở chỗ này, thân thích được mời đến tiệc tẩy trần không kì lạ, song đi tới chính điện mà lại xuất hiện ở hành lang thì rất khả nghi.
“Mẫu thân có việc?”
“Sao nào?! Muốn chạy à?”
Nhi tử mặt mày lạnh nhạt, rõ ràng không để bà vào trong mắt, làm đáy lòng Hoắc Anh phát cáu.
Bà có tổng cộng bốn nữ nhi và hai nhi tử, nhi tử Hoắc Cần là đứa có tiền đồ nhất, nhưng cố tình lại là đứa không nên có tiền đồ nhất.
Một người nam nhân so với nữ nhân còn có hương vị của nữ nhân, thậm chí còn ngồi đến trên đầu nữ nhân còn giống nam nhân sao?
______________.