Yến hội diễn ra được một lúc thì Phàn Thịnh Hi và Hà Thấm rời đi, để lại bầu không khí thoải mái cho nhóm thần tử hưởng thụ.
Kết quả, Hoắc Cần bắt đầu uống rượu bạt mạng, vì biết nội tình nên Vân Lộ không ngăn hắn, mà dù muốn ngăn cũng không ngăn được.
Cuối cùng, hắn say ngất ngửa không cưỡi ngựa được nên bị nhét vào buồng xe.
“Hắn làm sao vậy? Ở lại kinh thành không phải rất tốt sao?”
Phàn Thiều Ngọc nghẹn hồi lâu, xác định Hoắc Cần đã ngủ, nhịn không được liền hỏi.
Đến cả hắn còn nhìn ra được Hoắc Cần khác thường.
“Hắn có nỗi khổ riêng.” Vân Lộ sầu muộn nhìn nam nhân dù đã ngủ vẫn còn cau mày.
Phàn Thiều Ngọc bừng tỉnh đại ngộ: “Ý của ngươi là… Không phải kinh thành, tâm của hắn đặt ở biên cương ư?”
Vân Lộ bất đắc dĩ hít sâu một hơi, tâm của Hoắc Cần rốt cuộc là đặt ở biên cương, hay vẫn là chỗ khác…
E rằng chỉ có mình hắn biết.
Đêm khuya, xe ngựa xa hoa chậm rãi lăn bánh, khi ổn định dừng lại trước Vân phủ, bỗng có một bóng đen bay ra từ trong xe, tốc độ nhanh đến mức nhìn không rõ, lập tức biến mất trong màn đêm.
“Ngươi nói, người vừa mới bắt xú nữ nhân đi, là Hoắc Cần ư?”
Bên trong xe, Phàn Thiều Ngọc và Thanh Mai hai mặt nhìn nhau, không dám tin.
!!!
Chết tiệt!
Cửa gỗ bị đóng sầm lại.
“Hoắc Cần, ngươi bình tĩnh một chút, có việc gì từ từ nói… A!”
Vân Lộ bị Hoắc Cần khiêng trên vai, tiếp đó, không hề được báo trước mà bị ném lên giường.
Nàng lăn một vòng, rồi đụng phải mặt tường; còn chưa kịp phản ứng, và cũng không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn đã lột sạch toàn thân, đã vậy còn hiếu thắng nhào lên cởi xiêm y của nàng.
“Ngươi, ngươi làm gì đó? Chờ đã, đừng cởi xiêm y của ta…”
Nàng cuống quít ngăn lại, sức lực tuy không so được với tướng quân đương nhiệm, nhưng tốt xấu gì cũng đã luyện võ qua, mười chiêu thì tối thiểu vẫn chắn được ba bốn chiêu.
Hoắc Cần bị ngăn cản mà tức giận không thôi, dứt khoát xé toạc xiêm y nàng.
Tơ lụa bay lên không trung, Vân Lộ đã hoàn toàn choáng váng.
Ở thế giới này, đây là lần đầu nàng đối mặt với kiểu nam nhân cơ bắp rắn chắc như Hoắc Cần, lần đầu lâm vào thế bị động, cũng là lần đầu có cảm giác của kẻ yếu.
Hắn say rượu đánh mất lí trí rồi muốn cường bạo nàng hả trời?
Tối nay là mười lăm, ngoài cửa sổ trăng tròn vành vạnh, ánh trắng chiếu sáng gương mặt hắn, hắn kéo phăng đai lưng nàng, biểu cảm lãnh khốc vô tình, hốc mắt lập lòe hơi nước.
Nàng cạn lời, bà đây bị cưỡng, mà sao hắn cứ ra vẻ mình là người bị cưỡng thế kia.
Nàng giận sôi máu đè tay hắn lại: “Dừng lại mau, ngươi chắc chắn sẽ hối hận!”
Hoắc Cần nghiến răng nghiến lợi.
Hắn trừng mắt nhìn Vân Lộ, trong mắt như có ngọn lửa cháy phừng phừng.
Bỗng… Một giọt nước rơi xuống, đọng lại trên bộ ngực trần trụi của nàng; trong tích tắc, tâm nàng như bị phỏng.
“Nếu bây giờ dừng lại, ta mới hối hận.”
Hắn không say, trái lại còn cực kì tỉnh táo, bởi hắn biết nếu đêm nay không làm, vĩnh viễn sau này sẽ không làm được.
Nếu dùng lí do này tới trói hắn, xem như hắn thành toàn cho bọn họ, cũng thành toàn cho nàng…
Vân Lộ đau đầu.
Hắn đã bất chấp tất cả nhưng sao lại không hỏi xem nàng có bằng lòng không?
Rõ ràng là trong mắt hắn, thê chủ nàng chẳng khác nào một con búp bê tình dục, còn là một con búp bê tình dục biết đẻ trứng.
Cuối cùng nàng ra quyết định, thả lỏng tứ chi, để mặc hắn làm, dù sao thì trong thế giới này, nữ nhân không thiệt thòi gì.
Vân Lộ không giãy giụa nữa nên Hoắc Cần cởi sạch nàng một cách dễ dàng, sau đó liền áp mạnh lên, đồ vật giữa hai chân còn mềm rũ mà đã bắt đầu chọc lung tung.
“…”
Hắn ngây ngô vụng về.
Nàng nhìn trần nhà, sống không còn gì luyến tiếc, để tùy hắn đụng chạm cơ thể mình.
Dương vật còn chưa cương cứng mà hắn đã đâm loạn bộ phận sinh dục của nàng, nửa ngày vẫn là nguyên xi động tác đó, nên đừng nói chi đến màn dạo đầu, nàng nghĩ bụng không biết hắn học từ đâu mà ra.
Ít nhiều gì thì dục vọng trong cơ thể này cũng mãnh liệt, côn thịt đụng phải âm đế, nàng liền ướt, còn hắn vẫn mềm như cũ.
“Để ta đến đi…”
___________.