Sau đêm hôm đó, Hoắc Cần vô thanh vô tức ở lại Chính Khí Viện.
Vân Lộ sai Thanh Mai phái tiểu thị sang hầu hạ nhưng lại bị hắn trả lại ngay sau đó.
Ngoại trừ có người đưa cơm ba bữa cố định thì toàn bộ sân viện chỉ có mình hắn.
Không bị hạn chế tự do nhưng Hoắc Cần hầu như không ra khỏi cửa, nhốt mình trong sân luyện võ không quản ngày đêm cứ như bị trúng cổ độc.
Thỉnh thoảng đi ngang qua Chính Khí Viện vào ban đêm sẽ thấy một bóng đen chuyển động cùng tiếng kiếm xé gió dọa người.
Cứ nghĩ đến Hoắc Cần, Vân Lộ liền đau đầu.
Trách nhiệm chiếu cố hắn, nàng nhận, nhưng tuyệt đối không nguyện ý kéo chính mình vào.
Nàng hiểu rõ bản thân, nếu đã nhận định thích ai sẽ không từ không bỏ, dẫu người đó có ra sao.
Nhân lúc còn khống chế được, tốt nhất nên giữ khoảng cách an toàn.
Vì thế, từ sau đêm đó, nàng không bước chân vào Chính Khí Viện nữa, một mực giả chết.
Tề Tử Mạch cũng xem như không có chuyện gì, tiếp tục thay phiên cùng Tang Nô.
Nháy mắt, nửa tháng đã trôi qua.
Vân Lộc đang bắt đầu hoài nghi những chuyện kia phải chăng chỉ là mơ thì Hoắc Cần bỗng nhiên xuất hiện ở quảng trường luyện võ, chẳng nói chẳng rằng múa kiếm về phía nàng.
Cuống quít chặn được mấy chiêu, nàng sa sầm mặt: “Ngươi làm gì đó?!”
Nàng luyện võ cốt để cường thân phòng thân, còn hắn là chinh chiến sa trường.
So được vài chiêu, nàng liền để lộ vô số sơ hở, chẳng khác nào như lấy trứng chọi đá, cứ như bị chơi đùa.
Hắn không trả lời, chiêu nào chiêu nấy sắc bén vô cùng.
Dù đã cố gắng ngăn cản nhưng Vân Lộ vẫn bị đánh lui về phía sau.
Quá tức giận, khoảnh khắc lưỡi kiếm đuổi theo, nàng cố ý rũ kiếm xuống, đứng yên tại chỗ nhìn thẳng vào hắn.
Mũi kiếm sắc bén dừng trước mắt nàng trong gang tấc.
Mặt hắn vô cảm, không biết vì sao, nàng có cảm giác dường như hắn đang rất tức giận.
Giận cái gì? Không phải là tức nàng đó chứ? Sáng sớm tinh mơ đầu óc còn ngái ngủ không biết làm nên tội tình gì đã bị người tập kích…
“Ngươi không tuân thủ hứa hẹn.” Hắn nói.
Nàng nghiêm túc nghĩ chốc lát nhưng vẫn không thu được kết quả gì: “Hứa hẹn gì?”
“Hài tử.”
Hắn bình tĩnh đáp.
Nhưng lời nói thì chẳng khác nào cục gạch nện mạnh vào cái đầu còn đang mơ ngủ của nàng.
“… Mới nửa tháng hơn, sao ngươi biết được lần trước không có?”
“Không có dựng ngân.”
Ở thế giới này, một khi thụ thai, dưới rốn nam nhân sẽ trồi lên một sợi dây, gọi là dựng ngân, dựng ngân ước chừng một lóng tay.
Vì thể chất bất đồng nên thời gian hiện lên và màu sắc của mỗi người cũng khác.
Về căn bản, sau mười ngày sẽ biết được có thụ thai thuận lợi hay không.
Đáng chết, nàng đúng là đầu heo mà, quên mất chuyện hài tử của hắn!
“Đi theo ta!”
Không thể làm chuyện đó ở luyện võ trường, Chính Khí Viện càng không có khả năng.
Mở cửa phòng vũ khí ra, Vân Lộ cố tình chọn địa điểm là kho hàng nhỏ chất đầy tạp vật này.
Là cố ý hay tự sa ngã, nhục nhã Hoắc Cần hay nhục nhã bản thân, nàng cũng không rõ.
Vân Lộ đóng cửa lại, ngoái đầu nhìn hắn.
Kho hàng cũ nát được xây bởi những tấm ván gỗ, rộng cỡ ba mét hai, chứa đầy vũ khí không dùng tới, nơi nơi phủ một lớp bụi dày đến ngạt thở.
Đột nhiên bị đưa đến nơi đây, hắn cũng không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn là dáng đứng đỉnh thiên lập địa* như muốn lấp đầy toàn bộ khoảng không gian.
Đỉnh thiên lập địa*: ý tả vẻ hiên ngang, đầu đội trời chân đạp đất.
Đây chắc hẳn là khí khái của tướng quân?
“Cởi xiêm y ra.”
Không chút chần chờ, hắn cởi áo ngoài thẫm màu, quần áo rơi xuống đất phất lên một tầng bụi.
“Cởi sạch.”
Hắn quả thật nghe lời cởi toàn bộ nội y.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên tấm ván gỗ, in lên thân hình tráng kiện của nam nhân những sọc vàng loang lổ.
Làn da mềm mại bao lấy cơ bắp cứng như thép, hoàn mĩ tựa một pho tượng Tây Dương được trưng bày trong phòng tranh.
Cặp mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm nàng như loài sói, cái nhìn hệt như đêm đó.
“Quỳ xuống.” Nàng ra lệnh.
Hết chương 44.