Nhìn lướt qua bộ xiêm y tối màu tiểu thị vừa dâng lên, Tề Tử Mạch tự mình chọn ra một kiện áo ngoài màu lam nhạt từ tủ đồ, trên đó dùng chỉ bạc thêu đầy hoa lan, thập phần độc đáo ưu nhã.
Màu lam nhạt ướm lên da thịt Tề Tử Mạch càng trở nên bóng loáng sáng trong như bạch ngọc, phụ trợ cho khí chất cao quý của hắn.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Tề Tử Mạch còn không quên soi gương chỉnh lại cổ áo.
Tiểu thị Lục Trúc nhận được lệnh đi lấy cây trâm mộc mà có chút hoang mang.
Dù đã hầu hạ bên người Tề Tử Mạch từ nhỏ, đây vẫn là lần đầu tiên Lục Trúc thấy chủ tử chú trọng vẻ bề ngoài như thế, kì thật không cần trang điểm, từ khi sinh ra chủ tử đã có nhan sắc lẫn phong thái, chỉ bấy nhiêu cũng đã đủ để vô số nữ nhân khuynh tâm quỳ gối rồi.
“Vì thương hội hôm nay nên đại gia mới trang điểm sao ạ?”
Đang loay hoay cài trâm lên búi tóc thì động tác Tề Tử Mạch bỗng khựng lại.
Thương hội?
Hắn không để ý, hỏi lại: “Trà bánh bên ngoài đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”
“Tất cả đều ổn, chẳng qua chủ thượng còn chưa tới…”
Sao nàng lại chưa tới? Không phải hàng ngày vào giờ này nàng đều đứng ngốc ở bên ngoài chờ hắn xuất hiện rồi sao?
Tề Tử Mạch đang định hỏi kĩ hơn thì bên ngoài lại có người tới, là một tiểu thị khác bên người hắn, Lục Tùng.
So với Lục Trúc, võ công và phản xạ của Lục Tùng nhanh nhạy hơn, thường xuyên phụ trách thay hắn thăm hỏi tình huống bên ngoài.
“Đại gia.”
“Lục Trúc, ngươi lui xuống trước đi.” Hắn nhìn về phía Lục Tùng: “Ngươi nói đi.”
“Năm ấy, khi chủ thượng vừa được sinh ra, từng có một cao tăng đắc đạo đi ngang qua Vân gia thỉnh xem mệnh thay chủ thượng.”
Tại niên đại này, việc cao tăng xem mệnh không phải việc hiếm lạ gì, tăng nhân đắc đạo ven đường tích được thiện duyên, đồng thời hài nhi vừa mới sinh cũng được ban cho mấy lời tiên đoán giàu sang phú quý, đây vốn là một hình thức trao đổi có lợi cho cả hai bên.
Lục Tùng trình trang giấy ố vàng chỉ lớn bằng một bàn tay lên, Tề Tử Mạch mở tờ giấy có chút nhăn nhúm ra, bên trong là bảy chữ nhỏ.
‘Vô chủ chi khu, ác duyên quấn thân, hồn tiêu nghiệt trường, nhị nhị trở về, trọng dắt sinh duyên, tình diệt phúc diệt, tình toàn lộc toàn’
“Quẻ bói này…” Tề Tử Mạch không giấu nỗi kinh ngạc.
“Lúc ấy, mẫu thân chủ thượng đã phát hỏa rất lớn, đuổi vị cao tăng kia ra khỏi Vân gia, nhưng khi cơn giận lắng xuống lại đổi ý tìm lại, song cao tăng giống như đã bốc hơi, ngoại trừ Vân gia, không có ai gặp qua vị cao tăng này cả.”
Hắn như suy tư gì mà nhìn chằm chằm câu ‘nhị nhị trở về’.
Nếu hắn nhớ không lầm, ngày nàng hôn mê là vào sinh nhật lần thứ 22 của nàng.
“Cuối cùng, mẫu thân của chủ thượng nhét quẻ bói ở dưới lư hương trong từ đường Vân gia.
Hơn nữa, vì muốn tổ chức trận pháp cầu phúc long trọng cho chủ thượng nên đã nghiêm cấm bất cứ kẻ nào nhắc lại.
Đến nay, ngoại trừ người hầu cùng những dưỡng lão đã hồi hương thì những người biết chuyện kia đều đã chết.”
“Thật khó trách.” Sau khi tra xét chuyện này, Tề Tử Mạch mới hiểu đôi chút: “Lục Tùng, ngươi làm tốt lắm, quẻ bói này ngươi lấy từ đâu thì trả về chỗ đó đi.”
“Đại gia, Lục Tùng còn có một chuyện muốn bẩm báo.”
“Chuyện gì?”
Lục Tùng có chút ấp a ấp úng: “Đêm qua, tiểu gia vào phòng chủ thượng…”
Nghe vậy, Tề Tử Mạch giương mắt nhìn về phía Lục Tùng, biểu tình trên gương mặt tuấn tú cực kì đạm mạc khiến trong lòng Lục Tùng nhảy dựng, xấu hổ không nói nên lời.
“Hai người vẫn ở trong phòng cho đến hừng đông, tỉnh lại cũng không thỉnh ngự y, ngược lại tiểu gia còn lén yêu cầu phòng bếp nấu một bát canh hoa rơi.”
Canh hoa rơi là chén thuốc tránh thai nam tử thường dùng.
Hai người trắng đêm làm chuyện gì trong phòng, chuyện này không cần nói rõ cũng ngầm hiểu được.
Trong lòng Tề Tử Mạch là một trận phiền muộn, hắn phất tay cho Lục Tùng lui xuống.
Vô tình nhìn thấy bộ dáng bản thân trong gương, hắn không khỏi nhíu mày, nhổ trâm mộc trên đầu xuống, chụp nó lên bàn, rồi bước ra khỏi phòng.
“Lục Trúc, chuẩn bị xe!”
“A! Đại gia, người không đợi chủ thượng sao? Còn trà bánh kia…”
“Không chờ nữa!”
Mới vừa rồi không phải còn tốt lắm sao, sao đột nhiên chủ tử lại sinh khí rồi?
Lục Trúc khó hiểu, vội giao việc cho hạ nhân xử lí rồi chạy nhanh đuổi theo bước chân của Tề Tử Mạch.
“A! Từ từ!”
Chủ tử hai người vừa bước ra cửa Thâm Thu Viện thì Vân Lộ đã đuổi theo, vội vã gọi bọn họ.
“Thật xin lỗi, hôm nay ta tới trễ… Ngươi đi đâu thế?”
Tề Tử Mạch hơi nghiêng người nhìn nàng, rõ ràng là bộ dáng vừa mới rời giường, quần áo thì nhàu nát còn đầu tóc thì rối tung, hắn nhanh chóng dời tầm mắt.
“Hôm nay Tử Mạch có chuyện quan trọng, vô pháp phụng bồi, mong thê chủ thứ lỗi.”
Nàng cầm trong tay sổ sách xem xong hôm qua, cũng không ép buộc hắn lưu lại: “À… Vậy ngày mai ta…”
“Ngày mai cũng thế.”
“Vậy ngày sau…”
“Cũng thế.”
Tề Tử Mạch xoay người muốn đi nhưng không ngờ lại bị người giở thủ đoạn bắt được.
“Thê chủ đây là?”
Vân Lộ không trả lời, lôi hắn đến đại môn.
Hắn bực bội, lén dùng lực nhưng vẫn không nhúc nhích được, rõ ràng nàng thấp hơn hắn nửa cái đầu, không ngờ sức lực lại dọa người đến thế.
“Ngươi muốn đi đâu? Ta đi theo ngươi!”
Vân Lộ ngừng ở trước xe ngựa, nhìn người phía sau hùng hổ tuyên bố.
Tề Tử Mạch hơi đau, phong tư thong dong bị sự lỗ mãng của nàng phá nát.
Thanh Mai và Lục Trúc đuổi kịp rồi ngớ mặt nhìn nhau, không rõ giữa hai chủ tử đã xảy ra chuyện gì.
“Ngươi…”
“Ta là thê chủ của ngươi mà phải chứ?” Nàng nhướng mày nhìn hắn.
Nàng không phải ngốc tử, một lần hai lần rồi ba lần, hắn đây không phải đang cự tuyệt nàng thì là gì.
Mà hắn cũng không phải ngốc tử, biết rõ nàng nghe được, lại còn cố tình nói như thế.
Hắn không cao hứng, nàng cũng sẽ không cao hứng.
Ngày hôm qua còn êm đẹp nói chuyện phiếm, sao hôm nay hắn lại trở mặt như không quen biết, sao khó ở chung thế?
Hắn hít sâu một hơi, thử rút tay về: “Thỉnh thê chủ buông Tử Mạch ra.”
“Lên xe ta sẽ thả ngươi ra.”
Nàng vô lại bắt nạt hắn, cường thế lôi hắn lên xe.
Lên xe, nói chuyện ra lẽ nàng mới bằng lòng thả hắn ra.
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người bất đắc dĩ phải ngồi sát nhau, đầu gối dựa đầu gối mà ngồi.
“Đại gia, đích đến là thương hội phải không ạ?”
Bên ngoài xe ngựa, Lục Trúc cung kính hỏi, Tề Tử Mạch hừ một tiếng, xe ngựa chầm chậm chuyển động.
Trong xe ngựa, hai người vẫn đang giằng co.
Cuối cùng, Vân Lộ nhớ tới thế giới này vốn bất đồng nên chủ động giảng hòa:
“Ngươi sinh khí chuyện gì?”
[1374 từ].