Thê Chủ Dịu Dàng

Mặt trời chiều đã ngã về Tây, tản ra sắc đỏ tím diễm lệ, hoàng hôn ở chân trời có một loại vẻ đẹp giống như muốn đoạt hồn người khác.

Sóng vai cùng nhau đi trên đường phố dưới trời chiều, trên đường mọi người đang vội vã trở về nhà, ánh nắng chiều chiếu lên trên người bọn họ khiến trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác ấm áp, thỏa mãn nhàn nhạt. Đường về nhà luôn tràn ngập nhớ thương.

Quân Nhược Thủy chắp hai tay sau lưng, cảm thấy hài lòng đi về phía trước, đôi mắt sáng lấp lánh quan sát hai bên đường, nàng có chút hăng hái nhìn những quán nhỏ bán đồ vật. Tô Tử Bội trầm mặc đi theo phía sau nàng, cúi đầu bước chầm chậm, tựa như đang tự hỏi cái gì.

Thấy một quán nhỏ bán túi thơm, Quân Nhược Thủy không khỏi dừng bước. Túi thơm ở đây có kích thước to nhỏ không đều nhau được thêu bằng chỉ nhiều màu, mặc dù không được xem là đặc biệt tinh xảo nhưng mà nàng là người của thế giới khác nên cảm thấy rất hứng thú với những đồ thêu nho nhỏ mang phong cách cổ xưa. Tô Tử Bội vẫn đang vừa đi vừa cúi đầu cho nên vô ý đâm vào sau lưng Quân Nhược Thủy, hắn che mũi than nhẹ một tiếng. Quân Nhược Thủy vội quay đầu lại, nhìn thấy hắn che mũi, ánh mắt giận dữ, không khỏi cười ấm áp, đưa tay kéo cái tay đang che mũi của hắn xuống, nhẹ nhàng sờ sờ mũi của hắn, dịu dàng hỏi: "Rất đau sao?"

Hắn không có cách nào kháng cự lại được tươi cười dịu dàng của nàng cho nên bị lạc trong đó, sững sờ gật đầu một cái sau đó lại lắc đầu.

Quân Nhược Thủy cười dịu dàng với hắn, lôi kéo tay hắn cùng đi đến quán nhỏ bên đường.

Chủ quán là một nữ tử trung niên khôn khéo, nhìn thấy y phục của Quân Nhược Thủy và Tô Tử Bội đẹp đẽ, quí giá tất nhiên hiểu ra đây là khách hàng tiềm năng nên lập tức nở nụ cười xu nịnh, lấy lòng nói: "Nhị vị phu nhân, công tử, mua một túi thơm đi! Túi thơm ở chỗ này của ta có rất nhiều chủng loại, hình tròn, hình vuông, hình hồ lô, hình thạch lưu, hình hạt đào, ngư hí liên diệp, song liên tịnh đế*...... Muốn cái gì có cái đó." Lão bản kia thuộc như lòng bàn tay, giới thiệu một cách lưu loát.

*ngư hí liên diệp: cá đùa lá sen.

Song liên tịnh đế: hoa sen tịnh đế là hai đóa sen cùng nở trên một cuống, rất hiếm gặp.

Quân Nhược Thủy yêu thích đùa nghịch những túi thơm đủ hình dáng màu sắc kia đến nổi không buông tay ra được, mùi thơm của túi thơm xông vào mũi, không có nói muốn mua nhưng cũng không có nói không cần.

Tô Tử Bội nhìn thấy hình như nàng rất yêu thích mấy thứ này, trong nội tâm khẽ động, ngẩng đầu nói với chủ quán: "Lão bản, phiền ngươi gói những thứ này lại đi!"

"Công tử, ngài mua toàn bộ?" Chủ quán trợn to hai mắt, vui vẻ nói.

Quân Nhược Thủy hoảng sợ, lập tức nói: "Không có, chúng ta không cần, thật xin lỗi." Nói xong, Quân Nhược Thủy cười cười xin lỗi với lão bản rồi lôi kéo Tô Tử Bội xoay người muốn đi.

Tô Tử Bội giữ nàng lại, kiêu ngạo nói: "Chẳng lẽ chỉ là một túi thơm nho nhỏ mà Tô Tử Bội ta lại không thể mua nổi?" Nói xong không để ý đến sự phản đối của nàng hỏi: "Lão bản, tổng cộng bao nhiêu tiền?"

"Công tử, ngươi mua nhiều như vậy, ta bán rẻ cho ngươi, năm lượng bạc." Mặt mày chủ quán hớn hở, nhanh tay lẹ chân gói tất cả túi thơm lại.

"Năm lượng bạc?" Tô Tử Bội giễu cợt nói: "Lão bản, ngươi nói quá rồi đó."

"Vị công tử này, ta chỉ là buôn bán nhỏ, chỉ cần năm lượng bạc là toàn bộ túi thơm của ta thuộc về ngài rồi. Đây chỉ có bán vốn không có lời đấy, nếu như ta không vội về nhà thì sẽ không bán cho hai người giá này đâu." Nữ lão bản nói giống như rất khó khăn, làm như lợi cho Tô Tử Bội rất nhiều, chỉ kém không cúi đầu dậm chân nữa thôi.

"Ba lượng bạc." Tô Tử Bội lạnh nhạt trả giá: "Ba lượng bạc là ngươi đã lời được một nửa rồi. Chất liệu, thủ công của túi thơm này đều là loại thấp kém, chẳng qua là do thê chủ nhà ta thích nên mới miễn cưỡng mua. Nếu như hôm nay ngươi rao giá trên trời không bằng ngày khác chúng ta đi Lan Tâm phường mua còn tốt hơn."

Thê chủ nhà ta? Trong lòng Quân Nhược Thủy không khỏi tràn ra niềm vui sướng nhàn nhạt.

"Chuyện này......" Nữ lão bản nhìn Tô Tử Bội mặt không biến sắc, trong lòng cân nhắc mãi, rốt cuộc nàng ta quyết định nhịn đau cắt thịt, nói: "Công tử, ba lượng bạc thì không đủ vốn, bốn lượng bạc, người xem có được hay không?"

Tô Tử Bội kéo Quân Nhược Thủy xoay người rời đi.

"Ai, công tử, phu nhân, ngươi chớ đi, bán cho ngươi, bán cho ngươi mà." Nữ lão bản lập tức nóng nảy hô to ở phía sau.

Khóe miệng Tô Tử Bội khẽ nâng lên, nói với Quân Nhược Thủy: "Chờ ta một chút." Hắn nói xong, thả lỏng tay đang kéo Quân Nhược Thủy ra, quay trở về, nhận lấy bọc túi thơm của lão bản, đưa qua ba lượng bạc vụn.

Lão bản vừa nhận bạc vừa lẩm bẩm: "Công tử thật đúng là người lợi hại, nếu không phải vì trời tối muốn về nhà ngay thì ta sẽ không bán rẻ như vậy đâu. Ai, coi như là vội vàng bận rộn cả một ngày đều là vô ích."

Tô Tử Bội cũng không để ý tới nàng ta, xách theo một bọc túi thơm lớn đi tới trước mặt Quân Nhược Thủy: "Cho ngươi."

Chỉ hai chữ đơn giản nhưng lại làm cho khóe miệng Quân Nhược Thủy khẽ nhếch lên, đôi mắt sáng ấm áp phảng phất giống như một hồ nước mùa xuân được nhuộm bởi ánh trời chiều màu đỏ tím chói lọi, tỏa sáng lấp lánh.

"Thế nào, không muốn sao?" Tô Tử Bội thấy nàng chậm chạp không nhúc nhích, trong lòng có chút thấp thỏm cùng bi thương, buồn bực nói: "Không cần thì ta ném đi.”

"A, đừng ném." Quân Nhược nhẹ nhàng giữ chặt tay của hắn, cẩn thận nhận lấy những túi thơm kia: "Cám ơn ngươi." Đây là tâm ý của hắn, cần phải quý trọng.

"Ngươi......" Tô Tử Bội chần chờ nói: "Mời vừa rồi...... có cảm thấy ta quá hẹp hòi không?"

Quân Nhược Thủy sửng sốt một chút, nhớ tới dáng vẻ trả giá của hắn với người bán hàng rong mới vừa rồi, cười hì hì một tiếng: "Không đâu, ta cảm thấy rất thú vị."

"Rất thú vị?" Tô Tử Bội không rõ chân tướng hỏi.

"Ta thích ngươi như vậy." Quân Nhược Thủy lôi kéo tay của hắn tiếp tục đi về hướng Tô phủ.

Thích? Nàng nói thích? Tim của Tô Tử Bội không khỏi đập lạc nhịp mấy cái, ngây ngốc bị nàng lôi kéo đi về phía trước. Ánh nắng chiều làm cho bóng dáng của bọn họ kéo dài thật là dài.

Sau lưng, một đôi mắt oán độc hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ đang sóng vai nhau, thật lâu sau cũng chưa từng rời đi.

——— —————— —————— ————————

Ban đêm, dưới ánh nến sáng rực. Một nam tử áo đen đang quỳ gối trước mặt một nữ tử mặt hoa phục, cung kính cúi đầu nói: "Chủ tử."

Nữ tử mặc hoa phục nhàn nhã thưởng thức Dạ Quang Bôi* ở trong tay, mặt mũi xinh đẹp lúc sáng lúc tối ở dưới ánh nến. Trên mặt của nàng ta hiện ra nụ cười thản nhiên, thế nhưng khi cười lại làm cho người ta lạnh cả sống lưng; mắt nhỏ hẹp dài khép hờ lại ẩn chứa ánh sáng âm u.

*Dạ Quang Bôi: ly ngọc có màu xanh rêu thường thấy trong mấy phim cổ trang.

Nam tử áo đen có chút run lẩy bẩy: "Không biết chủ tử tìm thuộc hạ vì chuyện gì?"

"Ngươi có từng gạt ta lần nào chưa?" Giọng nữ tử êm ái giống như người tình thì thầm nhưng lại làm cho người đang quỳ gối càng thêm run sợ.

"Hồi bẩm chủ tử, thuộc hạ chưa từng."

Một tiếng cười quyến rũ thật thấp vang lên: "Nếu chưa từng thì vừa rồi ngươi khẩn trương làm gì?"

"Chủ tử, thuộc hạ thật sự chưa từng, thuộc hạ nguyện lấy Hỏa Dực thề, nếu như có lừa dối chủ tử thì sẽ phải chịu nỗi khổ liệt hỏa đốt người, sau khi chết hồn bay phách tán không được siêu sinh." Nam tử áo đen cúi đầu trịnh trọng thề, tỏ vẻ trung thành.

"Ngươi đã không còn là người của Triệu môn, lấy Đồ Đằng của Triệu thị ra thề thì có tác dụng gì?" Nữ tử mặc hoa phục khẽ cười nói, giọng nói lại cực kỳ lạnh lẽo giống như băng tuyết tích tụ ngàn năm.

Nam tử áo đen cắn răng, ẩn nhẫn nói: "Mặc dù thuộc hạ đã bị trục xuất nhưng suy cho cùng thì trên người vẫn đang chảy dòng máu của Triệu thị."

"Như vậy tại sao Quân Nhược Thủy vẫn còn sống?" Đột nhiên giọng nói của nữ tử mặc hoa phục the thé, khó có thể che giấu được oán giận ở trong lòng, lạnh lùng hỏi.

Nam tử áo đen cúi rạp người xuống, nói một cách khẳng định: "Nhất định là Quân Nhược Thủy còn chưa có......"

"Không thể nào." Nữ tử mặc hoa phục âm trầm cắt đứt hắn: "Bất kỳ một nữ tử huyết khí phương cương nào cũng không thể đối mặt với nam tử như hoa đang ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, tuân thủ nghiêm ngặt quân nữ chi lễ*, lại còn là đối với phu lang của mình."

*quân nữ chi lễ: phép tắc, lễ nghi giữa nam nữ, tương tự như câu nam nữ thụ thụ bất thân.

"Quân Nhược Thủy nhát gan mềm yếu mọi người đều biết, nếu như Tô công tử không muốn thì làm sao nàng ta dám dùng sức mạnh?" Nam tử áo đen phân tích.

Nữ tử mặc hoa phục trầm mặc một hồi lâu, giương mắt lạnh lùng nói: "Ngươi biết kết quả lừa gạt ta ra sao rồi đấy, ta có thể bảo đảm ngươi không bị kẻ thù đuổi giết, cho ngươi vinh hoa phú quý, tất nhiên cũng có thể làm cho ngươi sống không bằng chết."

"Thuộc hạ biết." Nam tử áo đen luôn miệng thưa dạ.

"Ngươi lui xuống đi." Nữ tử mặc hoa phục miễn cưỡng tựa vào trên tháp mềm, híp mắt phượng.

"Dạ". Nam tử áo đen lĩnh mệnh rời đi mà nữ tử mặc hoa phục vẫn tiếp tục nằm ở trên tháp mềm, một tay nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, chau mày. Chẳng lẽ nàng ta lại làm giá y cho người khác? (Giá y có nghĩa là áo cưới, nghĩa đen có thể hiểu là tác thành cho hai người khác lấy nhau đó còn bóng gió là làm lợi cho người khác.) Ý niệm này làm cho đầu nàng ta đau đến muốn nứt còn trái tim thì uất ức khó chịu.

Nàng ta lắc đầu một cái, tạm thời vứt bỏ những suy nghĩ phiền lòng kia, vỗ tay nhẹ nhẹ, trong chốc lát, một bóng dáng lả lướt từ cửa hông không tiếng động đi đến, vòng eo mềm mại mảnh mai linh hoạt giống như đuôi cá khẽ vặn vẹo ngồi lên tháp mềm, tiến đến gần trong ngực nàng ta, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương linh hoạt cởi quần áo của nàng ta ra, trêu đùa bộ ngực mềm mại, còn đôi môi đỏ hồng nhẹ nhàng hôn lên cần cổ, cắn cắn vành tai của nàng ta, cuối cùng thở hổn hển liếm mút đôi môi mỏng. Nàng ta tận tình hưởng thụ sự lấy lòng của hắn, khẽ cười một tiếng, lật người đè nam nhân kia xuống phía dưới, sau đó là tiếng quần áo bị xé rách từng mảnh, hơi thở dâm mỹ tràn đầy cả căn phòng, cả phòng cảnh xuân kiều diễm.

Chương này hơi khó hiểu nhưng nó chứa nhiều mấu chốt của truyện đó. Từ từ sẽ được hé lộ nhé. ^.^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui