Thê Chủ Tà Mị

(demcodon: cảnh động phòng đến rồi, bà con cô bác ai không sợ lên máu thì xúm vào xem nha…)

“Ô…” Vân Tư Vũ lầm bầm một tiếng, mười phần phối hợp ôm cổ của nàng, mở ra cái miệng nhỏ nhắn, muốn mời nàng nhấm nháp. Mặc dù mỗi lần đều bị hôn đến chân tay như nhũn ra, nhưng là hắn phát hiện hắn có chút nghiện, rất thích nàng hôn.

Phong Lăng hề gặm cắn đôi môi của hắn, đầu lưỡi vào trong miệng hắn càn quét một phen, quấn lấy cái lưỡi của hắn dây dưa một hồi.

Cùng so với phía ngoài náo nhiệt, trong phòng tương đối mà nói quá mức yên lặng, yêu lặng đến chỉ còn lại chút tiếng hít thở không bình thường.

Một hồi y phục vốn phẳng vang lên tiếng, hai người ngã trên giường nệm, y phục trên người Vân Tư Vũ bị lôi kéo ra, y ngước đầu thở dốc, cần cổ bởi vì Phong Lăng Hề gặm cắn truyền đến trận trận tê dại, làm cho toàn thân hắn nhũn ra, trong miệng mèo con không khỏi phát ra một loại âm thanh ‘ưm’, hai tay đem y phục trên người Phong Lăng Hề nắm chặt quá đỗi, trên mặt tất cả đều là đỏ ửng, một đôi mắt bồ câu híp lại, bên trong hiện ra ánh sáng mờ ảo, quyến rũ động lòng người.

“Cốc cốc…”

Tiếng đập cửa vang lên, trong nháy mắt làm cho hai người phục hồi lại tinh thần, Phong Lăng Hề dừng lại động tác, cái trán chống đỡ trong cổ Vân Tư Vũ mà hít sâu, trong lòng không khỏi cảm thán: cô khi nào thì cũng thay đổi đến đói khát như vậy? Nếu không phải là tiếng gõ cửa này, cô chỉ sợ thật sự sẽ đem con mèo hoang này ăn ngay tại chỗ, quả nhiên thế giới này cấu tạo thân thể nữ nhân không giống nhau, cô đời trước tuyệt đối không có ham muốn thỏa mãn dục vọng như vậy.

Không rảnh đi trông nom người gõ cửa bên ngoài chính là ai, Phong Lăng Hề đem Vân Tư Vũ vơ vét vào trong ngực, ôm lưng của hắn, hỏi: “Khó chịu sao?” Dù sao cô cũng khó chịu muốn chết, toàn thân đều muốn bốc hỏa.

Vốn là âm thanh lười biếng dễ nghe lại mang theo một chút khàn khàn, càng thêm gợi cảm, giống như lông vũ từ đáy lòng cong qua bình thường khẽ nhột, bởi vì nàng áp vào bên tai Vân Tư Vũ, lúc nói chuyện hơi thở ra nóng rực đều phun vào sau tai nhạy cảm của hắn, làm cho hắn không khỏi run lên một cái. Vân Tư Vũ lắc đầu nói: “Không có việc gì.” Lúc nói chuyện còn mang theo hơi thở khẽ, làm cho hắn không khỏi có chút ảo não.

Người ở phía ngoài thấy bên trong thật lâu không có động tĩnh, không khỏi lên tiếng kêu: “Vương gia…”

Phong Lăng Hề đem y phục trên người Vân Tư Vũ sửa sang lại cho tốt, lúc này mới ôm hắn ngồi dậy, mở miệng nói: “Tiến vào.”

Nhìn xem nam tử xa lạ đẩy cửa vào, Phong Lăng Hề không vui nói: “Ngươi là ai?” Nam tử này bộ dạng mặc dù diễm lệ, coi như tuyệt sắc, nhưng cũng không phải là người dưới tay cô, nói cách khác hắn chỉ là công tử bình thường trong lầu, vô duyên vô cớ làm sao lại chạy đến nơi đây?

Nam tử thi lễ một cái, nhu nhược nói: “Nô gọi là Mộng Tâm, là công tử mới tới trong lầu, có người chỉ rõ muốn tìm Giải Ngữ ca ca.”

Phong Lăng Hề cau mày nói: “Giải Ngữ không có ở đây, ngươi đi ra ngoài đi!”

“Đúng là… Khách nhân làm sao bây giờ?”

Ánh mắt Phong Lăng Hề trong nháy mắt trở nên sắc bén, quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Biết Phong lâu này to như vậy, chẳng lẽ còn không có người giải quyết chuyện này sao?”

Biết Phong lâu có việc, như thế nào cũng sẽ không đến phiên hắn - một cái người mới tới quan tâm, huống chi cô bất quá cũng là ‘Khách nhân’ của Biết Phong lâu, hướng cô hỏi thăm ‘Khách nhân làm sao bây giờ’ vấn đề như vậy, như thế nào đều không thể nào nói nổi.

Mộng Tâm bị mắt lạnh nàng đảo qua, trong lòng không khỏi hoảng hốt, vội cúi đầu lui ra ngoài.

Vân Tư Vũ ngẩng đầu nhìn Phong Lăng Hề, đột nhiên phát hiện mặt nàng lạnh xuống còn thật hù dọa người.

Giải Ngữ đi dạo trở lại, đến cửa đụng Mộng Tâm vẫn như cũ đứng không muốn cứ như vậy rời đi, không khỏi lạnh mặt xuống đi tới: “Ai bảo ngươi tới trong đây?”

“Ta…”

Không đợi Mộng Tâm giải thích, Giải Ngữ lạnh lùng nói: “Về sau cách căn phòng này xa một chút.”

Mộng Tâm ủy khuất đáp một tiếng, cẩn thận bước đi xuống lầu, Giải Ngữ nhìn bóng lưng của hắn nhíu nhíu mày, xem bộ dáng như vậy, chẳng lẽ hắn đã đi vào rồi?

Mặt mũi Giải Ngữ không khỏi tràn đầy không vui, hắn nếu là hoàn hảo biết điều, nếu là suy nghĩ chút ít không nên nghĩ, đến lúc đó ai cũng không cứu được hắn. Giải Ngữ tiến vào gian phòng, có chút áy náy nhìn Phong Lăng Hề: “Chủ tử…”

“Được rồi, thanh lâu vốn là địa phương nhiều người hỗn tạp.” Gian phòng này không có ám vệ thủ hộ cũng là ý của cô, dù sao nói như vậy, mọi người thông minh một chút có thể xem ra vấn đề, lúc trước giúp Hoàng Vũ Hiên đoạt vị, lại không thể để xảy ra chút chuyện sai lầm nào.

Về phần Dạ Tinh kia, chính là triệt triệt để để không thấy bóng dáng, trừ phi là uy hiếp được sinh mạng Phong Lăng Hề, nếu không không có mệnh lệnh của cô tuyệt đối sẽ không được hiện thân.

“Chuẩn bị thật tốt cuộc thi đấu hoa khôi tranh bá ba ngày sau, ta đi trước.”

Nhìn xem hai người rời đi, Giải Ngữ không khỏi lắc đầu, xem ra thời gian sau này chủ tử ở chỗ này sẽ càng ngày càng ít. Nghĩ tới hai lần tiên tiếp làm cho trong lòng người có quỷ nhích tới gần Phong Lăng Hề, sắc mặt Giải Ngữ không khỏi có chút âm trầm, xem ra Biết Phong là thật nên kiểm soát kỹ lại một cái.

Chỉ là có vài người thức thời, biết rõ nặng nhẹ, có vài người lại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không phải là chỉ dạy dỗ một điểm nhỏ sẽ khiến hết hy vọng kia.

***

Cuộc thi đấu hoa khôi tranh bá sắp tới, mọi người cũng dời đi ánh mắt từ trên người hai vị công tử phủ Trấn quốc tướng quân, một lòng chú ý hoa khôi cùng danh tiếng khôi thủ cuối cùng sẽ rơi vào nhà nào.

Đang thời điểm khi mọi người xoa tay đặt cược, đột nhiên có tin tức truyền ra, vài vị công tử được xem trọng của Biết Phong lâu lần lượt ngã bệnh, sau khi tìm đại phu xem, nghi là ngộ độc thức ăn, trong lúc nhất thời mọi người suy đoán rối rít, đều đoán rằng là trong lầu nhà ai đã hạ thủ, trong lòng cũng không khỏi đáng tiếc thay Biết Phong lâu, danh tiếng thái thịnh cuối cùng dẫn người ghen tỵ, khôi thủ lần này chỉ sợ với bọn họ là vô vọng.

Vì vậy mọi người rối rít dời mục tiêu, đưa mắt đặt ở cái lâu khác cùng trên người công tử khác.

Bởi vì biết rõ Phong Lăng Hề bỏ ra tiền đặt cược năm trăm vạn lượng bạc, Vân Tư Vũ đặc biệt quan tâm cái vấn đề tỉ lệ đặt cược này, cũng đặc biệt quan tâm công tử trong lầu biết cái tài nghệ gì, tối ai xông ra có thể nói là làm đủ công khóa, cái gì cũng giỏi. demcodon_ddlqd

Vân Tư Vũ lúc này liền ngâm trong bồn tắm, vẫn còn bẻ ngón tay, trong miệng cũng không biết nói thầm ra những gì. Đột nhiên một hồi tiếng nước chảy vang lên, làm cho hắn phục hồi lại tinh thần, đã thấy Phong Lăng Hề xuất hiện trong bồn tắm, lập tức đang nằm bên hồ tắm Duyên không dám động, trợn mắt hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?” Tầm mắt vẫn không khỏi len lén ngắm trộm Phong Lăng Hề, ô…làn da thật tốt, thật là muốn sờ một chút.

Phong Lăng Hề hướng đến gần hắn, thản nhiên nói: “Đương nhiên là tắm rửa.”

“Ta còn không có tắm giặc xong đây!”

Phong Lăng Hề dán lên phía sau lưng của hắn, đưa tay đem cả người hắn ôm vào trong ngực, khẽ cắn vành tai hắn nói nhỏ: “Cùng nhau tắm.”

Cảm giác da thịt kề nhau rõ ràng như vậy, làm cho trong lòng Vân Tư Vũ cuồng loạn không ngừng, hơn nữa Phong Lăng Hề tận lực khiêu khích, làm cho hai chân hắn mềm nhũn, vội vàng bơi ra ở bên mép hồ tắm Duyên, cả giận nói: “Chân của ta mềm nhũn!”

Phong Lăng Hề thấy không khỏi cười ra tiếng, một cánh tay vòng ở hông hắn, tay kia cũng đang trên người hắn chậm rãi dao động: “Ta đỡ ngươi sẽ không té xuống.”

Không để cho hắn nhiều cơ hội nói chuyện, trực tiếp ngậm lấy cái miệng kia, hôn đến hắn thở hồng hộc, cuối cùng thừa dịp thời điểm đầu óc hắn choáng váng ôm cả người lên giường. Phong Lăng Hề nhìn xem người dưới thân kiều mị, hít một hơi thật sâu, đôi mắt vi ám như vậy của cô càng thêm làm cho người khó có thể kháng cự.

Nhìn xem đáy mắt như lửa nóng kia của nàng, Vân Tư Vũ không khỏi rụt rụt thân thể: “Hề…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui