Thê Chủ Tà Mị

"Hề, có muốn làm cho Nữ hoàng bệ hạ cũng tới bắt kẻ thông dâm hay không?" Tin tưởng Nữ hoàng bệ hạ cũng rất hưng phấn.

Phong Lăng Hề lắc đầu: "Không cần." Hoàng Vũ Hiên mặc dù nhìn qua chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhưng cũng hiểu được đúng mực, nàng sẽ không chạy tới bắt kẻ thông dâm, làm cho Tô Văn vô cùng xấu hổ.

Hơn nữa nếu Vân Thiển đã là người của Tô Văn, cho dù không có ai bắt kẻ thông dâm, Tô Văn cũng tất nhiên sẽ chủ động gánh chịu, chắc chắn sẽ không lại làm cho Vân Thiển tiến cung.

Vân Tư Vũ có chút tiếc nuối gật đầu, lỗ tai giật giật, nghe thấy tiếng bước chân, không khỏi rướn cổ lên mở to mắt nhìn phía dưới, rất sợ bỏ qua một tình huống đặc sắc nào.

Phong Lăng Hề duỗi tay ra ôm lấy eo của hắn, rất sợ hắn duỗi cổ ra quá dài, mất thăng bằng ngã chổng đầu.

Vân Dật bởi vì nhớ chuyện của Vân Thiển, cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn, ở Ngự hoa viên tìm một lúc vẫn không có tìm được hầu bao của Vân Thiển, liền về trước để xem một chút, ở cửa cung điện liền gặp được Thu Ngâm.

"Công tử..."

Vân Dật nhìn vào trong cung điện liếc mắt một cái, hỏi: "Thê chủ đến rồi?"

Thu Ngâm gật đầu: "Tướng quân để ta canh ở bên ngoài, nói là nếu như nửa canh giờ không có đi ra, liền để cho ta đi thỉnh Nữ hoàng bệ hạ, xem dáng vẻ của Tướng quân, dường như là cảm thấy cung điện này không quá an toàn, đúng rồi, công tử ngài làm sao lại từ bên ngoài trở lại?"

Nghe xong lời Thu Ngâm nói, Vân Dật sửng sốt một chút, sau đó cũng phản ứng lại, trong cung có một tòa cung điện như vậy xác thật kỳ quái, ngay cả một bóng người cũng không có, nhưng trong cung điện lại không nhiễm một hạt bụi, lập tức nhíu nhíu mày nói: "Ngươi ở bên ngoài bảo vệ, ta vào trước xem xem một chút."

Thu Ngâm bất đắc dĩ gật đầu, còn chưa kịp mở miệng khuyên hắn thay đổi chủ ý, Vân Dật đã tiến vào cung điện.

Trong lòng Vân Dật cũng sinh ra một chút bất an, ở trong cung đi loạn như vậy, nếu thật sự là xông vào nơi nào bảo mật, không phải là bọn họ có thể chịu đựng nổi.

Vân Dật không yên lòng, thế cho nên đi tới cửa gian phòng Tô Văn và Vân Thiển, đột nhiên gia tăng tiếng rên rỉ mập mờ mới để cho hắn phục hồi lại tinh thần, chỉ là hắn vừa mới phục hồi lại tinh thần liền lại ngây ngẩn cả người, đợi đến khi đầu trống rỗng rốt cuộc khôi phục lại ý thức lần nữa, hiểu được chuyện gì xảy ra thì trên mặt không còn chút màu máu, thân thể lung lay sắp đổ, vẫn nghiêng người quay về phía cửa như cũ, không dám quay đầu đi xem.

Vân Tư Vũ hầu như kề sát toàn bộ người ở trên nóc nhà, mới có thể nhìn thấy Vân Dật đứng ở cửa không vững giống như lùi về sau hai bước, thế nhưng lại không thấy rõ vẻ mặt của hắn, lập tức gấp đến độ cào thẳng vào cánh tay của Phong Lăng Hề.

Phong Lăng Hề dứt khoát lại xốc một miếng ngói lên cho hắn xem, để tầm mắt của hắn trống trải một chút, dù sao Tô Văn hiện tại cũng không có thời gian đến phát hiện bọn họ.

Sau đó Vân Tư Vũ rốt cuộc hài lòng nhìn thấy Vân Dật, chỉ thấy Vân Dật thật giống như người mất hồn, một hồi lâu sau đó mới có cử động. Bất quá hắn không có khóc lóc chạy đi, nhưng gương mặt lại tái nhợt, sững sờ đi vào trong phòng, sau đó đem tất cả trên giường đều thu hết mắt, một tay còn vịn vào khung cửa, dường như làm như vậy mới có thể chống đỡ thân thể muốn ngã, dùng hết sức lực, làm cho đầu ngón tay trắng bệch, móng tay hầu như đâm vào bên trong khung cửa.

Hắn là đáp ứng muốn cho Tô Văn thu Vân Thiển, thế nhưng lại không muốn chỉ chớp mắt, đệ đệ hắn liền cùng thê chủ hắn lăn lên giường, loại cảm giác bị lừa dối bị phản bội kia, làm cho tính lương thiện của hắn như bị một cánh tay dùng sức siết chặt, cảm giác đau đớn hít thở không thông thiếu chút nữa làm cho trước mặt hắn bỗng tối sầm lại ngất đi.

Nhưng là hai người trên giường lại vô tri vô giác, dường như căn bản không có phát hiện hắn đến, vẫn đang dây dưa như cũ.

Vân Tư Vũ nhìn một chút, không nhịn được lắc đầu. Vân Dật người này sống quá đè nén, hắn dám khẳng định mặc dù là như vậy, y cũng sẽ không nháo với Tô Văn. Dù sao y hiện tại thích nhất cũng chưa chắc là Tô Văn, nghĩ tới đây, trong mắt Vân Tư Vũ ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, trong nháy mắt liền lại ẩn nấp.

Phong Lăng Hề mắt lạnh nhìn Vân Dật, ngoắc ngoắc môi, cười đến có chút lạnh. Vân Dật không phải là người đại gian đại ác, nhưng cũng không phải người tốt lành gì. Bất quá chỉ khi cần thiết thì hắn mới đồi bại, mà cái cần thiết này là tiêu chuẩn quyết định. Bởi vì hắn quan tâm gì đó khác nhau, cho nên không giống đa số người.

Đương nhiên người khác tốt hay xấu không có quan hệ gì với cô, người khác rõ ràng không coi là người tốt nhưng càng muốn làm người tốt cũng không có quan hệ gì với cô. Cô không có rãnh rỗi thoải mái đi trừng gian trừ ác, thế nhưng Vân Dật một mực xui xẻo lần đầu tiên không để ý người khác làm ra hành vi ích kỷ là đối với con mèo hoang nhà cô.

Vân Dật lúc trước nghĩ tới mình gả cho một kẻ lưu luyến bụi hoa có nhà mà không về, nếu người gặp qua thì cuộc sống đau khổ như thế nào. Cho nên bất luận làm sao cũng không muốn gả, nhưng cũng không có một chút nào phá huỷ trầm trọng một đời của Vân Tư Vũ, chẳng qua là cảm thấy bất chấp ý nguyện của Vân Tư Vũ, để y gả cho người mà Vân Dật chướng mắt thật có chút xin lỗi với y, y vốn là có thể tìm được một người càng tốt hơn, không hơn.

Hắn có thể như vậy là bởi vì nội tâm trốn tránh, vì để cho trong lòng mình không nặng nề như vậy, có chút hổ thẹn, nhưng càng nhiều hơn là ở trong tiềm thức của hắn lại cảm thấy Vân Tư Vũ thấp hơn hắn một bậc. Cho nên hắn cảm thấy cuộc sống như vậy đối với hắn mà nói không khác nào là địa ngục. Hắn cần phải lựa chọn thiên đường, thế nhưng đối với Vân Tư Vũ cuộc sống như vậy cũng không phải là khó có thể chịu đựng. Bởi vì Vân Tư Vũ vốn cũng không cao quý bằng hắn.

Đoạn thời gian rời khỏi kinh thành kia, Phong Lăng Hề từ lời nói và việc làm của Vân Dật mà rút ra kết luận. Điều này làm cho trong lòng Phong Lăng Hề rất là tức giận, cho nên mặc dù bởi vậy cô dễ dàng ôm được mỹ nhân về, đối với Vân Dật cô cũng là căm ghét, dưới cái nhìn của cô, Vân Dật ngay cả một đầu ngón tay của tiểu mèo hoang nhà cô cũng không sánh nổi, dựa vào cái gì tự cao mình cao quý?

Kỳ thật, trước lúc xuất giá, Vân Dật xác thật là cao quý hơn Vân Tư Vũ, tùy tiện tìm người hỏi một chút, người ta đều sẽ đưa ra đáp án như vậy. Một người là con trai trưởng, một người là con thứ, một người nhận hết sủng ái, một người bị người quên lãng, một người tiếng tốt truyền xa, một người không có tiếng tăm gì. Vì thế bất luận người nào xem ra Vân Tư Vũ cũng đều là không bằng Vân Dật.

Vân Dật sẽ có ý thức và ý nghĩ như vậy thật sự đều là rất bình thường.

Thế nhưng Nhàn vương điện hạ cũng đã mù quáng mà cho rằng, tiểu mèo hoang nhà cô chính là tốt nhất, ai dám chê bai tiểu mèo hoang nhà cô thì cô trừ bỏ người đó, cho nên cũng thật sự là đáng đời Vân Dật xui xẻo.

Cho dù không có chuyện này, đến lúc đó miệng Nhàn vương điện hạ nói nhiều thêm một câu. Tô Văn nhận mười tám người mỹ nhân về thật sự là chuyện quá đơn giản, hơn nữa nói không chừng mỗi người đều là thủ đoạn tàn nhẫn, làm người ác độc, thân phận nam tử cũng không phải quá thấp.

Cảm giác được tâm tình Phong Lăng Hề không tốt, Vân Tư Vũ cũng không bất chấp xem cuộc vui, quay đầu nhìn về phía nàng, thấy đáy mắt nàng ánh sáng u ám lưu động, sâu thẳm đáng sợ, thật giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ nuốt chửng người. Vân Tư Vũ lại không chút nào giác sợ hãi, chỉ là có chút nghi ngờ đưa tay cầm lấy vạt áo của nàng kéo kéo, hỏi: "Làm sao?" Ai chọc tới nàng? Làm sao sát khí lớn như vậy?

Cũng may sức khống chế của Phong Lăng Hề phi phàm, không có để khí lạnh bay ra tụ tập bên người, bằng không sẽ làm cho Tô Văn đông lạnh đến tỉnh.

Mặc Ngọc lắc đầu, Quận chúa rõ ràng nhìn rất thông minh, làm sao có lúc liền không hiểu phong tình như thế chứ? Chủ nhân hiển nhiên là vì Vân Dật mà tức giận, thế nhưng Vân Dật vốn chưa từng gặp qua chủ nhân, coi như là bị từ chối gả. Vân Dật cũng tuyệt đối không cân nặng kia làm cho chủ nhân tức giận, nguyên nhân tất cả những chuyện này chỉ có thể là bởi vì Quận chúa.

Phong Lăng Hề phục hồi lại tinh thần, cầm lấy móng vuốt của Vân Tư Vũ gặm một cái, lắc đầu nói: "Không có chuyện gì."

Vân Tư Vũ gật đầu, cũng như vậy cầm lấy tay của nàng gặm một cái, nắm tay làm an ủi.

Phong Lăng Hề không khỏi lộ ra một nụ cười, tiểu mèo hoang nhà cô mặc kệ là khôn khéo hay là mơ hồ đều đáng yêu như vậy.

Tiếng cọt kẹt của giường lớn phía dưới rốt cuộc cũng ngừng lại, lại một lát sau vang lên tiếng mặc quần áo sột soạt.

Vân Thiển bọc chăn co lại thành một cục, cẩn thận từng li từng tí một liếc nhìn sắc mặt khó coi của Vân Dật, lại nhìn một chút sắc mặt khó coi giống như vậy của Tô Văn, ấp úng muốn nói cái gì, nhưng cái gì cũng không dám nói.

Tô Văn mặc quần áo tử tế đi ra cửa, không có nhìn Vân Dật một chút, chỉ là trầm giọng nói: "Ta đối với ngươi rất thất vọng, chuyện này ta sẽ xin tạ tội với Nữ hoàng bệ hạ."

Nói liền cũng không quay đầu lại mà đi, từ đầu đến cuối cũng không có nhìn Vân Dật một chút, cũng không có nhìn lại Vân Thiển một chút.

Tô Văn là thật sự rất thất vọng, trong lòng nàng bị tính kế, cảm giác bị phản bội còn mãnh liệt hơn Vân Dật. Nàng biết rõ mình là bị hạ độc, nàng là bị Thu Ngâm mang tới đây, giờ khắc này Vân Dật cũng xuất hiện ở nơi này, nàng rất khó không cho rằng đây là Vân Dật tính kế.

Lúc Thu Ngâm tìm đến nàng mặc dù không có nhiều lời, dọc theo đường đi lại tiết lộ chuyện Vân Thiển bị Nữ hoàng bệ hạ hù dọa. Vân Dật thương người đệ đệ này nàng biết, cho nên nếu như Vân Thiển không muốn vào cung. Vân Dật dùng biện pháp này đem y tiến vào phủ Tướng quân cũng không phải chuyện kỳ quái gì, chỉ là thủ đoạn này cũng thật sự là không đủ tư cách một chút, hơn nữa bởi vì đệ đệ mà tính kế thê chủ này là nàng. Nàng vẫn cảm thấy Vân Dật thông tuệ biết cơ bản, không nghĩ tới hắn lại bức nàng đến mức độ này.

Vân Vũ Dương có thể nghĩ đến chuyện này, Tô Văn sao lại không nghĩ tới, lúc trước nàng thỉnh Nữ hoàng bệ hạ tứ hôn cho mình và Vân Dật. Trên thực tế cũng là mạo hiểm, bất quá nàng là thật sự coi trọng Vân Dật. Nàng cảm thấy Chính quân nên là nam tử như vậy, hơn nữa Nữ hoàng bệ hạ tín nhiệm nàng, nàng mới dám làm như thế. Nhưng không nghĩ nàng đã nhìn lầm người, Vân Dật hôm nay lại dám làm ra chuyện tình hoang đường như vậy.

Một vị con trai trưởng Vân gia thành Chính quân của nàng còn chưa đủ, hiện tại còn muốn nàng đem một vị con trai trưởng khác cùng lúc nạp vào, đây là muốn cho Nữ hoàng bệ hạ nghĩ nàng như thế nào? Nếu như là nàng, nàng cũng sẽ không nhịn được hoài nghi, đây là cố ý làm đi!

Nghe được lời Tô Văn nói, sắc mặt Vân Dật càng trắng bệch như quỷ. Hắn biết rõ tính tình của Tô Văn, nàng nói đúng hắn thất vọng, đó chính là thật sự thất vọng. Hắn không biết Tô Văn và Vân Thiển trong lúc đó xảy ra chuyện gì, cũng liền không biết Tô Văn vì sao nói như vậy, thế nhưng chỉ là câu nói này, liền đủ để đem hắn đánh vào địa ngục.

"Thê chủ..."

Vân Dật đưa tay muốn kéo bóng dáng đang rời xa kia ở lại, cánh tay Tô Văn lại chấn động, vung tay của hắn ra, bước chân không chút nào thấy dừng lại. Nàng muốn lập tức đi xin tạ tội với Nữ hoàng bệ hạ, bằng không đợi Nữ hoàng bệ hạ ở trên yến hội biểu lộ ra ý đồ muốn cho Vân Thiển tiến cung, lại phát hiện Vân Thiển thất thân với nàng, đó mặc dù là Nữ hoàng bệ hạ vô ý giáng tội cho nàng, việc này cũng không cách nào dễ dàng.

Nhìn bóng lưng Tô Văn lạnh lùng biến mất ở trước mắt, Vân Dật rốt cuộc nhịn đau không được khóc thất thanh, vì sao lại như vậy? Hắn rốt cuộc đã làm sai điều gì?

Vân Thiển mặc quần áo tử tế, thấy y khóc đến đau lòng, có chút tay chân luống cuống, thế nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn là vội vàng chiến thắng tất cả, còn chưa kịp nhận sai lầm, cũng còn chưa kịp quan tâm Vân Dật, chỉ là cầm lấy tay áo của Vân Dật vội vàng hỏi: "Đại ca, Tô tướng quân là có ý gì? Xin tạ tội với Nữ hoàng bệ hạ là có ý gì? Nàng rốt cuộc có giúp đệ hay không?"

Vân Dật cũng không biết Vân Thiển ngoại trừ lo lắng Tô Văn không muốn giúp hắn, còn sợ Tô Văn dưới cơn nóng giận nói với Nữ hoàng bệ hạ là hắn quyến rũ nàng, dù sao Tô Văn trước khi rời đi sắc mặt thật sự quá khó coi. Nếu như đúng là như vậy, Nữ hoàng bệ hạ tức giận muốn chém hắn thì làm sao bây giờ? Bây giờ đối với Vân Thiển mà nói, nữ hoàng bệ hạ chính là hồng thủy mãnh thú.*

(*Hồng thủy mãnh thú: con thú dữ và dòng nước lũ, tức là ví như những tai họa ghê gớm, đáng sợ.)

Bị Vân Thiển dao động phải phục hồi lại tinh thần, Vân Dật xoa xoa nước mắt, sắc mặt vẫn trắng đến khó coi, lẩm bẩm nói: "Đệ như bây giờ là không thể nào tiến cung, thê chủ nếu đã đến xin tạ tội với Nữ hoàng bệ hạ, tự nhiên là muốn đón đệ vào phủ."

Hắn nỗ lực đè nén không đi hận người đệ đệ này, thế nhưng là vẫn không cách nào như lúc trước bình thường chờ hắn, giọng nói tuy nhỏ, thế nhưng cũng không khó nghe ra lạnh nhạt trong đó.

Bất quá Vân Thiển không có chút nào chú ý tới những thứ này, chỉ là như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.

Thấy tuồng vui này nhìn ra gần đủ rồi, Phong Lăng Hề lôi kéo Vân Tư Vũ rời đi, Mặc Ngọc cũng không có lại theo. Khởi Vân trước đây bị Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ bỏ rơi ở Tân Nghi cung, lúc này còn không biết ở nơi nào.

Vì vậy liền chỉ còn lại hai người dắt tay bước chậm ở Ngự hoa viên.

"Hề, nàng có phải là đã sớm nghĩ đến chuyện như vậy không?" Hắn tập trung xem cuộc vui nhìn ra được, vẫn chưa nghĩ tới Tô Văn sẽ vì chuyện đó mà bất mãn với Vân Dật. Bất quá nghĩ đến cũng đúng, tất cả những thứ này nhìn qua giống như là âm mưu của Vân Dật.

"Cảm thấy ta thật là quá đáng ?"

Vân Tư Vũ lắc đầu: "Nàng là người xấu ta cũng thích."

Nhàn vương điện hạ nhìn con mắt trong trẻo của hắn, giật giật khóe miệng, 'ta có thể không ngay thẳng như vậy nhưng làm sao lại nói ra hai chữ "người xấu" chứ?'

Đột nhiên Phong Lăng Hề dừng bước chân lại, nói với Vân Tư Vũ: "Ở chỗ này chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở lại." Nói xong liền nhảy một cái mất đi bóng dáng.

Vân Tư Vũ đàng hoàng chờ ở tại chỗ, có chút nhàm chán, thấy nơi này không ai, liền muốn để tiểu hồ ly đi ra chơi, kết quả, chủ nhân mơ hồ này rốt cục phát hiện được sủng vật của mình bị mất.

Trong khi Vân Tư Vũ buồn rầu nghĩ làm sao tìm tiểu hồ ly trở lại, phía trước đột nhiên truyền ra tiếng kêu chít chít, tiếng kêu thê thảm rất giống tiếng giết heo, thế nhưng Vân Tư Vũ vẫn nghe ra đó là tiếng của tiểu hồ ly.

Đây là có người đang khi dễ sủng vật của hắn? Trong nháy mắt Vân Tư Vũ nổi giận, đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân chứ? Huống hồ là tiểu hồ ly thông minh nhà hắn!

Vân Tư Vũ vẫn chưa suy nghĩ nhiều liền chạy tới, hắn cũng không sợ Phong Lăng Hề trở lại không tìm được hắn. Hôm nay thủ vệ hoàng cung chưa từng có nghiêm ngặt như trước nay, chỗ tối hiện đầy người. Mặc kệ là người của Phong Lăng Hề hay là người của Nữ hoàng bệ hạ, chỉ cần Phong Lăng Hề muốn tìm hắn, tùy tiện hỏi liền sẽ biết hướng đi của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui