Thê Chủ Tà Mị

Người đến nhìn thân hình là nữ tử, không có chút nào bởi vì đến chậm mà áy náy bất an, chỉ là lạnh lùng nói: “Gọi ta đến cũng là bởi vì việc này?”

Giọng nói kia, giống như Hoàng Ngọc Quỳnh mất tích chính là chuyện nhỏ bé không đáng kể, làm cho người cảm thấy Hoàng Kỳ Anh nếu như thật sự chỉ là bởi vì chuyện này gọi ả đến, đó thuần túy chính là đang làm trễ nãi thời gian của ả.

Hoàng Kỳ Anh trong nháy mắt lửa giận toát ra, từ khi Hoàng Ngọc Quỳnh mất tích bà liền lo lắng không thôi, cho người tìm kiếm lại không có một chút manh mối nào, liên lạc người này vô số lần, người này lại không có phản ứng chút nào, đến bây giờ mới xuất hiện lại còn có thái độ như thế.

Võ vương không phải là người nóng tính, hiện tại bà coi trọng nhất là chuyện nữ nhi vô cớ mất tích, chuyện mình cần làm cũng không biết có bại lộ hay không. Vốn là vô cùng nôn nóng, lại bị người này kích thích một cái, muốn không bùng phát cũng không được!

Bất quá, ả vẫn chưa động thủ, bà vẫn không có mất đi lý trí, biết mình căn bản cũng không phải là đối thủ của người này, chỉ là cười mỉa mai nói: “Nữ nhi của ta nếu như là đã xảy ra chuyện gì, ngươi cho rằng ngươi có thể không đếm xỉa đến ư?”

Đối mặt với uy hiếp của bà, trong mắt người kia mang theo một tia khinh thường, không chút nào hoảng loạn: “Hừ! Bản thân nàng tự chủ trương, động người không nên động, chọc giận Phong Lăng Hề, giờ trách được ai?”

Nghe vậy, Hoàng Kỳ Anh có chút hoảng rồi: “Ngươi là nói Ngọc Quỳnh là bị Phong Lăng Hề bắt được?” Bị Phong Lăng Hề bắt được, đó chẳng khác nào bị Nữ hoàng bệ hạ bắt được? Nữ hoàng bệ hạ tùy ý để Phong Lăng Hề làm như vậy, có phải là đã biết cái gì rồi không? Hoặc là căn bản chính nàng để cho Phong Lăng Hề ra tay, Hoàng Kỳ Anh càng nghĩ càng bất an.

Mà so với bà kinh hoảng, thì người bịt mặt kia có vẻ bình tĩnh đến mức dị thường. Ả căn bản không quan tâm đến chuyện sống chết của Hoàng Ngọc Quỳnh, cũng không quan tâm đến chuyện sống chết của Hoàng Kỳ Anh. Cho dù chuyện Hoàng Kỳ Anh tạo phản bại lộ thì như thế nào, ả căn bản không cần phải lo lắng sẽ bị liên lụy.

Chỉ là Hoàng Kỳ Anh còn có chút tác dụng, ả mới sẽ đến gặp mặt bà, lão bà tầm thường này lại còn vọng tưởng uy hiếp ả, thật sự là ngây thơ!

Ả nếu như muốn mạng bà, bất quá là chuyện trong chớp mắt, bảo đảm bà ngay cả thi thể cũng sẽ không lưu lại.

Hiển nhiên Hoàng Kỳ Anh mặc dù có ý đồ tạo phản, thế nhưng không đủ dứt khoát, vừa nghĩ đến Nữ hoàng bệ hạ có thể đã biết âm mưu của mình sắc mặt liền trắng bệch.

Hoàng Kỳ Anh ngay cả lúc còn trẻ cũng không có dũng khí tranh vị, toàn dựa cả vào quan hệ tốt với Tiên đế, mới được Tiên đế che chở. Hiện tại lớn tuổi, tự nhiên càng thêm không có phần dứt khoát kia. Bà bất quá là bị người trước mắt khơi gợi lên dục vọng bị đè nén hơn nửa đời người, cộng thêm Hoàng Ngọc Quỳnh có tham vọng khuyên bảo, bà mới có thể nhất thời hồ đồ lên thuyền giặc.

Phải nói Hoàng Kỳ Anh xác thực nắm giữ cơ hội và điều kiện rất tốt, nhưng là năng lực lại quá yếu một chút; mà Hoàng Ngọc Quỳnh lại không khéo bị Phong Lăng Hề nhìn chằm chằm, nhất định con đường tạo phản này tràn ngập nhấp nhô.

Hoàng Kỳ Anh hiện tại đâm lao phải theo lao, nữ nhi bị bắt, ngay cả người nghĩ kế cũng không có. Bà chỉ có thể hy vọng người trước mặt vẫn rất thần bí này.

“Là ngươi thuyết phục ta tạo phản, ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu.”

Người kia khẽ cười một tiếng, tiếng cười rất mỉa mai: “Yên tâm, ta đương nhiên sẽ không bỏ dở nửa chừng, Phong Lăng Hề còn chưa có chết đâu...” Câu cuối cùng giọng điệu rõ ràng thả ra nhẹ, lại làm cho người nghe cảm giác sợ nổi da gà.

Hiển nhiên, người bịt mặt này không phải nhằm vào Nữ hoàng bệ hạ, không phải coi trọng Phượng vị mới lợi dụng Hoàng Kỳ Anh; mà là nhằm vào Phong Lăng Hề, nhìn bộ dáng như vậy, người này đúng là hận không thể đi giết chết Phong Lăng Hề.

Phong Lăng Hề không chút nào biết có người hận cô như vậy, cũng không biết Nữ hoàng bệ hạ trải qua một loạt ám sát, Võ vương soán vị cướp ngôi đều là bởi vì cô.

Xem ra người thần bí bịt mặt này vô cùng rõ ràng quan hệ của Nữ hoàng bệ hạ và Phong Lăng Hề trong đó, biết Nữ hoàng bệ hạ sẽ không mặc kệ Phong Lăng Hề chết sống. Cho nên muốn đối phó Phong Lăng Hề, thì phải cùng lúc đối phó với Nữ hoàng bệ hạ. Bằng không có Phong Lăng Hề làm chỗ dựa thì tương đương với nắm giữ toàn bộ nước Hoàng Vũ, cộng thêm bản lãnh của bản thân Phong Lăng Hề, muốn đối phó nàng quả thực còn khó hơn lên trời.

Hơn nữa, đem con mắt nhắm ngay Nữ hoàng bệ hạ cũng có thể nhiễu loạn tầm mắt, làm cho Phong Lăng Hề bận bịu việc bảo vệ Nữ hoàng bệ hạ mà sơ suất đề phòng, làm cho ả tìm được càng nhiều cơ hội.

Cho nên ả mới sẽ tìm tới Hoàng Kỳ Anh.

* * *

Nằm trên giường suốt ba tháng, Nhàn vương điện hạ cuối cùng cũng coi như là được phép xuống giường. Cô đều sắp mốc meo, bất quá cô nằm cũng có một chỗ tốt, Vân Tư Vũ sẽ ở bên cạnh cô, sẽ không nhảy tới nhảy lui, làm người ta kinh ngạc run rẩy.

Bụng của Vân Tư Vũ đã nhô ra, bất quá lại không có chút nào triệu chứng không tốt khi mang thai, vẫn nhảy nhót tưng bừng, chỉ là bị tẩm bổ đến mập lên một chút, mặt tròn hơn một chút, trắng trẻo mềm mại như cái bánh bao, Phong Lăng Hề không có việc gì liền bóp hai cái.

Mà Vân Tư Vũ khoảng thời gian này, ngoại trừ giám sát Phong Lăng Hề dưỡng thương, còn từng giờ từng khắc nghĩ tới làm sao dạy dỗ bánh bao nhỏ trong bụng. Bởi vì lý tưởng vĩ đại của hắn là muốn bồi dưỡng cho bánh bao nhỏ thành văn võ song toàn, y - độc song tuyệt*, cầm kỳ thư họa, Kỳ môn độn giáp**, không gì không biết, không chỗ nào không thông, tài hoa hơn người, tiểu yêu nghiệt có một không hai trên đời!

(*Y – độc song tuyệt: hai việc chữa bệnh và hạ độc đều xuất chúng.

**Kỳ môn độn giáp là: thuật tiên đoán cổ đại của Trung Quốc gồm có 3 hình thức là “Kỳ môn”, “Thái ất” và “Lục nhâm”. “Kỳ môn” được gọi đủ là “Kỳ môn độn giáp”. Đây chính là loại hình quan trọng nhất và có ảnh hưởng lớn nhất trong ba bộ môn chiêm bốc trên. Người ta tiến hành nghiên cứu Kỳ môn độn giáp bởi đây chính là di sản văn hoá của người Trung Hoa, là phương pháp nhận thức vũ trụ quan uyên thâm của tổ tiên người Trung Quốc về thế giới. Kỳ môn độn giáp chính là sự kết hợp hài hoà giữa thời gian, không gian và các con số. Nó thể hiện một cách tổng thể, một cách đa tư duy các hình thức tồn tại của vạn vật cũng như bất kì một đặc điểm hay mối quan hệ giữa các sự vật ấy. Kỳ môn độn giáp có giá trị lớn và có ý nghĩa tích cực về mặt tư duy đa chiều đối với sự phát triển của Triết học và khoa học phương Đông. Đây chính là những kiến thức để hiểu biết về thế giới tự nhiên khác xa với những kiến thức khoa học của các nền văn hoá phương Tây. Kỳ môn độn giáp có tầm quan trọng theo nghĩa hẹp giúp cho quan lại trong chế độ phong kiến có được phương hướng chiến lược trong lĩnh vực quân sự.)

Vì vậy, tiểu mèo hoang có ý tưởng vĩ đại rất chú trọng bảo vệ trong tương lai liền nổi lên vấn đề dưỡng thai, lại tìm kiếm vài sư phụ cho bánh bao nhỏ.

Y: tự nhiên là Duẫn Thiểu Thiên; độc: hắn liền tự mình lên; cầm: tự nhiên là Giải Ngữ; những thứ khác Vân Tư Vũ quyết định bây giờ còn không có tìm được ứng cử viên làm cho hắn hài lòng chọn trước, tất cả đều giao cho Phong Lăng Hề. Bất quá Phong Lăng Hề bởi vì bị thương, cho nên hiện tại mới được phép đi nhậm chức.

Vì vậy, liền thấy Nhàn vương điện hạ một lúc cầm một quyển sách uể oải ghi nhớ, một lúc cầm kiếm múa làm cho người hoa cả mắt, một lúc quay về bàn cờ tay trái tay phải hỗ trợ nhau đánh, một lúc bày ra tờ giấy viết chữ vẽ tranh, một lúc còn phải dạy thiên thư* một hồi làm cho người có nghe nhưng không có hiểu.

(*Thiên là trời, thư là sách. Thiên Thư có nghĩa là sách trời, có thể là sách kể về các vị thần trên bầu trời.)

Nhàn vương điện hạ cuối cùng vất vả hoàn thành nhiệm vụ nhào tới về phía tiểu mèo hoang không ngừng nhét thức ăn vào trong miệng, muốn hôn một cái, kết quả lại bị Vân Tư Vũ đẩy ra, nghiêm túc nói: “Cái này không thể dạy!”

Phụt... Phong Lăng Hề dứt khoát hộc máu, vì hắn có thai nên cô đã sớm hồi phục vết thương thật tốt. Cô đã ba tháng nay không được ăn mặn, hiện tại thật vất vả được tiểu mèo hoang nghiêm khắc phê chuẩn cho cô khỏi hẳn, nhưng ngay cả hôn cũng không cho hôn, mạng của cô sao nặng nề đau khổ như thế?

Tầm mắt Nhàn vương điện hạ u oán rơi vào trên bụng của Nhàn vương quân, làm cho người ta nghĩ người ở trong bụng đó không phải bảo bảo của cô, mà là kẻ thù giết phụ thân của cô!

Vân Tư Vũ lại bắt đầu nhét một miếng điểm tâm vào trong miệng, gần đây hắn càng ngày càng đói bụng, đều ăn không đủ no. Nếu không phải là bụng hắn lớn nhỏ rất bình thường, hắn còn thật lo lắng sẽ sinh ra đứa mập mạp.

“Hề, nàng không thể nhìn bánh bao nhỏ như vậy. Nếu như nó học được, về sau cũng đều nhìn nàng như thế làm sao bây giờ?”

Phong Lăng Hề hoàn toàn thua ở trong tay hắn, bất quá chuyện Nhàn vương điện hạ muốn làm, làm sao dễ dàng buông tha như vậy chứ?

Cho nên cuối cùng Nhàn vương quân đại nhân vẫn là ỡm ờ bị hôn đến thở hồng hộc, Phong Lăng Hề nhân cơ hội nói dối quá mức khẩn trương với Vương quân đại nhân: “Dựa vào cách dạy dỗ của chàng như thế, bánh bao nhỏ sau này nhất định sẽ rất xuất sắc. Sau đó sẽ có rất nhiều người đố kị nó, một khi có người phát hiện khuyết điểm của nó, khẳng định sẽ không chút lưu tình công kích nó. Cho nên, chuyện nam nữ, nó cũng cần hiểu rõ. Nếu không đến lúc đó nếu là có người phát hiện nó ngu ngốc, nó nhất định sẽ bị người tàn nhẫn cười nhạo, nói không chừng còn có thể lưu lại bóng ma trong lòng, thất bại hoàn toàn...”

Nhàn vương điện hạ chỉ hai ba câu mà biểu đạt ra quan hệ lợi hại trong chuyện này, không chút nào bởi vì vận mệnh bi thảm người trong miệng cô là đứa nhỏ của mình mà có chút hổ thẹn.

Mà Nhàn vương quân đại nhân lại theo sự miêu tả của nàng, tưởng tượng hình ảnh bánh bao nhỏ yêu nghiệt đáng yêu của hắn bị người cười nhạo, sau đó dứt khoát nổi giận, vì vậy tức giận ôm cổ Phong Lăng Hề gặm lên.

Nhàn vương điện hạ híp híp mắt, mặt mũi tràn đầy thực hiện thành công.

Tiểu mèo hoang mang thai, đây là chuyện lớn, vì vậy Phong Lăng Hề dứt khoát đình công.

Duẫn Thiểu Thiên bị cô lưu lại, chuyện gì cũng không cần làm, chỉ cầu mỗi ngày bắt mạch cho Vân Tư Vũ, suy nghĩ như thế nào để an thai, các loại vấn đề bồi bổ như thế nào là thích hợp.

Mà Bạch Khung và Cảnh Duyệt lại bị ném cho Nữ hoàng bệ hạ, mặc cho Nữ hoàng bệ hạ dặn dò. Sau đó chuyện Võ vương tạo phản, Nhàn vương điện hạ không quan tâm!

Mặc dù Phong Lăng Hề bày tỏ bất mãn với đống thịt trong bụng Vân Tư Vũ ở trong lòng Vân Tư Vũ quá mức quan trọng, thế nhưng chuyện nên làm cô vẫn là làm được rất đúng chỗ.

Chuyện Vân Tư Vũ mang thai, ngoại trừ người phủ Nhàn vương và Nữ hoàng bệ hạ, Thái hậu trong hoàng cung thì những người khác đều không biết chuyện. Phong Lăng Hề hoàn toàn phong tỏa tin tức, chỉ hy vọng ít một chút phiền toái. Đặc biệt là sau chuyện đi qua rơi vách núi lần đó, Phong Lăng Hề càng thêm cẩn thận một chút. Lúc như thế này, cô không muốn nhìn thấy có người có ý đồ với Vân Tư Vũ.

Cho nên, phủ Nhàn vương lại thành thùng sắt lớn người không phận sự miễn tiến vào.

Cũng may Vân Tư Vũ cũng rất để ý bánh bao nhỏ trong bụng, cho nên hắn mặc dù rất hiếu động, thế nhưng lại không đề cập tới chuyện muốn ra cửa; hơn nữa, hắn vẫn bận dạy dỗ bánh bao nhỏ cũng không tính nhàm chán, cộng thêm vào còn có Phong Lăng Hề ở bên cạnh, hắn cũng là đàng hoàng ở trong vương phủ chờ sinh bánh bao.

Về phần trong vương phủ tùy ý có thể thấy được tàn hoa bại liễu, đây chẳng qua là Vương quân đại nhân lúc tản bộ ngứa tay mà thôi. Về phần xác cá nổi lên ở trong hồ sen, đó bất quá là kết quả Vương quân đại nhân hào hứng đến bắt lên chơi một lúc lại trả về. Về phần bảo khố trong vương phủ mất trộm, đó bất quá là Vương quân đại nhân cảm thấy nên tích trữ một chút tiền tiêu vặt cho bánh bao nhỏ, còn...

Tóm lại vương phủ nhìn như bình tĩnh, lại một mảnh gà bay chó sủa khắp nơi, nhìn như náo loạn, lại vô cùng hài hòa. Tất cả mọi người đều ngóng trông tiểu thế nữ mau nhanh sinh ra, để cho bọn họ có bánh bao chơi.

Tiểu hồ ly và bạc băng cũng bày tỏ cảm thấy rất hứng thú với bánh bao nhỏ, luôn là thừa dịp lúc Vân Tư Vũ ngủ trưa lén lén lút lút tới gần bụng của hắn, một con duỗi ra móng vuốt, một con duỗi ra đuôi dán lên. Nếu như cảm giác được bên trong có cái gì đang động, sẽ rất hưng phấn mà xoay vòng quanh.

Bởi vì lúc trước rơi xuống vách núi, hai con biểu hiện ra một trăm hai mươi phần trăm trung thành. Cho nên thái độ của Phong Lăng Hề đối với chúng nó ngược lại tốt hơn rất nhiều, bày tỏ mình rất độ lượng rộng lớn không bất hòa tính toán với hai con sủng vật.

Lại qua một tháng, Võ vương sau khi làm một chút chuẩn bị, rốt cục không nhịn được hành động.

Hoàng Kỳ Anh và người bịt mặt thương lượng xong, do người bịt mặt tự mình ra tay đối phó với Nữ hoàng bệ hạ. Sau đó Hoàng Kỳ Anh tập kết binh mã của mình chờ Nữ hoàng bệ hạ băng hà, thừa lúc trong triều hỗn loạn thì một bước đánh vào kinh thành đoạt vị.

Sau đó muốn đối phó với Nhàn vương điện hạ như thế nào, tự nhiên không phải việc khó gì.

Hoàng Kỳ Anh từng được chứng kiến một ít bản lãnh của người bịt mặt, cho nên rất tin tưởng ả, không chút nào cân nhắc vấn đề người bịt mặt có thể ám sát thành công hay không.

Nhưng bà chờ đến lúc đó cũng không phải là có cơ hội xuất binh đoạt vị, mà là Nữ hoàng bệ hạ xuống đao giết người, một khắc đó bà mới biết mình rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn, giành ăn với hổ. Cuối cùng sẽ không có kết quả gì tốt, bà bất quá là một con cờ có cũng được mà không có cũng không sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui