Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết

Trong thư phòng:

Đồng Kiều ngồi ở đối diện Ngụy Cẩn Hằng, hai tay chống cằm nhìn anh đốt hương, pha trà.

Động tác của anh rất thành thạo, Đồng Kiều nhìn mà cảnh đẹp ý vui.

Đăng Weibo xong, cô liền tắt điện thoại để sang một bên.

Ngụy Cẩn Hằng nói muốn xử lý nên không cần sợ hãi, yên lặng theo dõi chuyển biến.

Cho nên hiện tại cô đang cố giữ cho mình sự bình tĩnh.

Chóp mũi ngửi được mùi hương, lại có thể ngửi được mùi lá trà.

Hai loại hương vị xen lẫn nhau, lại cảm thấy dễ ngửi.

Cửa sổ khép hờ, buổi tối gió thổi, bên tai có tiếng chim hót, cô nhìn Ngụy Cẩn Hằng ngồi đối diện.

Bàn tay rõ khớp xương của anh cầm ấm trà, đổ nước nóng hổi vào chén.

Lúc cầm chén trà, cổ tay của anh xoay chuyển lắc lư, nước trong chén trà cũng lắc lư theo, đem toàn bộ cái chén trướt sạch sẽ.

Sau đó đem lá trà xanh đổ vào bên trong chung trà.

Đồng Kiều nhịn không được nói: "Cẩn Hằng, nhìn anh thế này rất giống một đạo sĩ."

Ngụy Cẩn Hằng ngước mắt liếc cô một cái, trách mắng: "Nói bậy."

"Em không có nói quàng mà, chính là một đạo sĩ."

Ngụy Cẩn Hằng đánh gãy lời cô: "Uống trà."

Đồng Kiều tranh thủ thời gian bưng chén lên, học Ngụy Cẩn Hằng, một chén uống vào.

Trà xanh vào cổ họng, cảm giác đầu tiên là đầu lưỡi hơi đắng nhưng ngược lại sau đó mùi thơm ngát nồng đậm, trong miệng lưu lại hương vị, cảm giác từng hơi thở đều mang theo mùi trà.

"Dễ uống." Đồng Kiều tán dương.

Ngụy Cẩn Hằng cười, một lần nữa rót một chén cho cô.

Đồng Kiều lần nữa uống xong, còn chưa đã chép miệng một cái: "Kỳ quái, vì sao trà này không giống trà bình thường em uống chứ."

Ngụy Cẩn Hằng hỏi: "Làm sao không giống?"

Đồng Kiều không hiểu những thứ này, không cần suy nghĩ trả lời: "Trà này mới uống vào thì hơi đắng nhưng rất nhanh liền cảm thấy thơm ngọt ngon miệng, bình thường em uống luôn có mùi đắng chát."

"Ừm." Ngụy Cẩn Hằng chỉ nhẹ gật đầu công nhận lời cô nói, cũng không nói cho cô nguyên nhân, bởi vì anh biết Đồng Kiều không có hứng thú.

"Em muốn uống tiếp."

Ngụy Cẩn Hằng lắc đầu ngăn lại: "Buổi tối không nên uống trà nhiều."

Đồng Kiều không vui bĩu môi: "Được."

"Anh nói xem hiện tại trên mạng đang như thế nào, có thể hay không đang có rất nhiều người mắng em?"

Ngụy Cẩn Hằng thu chén trà, hỏi lại: "Em quen mấy người đó không?"

"Không quen nha." Đồng Kiều thành thật trả lời

"Đã không quen, thì quan tâm lời họ làm gì." Ngụy Cẩn Hằng thu dọn xong, rút hai tờ khăn giấy xoa xoa tay, tiếp tục nói: "Người đã muốn mắng em căn bản không cần tìm lý do, bọn họ không biết em, không hiểu rõ em, càng sẽ không để ý những chuyện em làm là đúng hay sai, chỉ là muốn mắng em mà thôi."

"....."

Đồng Kiều cảm thấy anh nói không đúng, nhưng hình như rất đúng.

Nhưng mà Đồng Kiều không được bình tĩnh như thế, không nhịn được cầm điện thoại lên.

Mở ra màn hình, mười cái cuộc gọi nhỡ, cùng hàng trăm tin nhắn Wechat.

Bài đăng trên Weibo, bình luận nhiều vô số kể.

Mở hot search, phát hiện cô cùng Ngụy Cẩn Hằng leo ở vị thứ nhất.

Thật ra Đồng Kiều biết cô có thể lên hot search phần lớn nguyên nhân là vì Ngụy Cẩn Hằng.

Từ trước đến nay anh rất kín tiếng, nhưng giới giải trí không ít người đều biết đến anh.

Trừ việc anh là cổ đông lớn thứ hai của truyền thông Thụy Tân, thân phận tổng giám đốc cũng đủ rung động lòng người.

Còn cô thì chỉ là một nữ nghệ sĩ vừa bò lên hạng hai, lại cùng ông chủ của Hoằng Duy kết hôn, xác thực làm cho tất cả mọi người cũng không nghĩ đến.

Nhân duyên của Đồng Kiều coi như không tệ, rất nhanh liền nhận được không ít lời chúc phúc.

Nhưng trong những lời chúc phúc này tạm thời không bao gồm mẹ Đồng.

Trong Wechat, người đại diện Hoắc Linh gửi tới mười mấy cái dấu chấm than cùng dấu chấm hỏi.

Đồng Kiều đành phải trả lời: Xin lỗi chị Linh, em không nói cho chị việc em đã đăng kí kết hôn.

Mở tin nhắn với mẹ Đồng, đều là ghi âm, trong đó có âm thanh kích động.

"Con bé chết tiệt kia hiện tại con ở đâu? Đừng tưởng rằng không nghe máy thì có thể thoát, chuyện lớn như vậy lại không thương lượng với mẹ một chút, con muốn tức chết mẹ sao!"

········

Đồng Kiều không có dũng khí nghe tiếp.

Còn lại đều là bạn học cũ, bạn diễn và đồng nghiệp gửi tin nhắn.

Không đợi Đồng Kiều mở ra nhìn, điện thoại lần nữa vang lên, trên màn hình hiện lên ghi chú, Đồng Kiều toàn thân run lên, đưa ánh mắt về phía đối diện: "Cẩn Hằng, mẹ em lại gọi tới, em nên làm cái gì?"

Người đàn ông nhìn cô bối rối, bất đắc dĩ cầm điện thoại, ấn nút trả lời.

Bên này còn chưa mở miệng, trong điện thoại liền truyền đến tiếng mẹ Đồng mắng chửi.

Mẹ Đồng là một người rất dịu dàng, Đồng Kiều rất ít khi thấy mẹ mình nổi giận, xem ra lần này bà thật sự tức giận.

Ngụy Cẩn Hằng kiên nhẫn nghe mẹ Đồng mắng trọn vẹn năm sáu câu.

Thẳng cho đến khi bên kia hô: "Con bé chết tiệt kia, nói chuyện."

Đồng Kiều cầm điện thoại mở loa ngoài, kêu một tiếng: "Mẹ." Lúc nói chuyện giọng nói mang theo sự run rẩy.

"Còn biết mẹ là mẹ con sao, chuyện lớn như kết hôn mà con cũng giấu diếm mẹ, con muốn làm tức chết mẹ sao."

Nói xong, giọng điệu mẹ Đồng nghẹn ngào, Đồng Kiều cũng đỏ cả vành mắt.

Ngụy Cẩn Hằng trầm mặc một lát rồi mở miệng nói: "Dì."

Bên kia, mẹ Đồng không để ý tới anh, nghĩ đến anh lại càng thấy giận.

Ngụy Cẩn Hằng mở miệng nói: "Dì, sáng mai dì có thời gian không? Con muốn cùng dì nói chuyện."

Mẹ Đồng giọng điệu bất thiện: "Tôi không muốn nói chuyện với cậu, Đồng Kiều đâu, bảo con bé lăn về đây cho tôi."

"Dì, con biết dì đang rất tức giận, nhưng bây giờ tình hình trên mạng đang rất bất lợi với Đồng Đồng, rất nhiều người đều nói Đồng Đồng cùng con có quan hệ mập mờ, thậm chí ngờ vực vô căn cứ rằng con bao nuôi tình nhân là Đồng Đồng....."

"Nói hươu nói vượn!" Mẹ Đồng đánh gãy lời anh.

Ngụy Cẩn Hằng tiếp tục nói: "Dì biết tin đó là giả, con cũng biết rõ tin đó là giả, Đồng Đồng cũng biết đó là giả, nhưng có nhiều người không hiểu rõ Đồng Đồng, rất dễ bị dư luận lừa gạt, con tin rằng dì khẳng định không hi vọng Đồng Đồng bị như thế."

Bên kia rơi vào trầm mặc.

Lúc này Ngụy Cẩn Hằng hỏi lần nữa: "Dì, sáng mai chúng ta có thể nói chuyện rồi sao?"

Giọng điệu mẹ Đồng vẫn như cũ không tốt: "Buổi sáng ngày mai chín giờ, tới nhà của tôi nói chuyện." Nói xong đối phương cúp điện thoại.

Nhìn điện thoại, Đồng Kiều nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu đầy hứng thú nhìn về phía Ngụy Cẩn Hằng: "Em không biết anh là người biết ăn nói như thế đó."

Ngụy Cẩn Hằng đưa điện thoại trả lại cho cô, nói: "Hiện tại thì biết rồi."

"........" Thật đúng là không chút khiêm tốn.

Ngày kế tiếp, Đồng Kiều đến công ty giải thích cho chị Linh chuyện cô giấu diếm kết hôn.

Mà Ngụy Cẩn Hằng thì mang không ít quà đi đến nhà mẹ vợ.

Buổi sáng trôi qua, mọi sự bàn luận trên mạng liên quan tới Đồng Kiều đã được khống chế.

Lần lên hot search này lại kéo cho cô không ít fan hâm mộ, trong vòng một đêm, số người theo dõi của cô đã tăng vọt.

Biết được chồng của cô là Ngụy Cẩn Hằng, không ít công ty quảng cáo đều tìm đến cô, muốn mời cô làm người đại diện cho họ.

Và những cuộc điện thoại từ những người đạo diễn thì nhiều vô số kể.

Thậm chí không ít chương trình còn gọi tới mời cô tham gia.

Trước đó, đọn video mà trong chương trình, cô gọi cho Ngụy Cẩn Hằng lại hot trở lại.

Mười một giờ trưa, Đồng Kiều đón xe đến quán ăn mà Ngụy Cẩn Hằng nói.

Cũng không biết Ngụy Cẩn Hằng nói chuyện với mẹ Đồng sao, cô vừa tiến đến liền thấy vẻ mặt tươi cười của mẹ Đồng.

Hoàn toàn không có khí thế hung hăng hôm qua, thấy cô tiến đến còn nhiệt tình vẫy gọi: "Đồng Đồng lại đây ngồi."

Đồng Kiều cố ý chọn vị trí cách xa Ngụy Cẩn Hằng một chút, thấp thỏm định ngồi ở bên tay trái mẹ Đồng.

Ai ngờ còn chưa có ngồi xuống, mẹ Đồng liền cau mày nói: "Con ngồi cạnh mẹ làm gì, đến ngồi cạnh Cẩn Hằng đi."

Đồng Kiều một mặt khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời ngồi ở cạnh Ngụy Cẩn Hằng.

Cô vốn định thừa dịp mẹ Đồng không chú ý hỏi Ngụy Cẩn Hằng có chuyện gì xảy ra?

Ai ngờ mẹ Đồng lại mở miệng trước: "Đồng Đồng, Cẩn Hằng nói đã quen con rất lâu, các con...đã quen bao lâu rồi?"

Đồng Kiều sững sờ, không biết trả lời thế nào.

Cô vụng trộm chọc tay Ngụy Cẩn Hằng, lúc này một bàn tay lớn nắm lấy tay cô, ngắt hai lần.

Đồng Kiều trong nháy mắt liền hiểu: "Hai năm ạ."

Mẹ Đồng nghe như thế như chút suy nghĩ nhẹ gật đầu, còn nói thêm: "Con bé này, con nói thật với mẹ, lúc ấy tiền viện phí của ba con có phải là tiền của Cẩn Hằng không?."

Sắc mặt Đồng Kiều đột nhiên tái đi: "Con...."

"Lúc ấy mẹ còn đang nghĩ con là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp làm sao lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, ngày hôm nay Cẩn Hằng nói mẹ mới biết được thì ra là tiền của cậu ấy đưa cho con."

Đưa cho? Mẹ không biết việc bao nuôi sao.

Cô nhẹ nhàng thở ra, cảm giác sau lưng vã ra một lớp mồ hôi lạnh, năm ngón tay trong tay anh vẫn lạnh buốt.

Mẹ Đồng nhịn không được răn dạy: "Con là con gái, một mình mà phải gánh nợ như vậy còn định nói là tiền con quay phim kiếm được, nếu như không phải Cẩn Hằng giúp con, thật không biết con phải làm sao."

Đồng Kiều nhếch môi, không nói tiếp.

"Cẩn Hằng nói các con ở cùng một chỗ đã được một khoảng thời gian rồi, sợ ảnh hưởng đến công việc nên không nói với người ngoài thôi."

"Cậu ấy nói là bởi vì gần đây khi con đang làm việc, có người đắc tội con, bọn họ muốn con ở giới giải trí không lăn lộn nổi, nên bất đắc dĩ con con mới đi đăng ký sớm."

"......." Rốt cuộc là việc gì vậy nha!

Ngụy Cẩn Hằng này đến cùng làm sao mà thay đổi ý nghĩ của mẹ cô 180 độ vậy.

Mẹ Đồng không biết Đồng Kiều đang suy nghĩ gì, cảm thán nói: "Còn may Cẩn Hằng có dự kiến trước, biết những người kia sẽ ra tay với con, nên mới lôi kéo con đi đăng ký kết hôn, hiện tại đã có giấy chứng nhận, xem ai còn dám nói lung tung."

Đồng Kiều thực sự nghe không nổi nữa, đứng dậy nói: "Mẹ, con đi rửa tay."

Đi ra khỏi phòng, Đồng Kiều đi đến cuối hành lang, không ngừng thở hổn hển, lấy điện thoại ra gọi cho Ngụy Cẩn Hằng.

Bên trong phòng, điện thoại Ngụy Cẩn Hằng vang lên, anh mượn cớ đứng dậy: "Dì, con đi nghe điện thoại lát."

Mẹ Đồng cười gật đầu: "Được."

Hiện tại biết Ngụy Cẩn Hằng giúp con gái nhiều như vậy, bà càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.

Ra khỏi phòng liền thấy Đồng Kiều đang một tay chống nạnh, quanh thân tản ra sự tức giận.

Anh vừa đến gần, Đồng Kiều liền thở phì phò xoay người chất vấn: "Ngụy Cẩn Hằng, anh nói chuyện với mẹ em như nào, làm sao không có lời nào là thật vậy."

Ngụy Cẩn Hằng nhíu mày, mở miệng hỏi lại: "Vậy em muốn anh nói thế nào?"

"Nói em vì muốn có tiền chữa bệnh cho chú nên làm tình nhân của anh sao?"

"Không!" Đồng Kiều kinh hoảng lắc đầu, việc này kiên quyết không thể làm cho mẹ cô biết.

Ngụy Cẩn Hằng thở dài một hơi, nhẫn nại hỏi: "Chúng ta có phải đã quen nhau hai năm rồi không?"

Đồng Kiều gật đầu: "Đúng."

Ngụy Cẩn Hằng lại hỏi: "Có phải anh đưa em tiền chữa bệnh cho ba không?"

Đồng Kiều lại gật đầu: "Đúng vậy."

Ngụy Cẩn Hằng hỏi lại: "Có phải sau khi hẹn hò, vì sợ ảnh hưởng đến công việc nên chúng ta không công khai?"

Đồng Kiều tiếp tục gật đầu: "Đúng vậy."

Ngụy Cẩn Hằng tiếp tục hỏi: "Vậy có phải em bị hãm hại ngầm mấy lần không?"

Đồng Kiều lại gật đầu: "Đúng thế."

Ngụy Cẩn Hằng hỏi câu cuối cùng: "Chúng ta có phải là đã đăng kí kết hôn rồi không?"

Đồng Kiều cắn môi gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy sao em nói anh không nói thật lời nào?"

Đồng Kiều không nói lời nào: "Em..."

"Những sự thật kia có thể nói cho dì biết sao?"

Đồng Kiều cấp tốc lắc đầu: "Không thể."

Ngụy Cẩn Hằng đưa tay giúp cô sửa lại biểu cảm trên mặt, hỏi: "Còn muốn hỏi cái gì?"

Đồng Kiều tranh thủ thời gian lắc đầu: "Không có."

"Đi, về ăn cơm."

Đồng Kiều đi sau lưng anh hướng vào phòng, trong đầu không ngừng nghĩ tới mấy lời anh vừa nói, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng không biết cụ thể.

Ngụy Cẩn Hằng liếc qua nhìn biểu lộ nghi hoặc của cô, khóe miệng nhịn không được cười mỉm, cưng chiều vuốt vuốt đầu của cô, nói: "Thật đúng là đồ ngốc mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui