The Dark Duet Series

Ngày thứ 8:

Hôm nay tôi thấy khá hơn một chút. Nỗi nhớ Caleb vẫn còn, tôi không nghĩ cảm giác đó sẽ tan biến, song tôi đã có thể vượt qua được nhiều phút mà không ngã khuỵu và khóc lóc vì anh; đó là một sự tiến bộ. Tiến sĩ Sloan nói rằng một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua được cả một giờ…một ngày –
nhưng tôi chỉ để bản thân mình hi vọng đến đó thôi. Cảm giác như một sự
phản bội khi dám hi vọng những điều như thế.

Một lần nữa, tôi lại đang ngồi trong căn phòng vui vẻ họ dùng để thẩm
vấn trẻ mẫu giáo. Lần này, tôi không cần nói quá nhiều. Tôi đã có một
luật sư lo chuyện đó rồi. Anh ta và Đặc vụ Reed đã tranh cãi qua lại
suốt một giờ đồng hồ vừa qua. David, luật sư của tôi, không có gì đáng
nhìn cho lắm, nhưng anh ta rất thông minh và vô cùng năng nổ. Có gì đó
thật nóng bỏng khi quan sát hai người họ cãi nhau…hoặc có lẽ tôi chỉ
thích nhìn thấy Reed trong tình trạng rối loạn thôi.

Đầu tóc anh ta rối bù do đã cào tay qua tóc quá nhiều để ngăn mình không đấm vào mặt David. Lâu lâu, anh ta lại lia mắt về phía tôi, và tôi cảm
thấy một cơn rùng mình đen tối xuất hiện khi nghĩ về điều anh ta muốn
làm với tôi nếu có thể. Nếu anh ta là Caleb, tôi cho rằng một trận đòn
đét mông sẽ được đưa ra làm hình phạt!


“Chính xác là từ khi nào mà em tưởng tượng bản thân mình là…? Người
tình của tôi vậy?” Nhịp tim đập rung chuyển cả hộp sọ của tôi. “Có phải
từ lần đầu tiên tôi khiến em lên đỉnh bằng miệng tôi không? Hay từ một
trong số rất nhiều lần sau đó, khi tôi đặt em nằm trên đùi mình? Em có
vẻ thích việc đó lắm.”

Và anh đây rồi – Caleb, trong những suy tưởng của tôi, trong máu thịt
của tôi. Tôi có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng lên, dạ dày thắt
lại và nhịp đập quen thuộc của sự khuấy động đang rộn ràng ở giữa hai
chân mình. Tôi khép chặt chúng lại với nhau và mải chìm trong suy tưởng
đến độ phải mất một giây tôi mới nhận ra Reed vẫn đang nhìn mình đăm
đăm. Khi mắt chúng tôi cuối cùng cũng chạm nhau, tôi đỏ mặt - rất dữ
dội. Tôi mỉm cười khi thấy anh ta cũng đỏ mặt.

Đặc vụ Reed hắng giọng rồi uống một ngụm nước. Vậy là đủ để anh ta lấy lại tự chủ. Tôi thở dài đầy thất vọng.

“Đặc vụ Reed,” David nói, giành lại sự chú ý của Reed, “thân chủ của tôi đang bị giam giữ vì những cáo buộc chẳng bao giờ xuất hiện ở tòa án. Cô ấy đang sống cùng mẹ và học trung học vào thời điểm bị bắt cóc. Kể cả
khi đã mười tám tuổi, Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ cũng khó có thể xét xử cô ấy như một người trưởng thành. Nếu cô ấy được xem như trẻ vị thành niên và có liên quan đến một vụ buôn người, thì theo Mục 107 của Bộ luật Bảo Vệ
Nạn Nhân Buôn Người năm 2000, cô ấy được bảo vệ khỏi các phương thức
điều tra của FBI. Chuyện chúng ta ngồi ở đây thậm chí chả có nghĩa lý gì hết. Tôi mới là người nên nói chuyện với Bộ Tư Pháp, không phải anh.”

Trông Reed không được vui, nhưng cũng không có vẻ thất bại. “Thân chủ
của anh có hai trăm nghìn đô-la trong một tài khoản nước ngoài. Làm sao
nó lại ở đó? Cô ta không chịu nói. Đồng thời, cô ta còn từng sống chung
với các nghi can khủng bố. Cô ta đã thừa nhận chuyện đó. Rồi còn có cả
chuyện cô ta biết về cuộc gặp gỡ giữa những kẻ thù của nước Mỹ sẽ diễn
ra trong vòng chưa đầy một tuần nữa! Chúng tôi cần thông tin và sự bất
hợp tác của cô ta được coi như là cản trở luật pháp…”

“Bọn khủng bố gì chứ!?!” Tôi hét lên với Reed và toan đứng dậy, nhưng David đã điềm tĩnh đẩy tôi trở lại chỗ ngồi.

“Muhammad Rafiq, Jair Baloch, Felipe Villanueva, và dĩ nhiên cả Caleb nữa,” anh ta nói. “Cô có hay không có cả thông tin về Demitri Balk nữa hả?”

“Tôi chưa từng nói tôi biết hắn ta!”


“Cô đã nói cô biết nơi hắn sẽ đến.” Reed nói với một bên mày nhướng lên.

“Cô Ruiz, xin đừng nói gì nữa và để tôi giải quyết chuyện này,” David nói với vẻ bực tức.

“Nhân tiện,” Reed lại bắt đầu, lờ đi vị luật sư và chỉ tập trung vào
tôi, “Balk đang bị tình nghi có liên can tới việc buôn vũ khí và ma túy. Và cho đến khi tôi biết được cô,” anh ta chỉ tay về phía tôi, “liên
quan đến việc đó như thế nào, cô cũng thuộc diện tình nghi nốt. Cô có
thể hợp tác với tôi hoặc tôi có thể để DEA (Lực lượng chống ma túy) và
Bộ An Ninh Nội Địa vào cuộc, và khi bọn họ dùng Đạo Luật Yêu Nước để
chống lại cô, đừng trách tôi không cảnh báo.”

“Thế là đủ rồi,” David cương quyết nói, trừng mắt với hai chúng tôi.

“Caleb không phải một kẻ khủng bố. Tôi không biết những người còn lại
thế nào, nhưng anh ấy không phải khủng bố! Và cả tôi cũng thế! Và…” Một
cơn sóng lạnh lẽo đổ ập xuống tôi. Felipe. Tôi chưa từng nói gì về Felipe cả. Reed biết nhiều điều nhưng không nói ra.

Caleb! Mẹ kiếp!

Tôi không thở được; tất cả ôxi thình lình bị rút hết khỏi phòng, khỏi
hai buồng phổi của tôi! Tôi cố hít thở sâu hết lần này đến lần khác, rất nhiều lần, nhưng lại chẳng thu được chút không khí nào.


Tim tôi đang tăng nhịp đập.

Tôi không thở được!

“Olivia?” Reed nói và tôi nghe thấy anh ta bồn chồn di chuyển quanh phòng.

“Đến đây là đủ rồi, Đặc vụ Reed. Tôi sẽ nói chuyện với cấp trên của
anh.” David với tới và cố giúp tôi đứng lên. Tôi không thích tay anh ta
đụng vào tôi. Tôi không thở được! Anh ta đang làm tôi ngộp thở. Tôi cần
suy nghĩ. Tôi cần hít thở.

“Im đi! Tất cả im hết đi!” Reed và David câm nín, tôi lờ họ đi khi đặt tay lên chiếc bàn trước mặt và cố gắng hít thở.

Đồ không ra gì. Đừng có khiến mọi chuyện tệ hơn nữa.

Tôi nhắm nghiền hai mắt và ra lệnh cho bản thân thở chậm hơn, sâu hơn,
bình tĩnh hơn. Tim tôi bắt đầu đập chậm lại cho đến khi cuối cùng tôi
chỉ còn cảm thấy chút ít hoảng loạn. Không hề nhìn lên, tôi suy nghĩ về
chuyện cần phải làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận