Số phận đáng chết, sao lại cho ta gặp lại nam nữ chủ nữa?
Thật ra, vừa mở mặt nạ là ta đã nhận ra Cố Kỳ, dù sao thì hắn cũng là nam chính, dù ta chỉ nhìn qua có 2 lần khi ở cùng Đế Trường Thanh, nhưng tướng mạo cực kì ưu tú của hắn cũng vẫn làm người khác khó quên.
Nghĩ đến trước kia cũng vì ta mà 2 người họ bị tách ra.
Suy cho cùng mọi người cũng chỉ là nạn nhân của Đế Trường Thanh thôi, nên lần này ta không nhịn được mà giơ tay giúp đỡ.
Sau khi Hạ Mộng Ngọc tỉnh lại, cô tháo mặt nạ ra, nhìn xung quanh: “Chúng ta đây là…”
Cô ấy còn chưa nói xong, ánh mắt đã rơi vào người ta, giọng nói có chút khó tin: "Bạch Linh Hi?"
Ta khẽ nhíu mày, lơ đãng nhìn ra cửa sổ.
Cố Kỳ vội vàng bịt miệng cô lại: "Mộng Ngọc, đừng lớn tiếng, vừa rồi chính tiểu thư này đã giúp chúng ta tránh né truy binh."
Hạ Mộng Ngọc dừng lại, cẩn thận nhìn ta một lát, thấp giọng lẩm bẩm: "Không thể nào, nàng đã chết rồi."
Ta thong thả rót một tách trà, ngẩng đầu lên để cô ấy nhìn,bày ra 1 khí chất mà Bạch Linh Hi kiếp trước sẽ không bao giờ thể hiện.
Quả nhiên, cô yếu ớt nói: “Xin lỗi cô nương, ta nhất thời bối rối nhận nhầm người.
Cô rất giống một người bạn cũ của ta.”
Cố Kỳ nghe xong cũng liếc nhìn ta một cái, sau đó nhỏ giọng nói với Hạ Mộng Ngọc: “Không ngờ lại có người có thể giống như vậy.”
Bạn cũ?
Nhất thời ta cảm thấy thật kì lạ.
Cho dù Hạ Mộng Ngọc và ta không có thù oán gì, chúng ta chắc chắn không phải là bạn bè!
Dù sao, lúc đó nàng ấy hận không giết chết được ta.
Mặc dù đúng là ta cũng rất muốn chết nhưng hành động của cô ấy cuối cùng lại hại Phất Liễu bị đánh chết.
Nghĩ đến Địch Trường Thanh, thủ phạm của tất cả những chuyện này, răng ta bắt đầu ngứa ngáy vì hận.
Thôi, ta uể oải xua tay:”Bôi thuốc xong thì các ngươi đi đi!”
Nói xong ta ngồi xuống bàn, nhắm mắt dưỡng thần.
Sau một tiếng động nhỏ, ta nghe thấy tiếng bước chân của hai người đang tiến lại gần.
Giọng nói yếu ớt của Hạ Mộng Ngọc truyền đến: “Dám hỏi ân nhân tên là gì, Đại ơn này ta sẽ không bao giờ dám quên."
Ta thật sự rất muốn hỏi một chút rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Mộng Ngọc không phải là hoàng hậu sao, làm sao lại bỏ chạy theo Cố Kỳ, là bỏ trốn sao?
Nếu ngươi dám hỏi tên ân nhân của mình, ngươi sẽ không bao giờ quên đại ân của ngươi.”
Không phải là hệ thống muốn sửa đổi tình tiết truyện nên đã ta xóa bỏ à, Vì sao nhân vật phản diện sai kịch bản như Đế Trường Thành còn chưa chết?
Hai người này định làm như thế nào? Tạo phản sao?
Nhưng ta cũng biết rằng, càng biết nhiều càng nhanh chết.
Cho nên ta không thể làm gì hơn ngoài việc đè xuống sự tò mò, cố làm ra vẻ thâm trầm.
“Làm việc tốt không cầu báo đáp, người cứ coi như hôm nay ta đã không cứu người đi.”
Nhưng hai người lại cùng nhau quỳ xuống, bên ngoài vang lên tiếng sấm sét.
Ta sợ hãi, gì nữa đây, để cho nam nữ chủ quỳ thì bị Thiên Lôi đánh hả?
Tên Đế Trường Thanh làm nhiều điều ác vậy còn chưa bị đánh chết.
Chắc chỉ là trùng hợp thôi, một tiếng sét ầm trời vang lên, bên ngoài bắt đầu mưa.
Ta nghe tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, thở dài: “Dậy đi.”
Hai người đều không nhúc nhích, ta bất đắc dĩ nói: "Dương Châu, Bạch Nguyệt Nguyệt."
Hạ Mộng Ngọc trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “ Ân nhân cũng họ Bạch?”
Ta giả vờ bối rối: “Ngươi nói gì cơ?”
Hạ Mộng Ngọc lắc đầu, hai người đứng dậy, đỡ lẫn nhau.
"Ta tên Hạ Mộng Ngọc, còn đây là phu quân ta Cố Kỳ."
“Nếu phu thê ta may mắn sống sót, nhất định chúng ta sẽ quay lại để báo đáp ân nhân”.
Nhìn thấy hai người đi về phía cửa sổ, dường như họ sẽ rời đi ngay lập tức.
Mưa càng lúc càng lớn, Nghĩ tới hai người này còn bị thương nặng như vậy, ta cũng không đành lòng.
Cuối cùng không nhịn được ta nói:”Đợi trời mưa tạnh hẵng đi, chắc cũng không lâu đâu.”
Ta thất vọng lầm bầm:”Thật vất vả mới cứu được, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì làm sao.”
Mặc dù biết hai người này là nam nữ chủ sẽ được Thiên Mệnh phù hộ.
Nhưng cứu người thì cứ tới cùng, hai người đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó nhìn nhau cười một tiếng, đồng loạt quỳ xuống hành lễ với ta.
"Vậy đành làm phiền Nguyệt Nguyệt tiểu thư!"
Ta nhìn cặp trai tài gái sắc trước mặt, thì ra Hạ Mộng Ngọc ở trước mặt người mình yêu cũng có thể cười đến ôn nhu như vậy, hiểu chuyện dịu dàng như vậy.
Tâm trạng ta lại phập phồng, Đế Trường Thanh, cái tên khốn khiếp này.
Ngươi Nhất định phải bị trời phạt.
Hai người kia trở về bàn và ngồi xuống, Cố Kỳ thân thiết nói:
“Nguyệt Nguyệt tiểu thư, người có thể trở về giường nghỉ ngơi.
Mưa ngừng thì chúng ta sẽ lập tức đi.
Ta tức giận nói:”Nhìn hai người đang mang vết thương phải ngồi như thế này, làm sao ta đi nằm được.
Thôi, các người đi nghỉ một lát đi.
Ít nhất cũng có chút khí lực để chạy trốn.”
Hai người nghe vậy thì mỉm cười.
Nhưng cuối cùng chúng ta cũng không ai đi nằm nghỉ.
Hạ Mộng Ngọc nhìn ta hồi lâu, muốn nói lại thôi.
Ta ngáp một cái hỏi:” Ngươi có lời gì muốn nói à?”
Khi nghe ta hỏi, Hạ Mộng Ngọc đành lên tiếng: “Nguyệt nguyệt tiểu thư, xin hãy nghe ta nói một câu, sau này cô tuyệt đối đừng đến kinh thành.”
Vốn là đang mơ màng buồn ngủ, ta bỗng trở nên hoảng sợ, cau mày hỏi nàng:” Tại sao?”
Hạ Mộng Ngọc vẻ mặt buồn bã, Cố Kỳ cũng vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi chỉ cần biết, chúng ta sẽ không làm hại ân nhân của mình.”
Thấy ta trầm tư, Hạ Mộng Ngọc nắm tay ta nói: “Ngươi nhất định phải tránh xa một người tên là Đế Trường Thanh.”