Ta nghĩ, ta hẳn là hận hắn.
Loại hận ý này vẫn luôn ẩn giấu sâu trong lòng, vừa nhìn thấy Đế Trường Thanh, trong tức khắc nó bùng nổ dâng trào trong ta.
Nhưng cũng bởi vì đẩy hắn 1 cái, bây giờ ta muốn rời đi cũng không được nữa.
Ta khẽ lắc đầu với A Phong đang định rút đao, thì thầm: "Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng ra tay.
"
Mặc dù Bạch Vân Hải giao cho ta toàn cao thủ, nhưng căn bản, ta không có cách nào có thể đấu với hoàng quyền, muốn cũng không đấu nổi.
Mà những người thị vệ của Đế Trường Thanh sau khi nhìn thấy mặt ta thì trở nên khách khí 1 cách khó hiểu.
Đế Trường Thanh cũng không phải là kiểu người sẽ chật vật bị người khác vớt lên.
Võ công của hắn luôn rất tốt, ta biết, dẫu sao khi đó, ta cũng đã ở cùng hắn trong những ngày đông rét nhất, những ngày hè nóng cháy da để mà luyện công.
Ta không có thiên phú tập võ, lại là người không chịu khổ được, nhưng ta vẫn ngày ngày không rời ở bên cạnh chăm sóc hắn.
Nhưng về sau, địa vị càng cao, hắn càng có ít cơ hội dùng võ.
Hắn bước ra khỏi nước và đáp xuống trước mặt ta, tóc hắn ướt đẫm, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến nét tuấn mỹ như ngọc của hắn.
Đuôi mắt hắn ửng đỏ, mọi kích động ban đầu đã lắng xuống, toàn bộ hóa thành sự tĩnh lặng.
Nhưng ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng, ẩn dưới sự tĩnh lặng đó ẩn dấu những suy nghĩ điên cuồng.
Hắn nói: "A Hi, cuối cùng ta cũng đợi được nàng quay lại.
"
Giọng điệu tràn ngập niềm vui như vừa tìm được 1 thứ quý báu bị thất lạc.
Ta nhịn không được nói: “Đại nhân, ngài nhận nhầm người rồi.
”
Anh ấy lắc đầu, nở một nụ cười trên mặt mà ta không thể nhìn thấu được.
"Chúng ta từng mỗi ngày quấn quít bên nhau, cho dù nàng có biến thành hình dáng nào đi chăng nữa, ta cũng biết đó chính là nàng.
"
Thị vệ A Phong của ta mắng: "Đừng làm dơ bẩn danh tiếng của tiểu thư chúng ta.
"
Chẳng qua là, lời A Phong nói mang theo mấy phần chột dạ.
Suy cho cùng, bá tánh ở Dương Châu đều biết Bạch Nguyệt Nguyệt trước đây là người như thế nào.
Đế Trường Thanh làm như không nghe, tựa hồ trong mắt không có người khác, cực kỳ ôn nhu đưa tay về phía ta.
"Quay về với ta.
"
Ta lùi lại một bước, lạnh lùng nói: "Ta không biết ngươi là ai.
"
Đế Trường Thanh bất đắc dĩ thở dài, vẫn giữ nụ cười: "Nàng quên rồi sao? Không sao cả, ta sẽ nói cho nàng từng cái một.
"
Ta tức giận đến bật cười, ngươi dám nói cho ta nghe từng cái 1 à?
Đối với ta làm những chuyện tàn nhẫn đó, ngươi đủ can đảm để nói ra không?
Đúng lúc này, bên tai vang lên một giọng thiến niên trong trẻo có phần lo lắng.
"A tỷ.
"
Ta ngước mắt nhìn lại, Bạch Hành đang bị người ngăn ở trên bờ cách đó không xa, thị vệ của Đế Trường Thanh đã rút kiếm ra.
Trong nháy mắt, sát ý ta đột ngột dâng lên, lạnh lùng nói: “Ai dám động vào đệ đệ của ta?”
Lời ta vừa nói ra, đám A Phong đều rút kiếm, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Đế Trường Thanh lạnh lùng liếc mắt một cái, hộ vệ của hắn nhanh chóng buông Bạch Hành.
Bạch Hành lập tức chạy về phía ta, kéo ta ra sau lưng, tư thái 10 phần bảo vệ.
"Ngươi muốn làm gì tỷ tỷ ta?"
Thiếu niên mi mắt sắc bén, không có một tia sợ hãi.
Đế Trường Thanh hơi cau mày nhìn cậu, trong đôi mắt đen ẩn hiện vẻ lạnh lùng.
Biết tính tình của hắn, ta vội vàng kéo Bạch Hành lại nói: "Đệ đệ, tỷ không sao, đệ đến đây làm gì vậy?"
Bạch Hành có chút bất mãn, nhưng vẫn giải thích: “Đệ quên đưa cho tỷ thư để tỷ mang về cho phụ thân, ta chạy đến khách điếm thì ông chủ nói tỷ đã lên thuyền.
Lại nghe nó bến tàu gặp chuyện nên ….
"
Vừa nói, hắn vừa hạ giọng: "Ngươi lại gây ra phiền toái gì? Nơi này không phải Dương Châu, không có người thay ngươi giải quyết đâu.
"
Ta cười lớn: “Ta đã cải tà quy chính rồi.
Lần này thực sự không phải là ta”.
Đế Trường Thanh nghe được chúng ta nói chuyện, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Ta ngước mắt nhìn hắn: “Đại nhân, không phải là ngươi còn phải bắt người à? Ta thật sự chỉ là 1 người vô tội đi ngang thôi.
”
Đế Trường Thanh nhìn Bạch Hành rồi lại nhìn ta, đôi môi tái nhợt không còn chút máu khẽ hé ra.
"Xin lỗi, vậy ta sẽ để tiểu thư rời đi bây giờ.
”
Hắn vừa dứt lời, đám hộ vệ bên cạnh liền tránh ra.
Vừa mới cùng Bạch Hành đi được hai bước, đã nghe được phía sau vang lên âm thanh trầm thấp:
"Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.
"
————————————-
Gặp lại chi zãy mấy bà