Ta nhìn mấy chữ này, cuối cùng không khỏi thốt ra một câu chửi mang tinh hoa dân tộc.
Ta biết có một thứ gọi là hệ thống ép buộc.
Trên tấm bảng trong suốt, dòng chữ tiếp tục xuất hiện.
[Giúp nam nữ chính đạt được kết cục có hậu, để nhân vật phản diện Đế Trường Thanh đạt được kết cục ban đầu.
]
[Phần thưởng nhiệm vụ - hoàn thành tâm nguyện của ký chủ và quay trở lại thế kỷ 21].
Ban đầu muốn xóa bỏ thì liền xóa bỏ ta, bây giờ phát hiện không giải quyết được Đế Trường Thanh thì lại cưỡng ép đem ta trở lại.
”
Ỷ nắm vào điểm yếu của ta là gia đình mà gây khó dễ, nhìn đến dòng chữ cuối cùng trong mục phần thưởng, mắt ta có chút đỏ lên.
Cuối cùng, ta tỉnh bơ nói: "ta từ chối nhiệm vụ này.
"
Trong đầu không có bất cứ động tĩnh gì.
Ta cũng không gấp.
Ta bình tĩnh quay sang nhìn Hạ Mộng Ngọc, cô ấy đang khóc gần như ngã người về phía trước, trợn mắt nhìn Cố Kỳ: “Ngươi đúng là không biết dỗ dành.
”
Mặc dù người đẹp khóc thì vẫn trông rất đẹp, nhưng cứ khóc mãi thì lại là vấn đề.
Cố Kỳ đang thì thầm an ủi liền cười khổ.
"Thật xin lỗi, Mạnh Ngọc tính tình như vậy.
"
Ta thực sự choáng váng và gật đầu trong im lặng.
Hạ Mộng Ngọc nhìn bề ngoài là một mỹ nhân lạnh lùng nhưng thực chất lại là người mềm lòng nhất.
Lần đầu ám sát Đế Trường Thanh thất bại, đâm trúng người ta, sau đó ta nghe nói Hạ Mộng Ngọc có 1 thời gian không thể cầm kiếm.
Ngoại trừ việc bị Đế Trường Thanh cưỡng chế nhốt lại và dùng Cố Kỳ uy hiếp làm cô phát điên, thì sau đó cô vẫn luôn là một cô gái ngoan.
Ta tự hỏi liệu có phải vì nhân vật nữ chính bị tổn thương quá nặng trong thời gian đó nên lúc này mới đưa ta về để sữa chữa hay không.
Ta chỉ có thể lên tiếng: "Các ngươi nếu muốn giúp ta, thì nói rõ ràng cho ta biết chuyện gì đang xảy ra? Tại sao Đế Trường Thanh chỉ cần nhìn thấy ta thì sẽ chọn ta?"
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi sự bình tĩnh của ta, Hạ Mộng Ngọc đang ở khóc nức nở cũng bình tĩnh lại một chút.
Cô nói bằng giọng mũi: “Bởi vì, hắn vì một nữ nhân.
”
Ta: "! Ta biết.
"
Ta dừng lại và nói tên: "Bạch Linh Hi.
"
Hạ Mộng Ngọc và Cố Kỳ nhìn nhau.
Cố Kỳ có vẻ kinh ngạc: “Nguyệt Nguyệt tiểu thư biết được bao nhiêu?”
Ta mím môi nói: "Thần nữ trong miệng bá tánh, cô ấy trông rất giống ta.
"
Hạ Mộng Ngọc gật đầu: “Bạch Linh Hi là người tốt, nhưng cũng là một nữ nhân ngu xuẩn.
”
Ta hít một hơi thật sâu, không cách nào cãi lại.
Hạ Mộng Ngọc trầm mặc 1 lúc lâu, mới khó nhọc nói ra vài chữ.
"Sau khi nàng chết, Đế Trường Thanh phát điên!"
Ta nhướng mày: “Điên à? Tại sao điên?”
Ta hỏi xong, Hạ Mộng Ngọc không biết nhớ tới điều gì, bắt đầu run rẩy.
Cố Kỳ ôm cô, thở dài rồi thay cô nói tiếp.
"Ngày đó kinh thành gần như biến thành sông máu, Đế Trường Thanh muốn toàn bộ hoàng thành chôn cùng thần nữ của mình! "
Ta đột nhiên bị chấn động, không thể tin nhìn về phía họ.
Ta cau mày nói: “Vậy đã xảy ra chuyện gì, mà Đế Trường Thanh ngừng tay?”
Cố Kỳ nhìn ta một cách tán thưởng, bình tĩnh lại rồi nói tiếp.
"Là Tiêu Vô Chu cùng Tần Nhiễm, không biết bọn họ đã nói với hắn cái gì, nhưng Đế Trường Thanh đã ngừng lại.
"
“Sau đó hắn xây trích tinh đài, triệu hồi vô số luyện sư, thuật sĩ, đạo sĩ, bắt đầu vì Bạch Linh Hi chiêu hồn.
Tim ta đập mạnh.
Cố Kỳ thở dài: "Mặc dù thái tử đã qua đời, nhưng vẫn còn sót lại một ít quân sĩ.
Nhiều người trong số họ là bạn thân của ta.
Họ đã cứu ta và Mạnh Ngọc nhân lúc Đế Trường Thanh không có thời gian quan tâm.
"
Ta thở dài một hơi, nghĩ đến bộ dáng lúc gặp lại Đế Trường Thanh.
Chẳng lẽ hắn tưởng ta là được hắn ta chiêu hồn về sao?
Ta càng ngày càng chán nản và bất an.
Bảng điều khiển vẫn còn đó trong tâm trí ta.
Ta dùng ý nghĩ thì thầm: “Nếu ngươi không nói rõ cho ta biết chuyện gì xảy ra, ta mặc kệ tình tiết là gì, ta sẽ an ổn làm hoàng hậu của Đế Trường Thanh.
Dù sao hiện tại hắn đã tỉnh ngộ và yêu ta như vậy.
"
m thanh điện tử lại vang lên.
[Ký chủ không muốn về nhà à? 】
—
Chắc ngược kiểu cho tra nam hy vọng xong biến mất lần nữa nhỉ
Huhu là ả Trường Thanh bị gì z, sống thì chà đạp, chết thì đau đớn là sao, chạ hiệu gì