Nửa tháng sau, chúng ta đến kinh thành.
Khi quay lại đây lần nữa, ta có cảm giác như đã cách 1 đời.
Trên đường trở về, ta thường xuyên ở cùng 1 chỗ với Bạch Hành.
Thỉnh thoảng Trường Thanh nói chuyện với ta, ta liền nói vài câu qua loa cho xong chuyện.
Đa số thời gian, Đế Trường Thanh chỉ ngẩn ngơ nhìn ta, không biết đang suy nghĩ gì.
Ta cũng không quan tâm, vì ta quá bận rộn với việc đấu trí và đọ độ gan lì với hệ thống chết tiệt kia, được cái hình như ta đang chiếm thế thượng phong.
Ta chiếm được một tin tức quan trọng:
Thì ra hệ thống không thể làm gì được Đế Trường Thanh, bởi vì hắn đã lên ngôi, được khí vận đế vương che chở.
Xe ngựa dừng lại khi tới phố Đông, nơi tập trung phủ của các quan viên kinh thành.
Ta mở rèm ra, nhìn thấy Bạch Hành xuống ngựa, sau đó cậu đi ra phía sau xe ngựa, cung kính đỡ sư phụ của mình xuống.
Nhìn thấy cảnh này, ta đang định xuống xe theo thì giọng nói của Đế Trường Thanh vang lên, mang theo ý cười.
"Nguyệt Nguyệt muốn đi đâu?"
Tiếng cười kia nghe kiểu gì cũng có chút nổi da gà.
Ta thản nhiên nói: “Ồ, tiểu nữ chỉ định dặn dò A Hành vài câu.
”
Đế Trường Thanh nhìn chằm chằm ta, nửa cười, nửa không, sau đó lộ ra vẻ từ bi nói: “Đi đi, ta chờ ngươi.
”
Ta ngồi lại xe ngựa với vẻ mặt vô cảm: "Không cần đâu, A Hành đã trưởng thành rồi.
"
Đuôi mắt lạnh lùng của Đế Trường Thanh dịu lại: "Chúng ta đều ở kinh thành, lúc nào Nguyệt Nguyệt muốn, đều có thể gặp được người.
”
Khi cỗ xe càng đến gần hoàng thành, cảm giác ghê tởm lại nổi lên, khiến bụng ta quặn thắt.
Ta nắm lấy góc áo của Đế Trường Thanh, liều mạng ép ra vài giọt nước mắt.
“Ta có thể không sống trong hoàng cung không?”
Sắc mặt ta chắc hẳn trông rất khó coi.
Đế Trường Thanh ánh mắt hơi thay đổi, có chút sợ hãi như sắp đánh mất thứ gì đó.
Anh ôm ta thật chặt, như muốn đưa ta vào tận xương tủy.
Ta đè xuống biểu cảm chán ghét, nghẹn ngào khóc:
"Tiểu nữ nghe nói hoàng cung! là nơi ăn thịt người.
"
Giọng nói trầm thấp của Đế Trường Thanh vang lên, mơ hồ có tiếng thở dài.
"A Hi, nếu nàng không thích, chúng ta sẽ không ở đó.
"
Sống lưng ta cứng đờ.
Đế Trường Thanh vẫn luôn gọi ta là Nguyệt Nguyệt theo tên phụ thân đặt, ngoại trừ lần đầu gặp nhau ở bến tàu, đây là lần đầu tiên hắn gọi ta là A Hi.
Cuối cùng, ta không sống ở hoàng cung mà vào ở trong phủ đệ cũ của hắn khi còn là hoàng tử.
Trường Thanh vương phủ.
Đó là nơi ta sống lâu nhất.
Không giống như hoàng cung, nơi này để lại cho ta rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Mặc dù bây giờ nghĩ lại, tất cả chỉ là hư tình giả ý, nhưng ít nhất nó cũng tốt hơn hoàng cung, một nơi đầy rẫy những cơn ác mộng.
Ta đứng trong hoa viên của phủ, nhìn vào một tòa tháp rất cao trong hoàng thành, giả vờ không hiểu hỏi: “Đó là cái gì?”
Mặc dù ta chưa bao giờ nhìn thấy nó, nhưng ta đã nghe qua nó mấy lần.
Đế Trường Thanh kiên nhẫn giải thích với ta: “Đó là Trích Tinh Đài, nàng có muốn xem không, Nguyệt Nguyệt?”
Ta lạnh nhạt nói: “Không đi, nghe đến cái tên này, tiểu nữ liền cảm thấy không thích.
”
Hắn sững sờ trong giây lát, đôi mắt đen của hắn tràn đầy những cảm xúc khó tả.
“Nàng nhớ ra rồi, có phải không?”
Ta mỉm cười hỏi: “Nhớ cái gì?”
Hắn kiên định nhìn ta, cuối cùng khẽ lắc đầu: “Không có gì đâu.
”
Ta lại nhìn xung quanh rồi thản nhiên nói: "Mới vừa rồi tiểu nữ nghe thấy người gọi ta là A Hi.
A Hi, đó có phải tên nữ nhân đó không?"
Đế Trường Thanh trong mắt nổi lên nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: “Nàng không phải cũng gọi là A Hi sao?”
Ta thở dài, im lặng.
Suy nghĩ của hắn ngày càng trở nên khó dò trong hai năm qua.
Đế Trường Thanh tiến lên hai bước, áo bào trắng rũ xuống giữa những bông hoa, làn gió mát thoảng qua, nhẹ nhàng mang theo hương thơm miên mang.
Đôi lông mày rậm đẹp trai và sắc sảo của hắn hơi nhướng lên, hắn nở một nụ cười yếu ớt mà ta không thể hiểu được.
"Nàng và A Hi, vốn là 1 người mà!”
—------------------------------