The Fake Fairy Tale

Hiến tế, máu tươi, đứa trẻ, những ánh mắt oán hận không cam lòng, âm thanh la hét tuyệt vọng trước khi nuốt xuống hơi thở cuối cùng... tất cả mỗi cảnh tượng kinh khủng chẳng khác nào địa ngục đó đều được thu lại và gói gọn vào những chiếc màn hình lớn đang trình chiếu, từng sinh mệnh rụng rời uốn lượn chảy dài theo thuật toán tinh vi, hóa thành vô vàn con số không ngừng lướt qua màn ảnh, phản ánh vào đôi mắt lạnh nhạt của kẻ quan sát.

Tại một góc xó vô cùng ẩn nấp sâu bên dưới lớp lớp đất, một đám người khoác áo blouse đi qua đi lại trong căn cứ chỉ toàn màu trắng thuần tinh khiết chất đầy dụng cụ cồng kềnh đặc biệt, họ quan sát, di chuyển, ghi chép, tính toán, trao đổi với nhau bằng những từ ngữ chuyên nghiệp tựa như những con ong trong tổ, mỗi một người đều ở đúng vị trí được phân công để thực hiện nhiệm vụ của riêng mình. Khung cảnh bận rộn, náo nhiệt mà trật tự khiến căn phòng vốn rộng rãi lại trông có vẻ tương đối chật hẹp, trái ngược hoàn toàn với sự rộng mở mà hỗn loạn đặc sệt như muốn tràn ra đang chiếu rọi trên vô số màn hình.

Tiếng than khóc, la ó, cầu xin, tiếng da thịt xé rách, tiếng chất lỏng ấm nóng sền sệt tuôn trào, mỗi phút mỗi giây đều văng vẳng phát ra từ những con người trông chẳng khác họ là bao. Từng sinh mạng tươi sống hiện hữu đang dần bị tước đoạt trước mắt họ, nhưng họ lại không hề quan tâm đến điều đó, kể cả khi đồng loại có bị hành hạ tàn nhẫn, đôi mắt họ cũng không hề có một chút đồng tình hay thương tiếc, mà chỉ có sự hưng phấn khi được chứng kiến thứ sức mạnh vượt qua khả năng nhận biết của con người cùng vô vàn số liệu đại diện cho những khát khao được phân tách, nắm giữ và chiếm hữu thành của mình.

Bên dưới sự lạnh nhạt, dung nham của thứ cảm xúc hưng phấn và tham lam đang tuôn trào nơi lồng ngực lạnh lẽo.

Những kẻ như vậy, có khác quái vật là bao?


"Báo cáo, F108 mất đi triệu chứng của sự sống."

"Báo cáo, F305 mất đi triệu chứng của sự sống."

"Báo cáo..."

"Báo cáo..."

"Báo cáo, SY01 đã trở về trạng thái RL."

Người đàn ông trung niên yên lặng đứng trước màn hình từ đầu đến giờ nghe vậy liền lặng lẽ cúi đầu bày ra vẻ mặt thương tiếc dối trá, rồi quay lại đối diện với những người đang nhìn chằm chằm vào mình khẽ nở một nụ cười hiền lành, từ ái nói:

"Mọi người vất vả rồi, lần thử nghiệm F9032 chính thức kết thúc, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi."

Những người trong phòng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, họ cùng nhau vỗ tay chúc mừng đôi chút rồi vui vẻ sắp xếp giấy tờ, dụng cụ, vội vã đi đến chỗ đồng nghiệp quen thuộc. Không khí căn phòng trở nên đầy sức sống, thái độ của mọi người khác xa lúc nãy, trở lại thành những con người có máu có thịt bình thường, vừa nhỏ giọng trò chuyện về lượng công việc đột nhiên bị tăng nhiều so với dự kiến, về kết quả thử nghiệm, về những câu chuyện nho nhỏ đời thường, vừa cùng nhau đi ra khỏi phòng.


Chẳng mấy chốc, căn phòng đông đúc ồn ào vừa nãy đã chỉ còn lại mỗi người đàn ông trung niên nọ.

Không gian im lặng đến ngột ngạt. Bỗng, người đàn ông trung niên đột ngột lên tiếng như lẩm bẩm nói thầm.

"Con người là một loài sinh vật yếu ớt mà tự cao, đối diện với sức mạnh có thể hủy diệt bản thân, họ không hề sợ hãi, trái lại còn hưng phấn muốn chiếm hữu... Nhưng con người, dù tiến hóa đến mức nào, phát triển mạnh mẽ ra sao, cũng chẳng thể nào, có thể thao túng sức mạnh của thần linh."

"Không đúng không đúng, thần, quái vật, xét cho cùng cũng chỉ là sự tồn tại sở hữu sức mạnh vượt qua loài người, nếu con người có thể tạo ra nó, thì tại sao không thể điều khiển nó được?"

"Hahaha, ngạo mạn, tự cao... đến mức ngu xuẩn."

"Thần à, tiếng chuông được đánh ngân lên đã bắt đầu vang vọng, đánh thức người từ trong giấc ngủ say ngu muội, những hạt giống đen ngòm nở ra từng bông hoa đặc sệt "ác", chiếm hữu, vấy bẩn tâm trí người. Nhưng thần à đừng vội vã dâng lên lưỡi hái, tất cả những gì hiện hữu trong mắt người, chưa chắc đã là toàn bộ sự thật,"


Người đàn ông đứng tại chỗ cứ liên tục lẩm bẩm những điều kỳ lạ, giọng nói lúc cao lúc thấp, lúc nhỏ lúc to, dáng vẻ điên điên khùng khùng, dường như không hề nhận thấy những xúc tu đen ngòm xấu xí đã uốn mình bao phủ lấy toàn bộ căn phòng từ lúc nào.

Camera giám sát lập lèo vài cái, rồi tắt ngúm.

__________

Góc của Miêu Miêu: Cảm thấy bản thân sắp chet ngạt...

#mieumieuthichviet


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận