Đỏ… Đỏ… Một màu đỏ rực đến thảm đạm… Âm thanh rách nát đến lạnh người... Những phần thân thể tàn khuyết… Tiếng la hét ai oán... Khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn... Đôi con ngươi đen kịt trợn trừng đầy oán hận và tuyệt vọng, cùng… con người bước ra từ địa ngục.
“Con yêu, con thích câu chuyện này chứ?”
Tôi giật mình bật dậy, há miệng không tiếng động thở dốc, thân thể bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, nhễ nhại lại dính nhớp, như là đang ngâm mình trong vũng đầm lầy tối tăm không ánh sáng.
Một lúc sau, tôi mới bình tĩnh lại, khẽ đưa tay chạm vào lồng ngực, nơi cơn đau ập đến, của trái tim còn chưa dứt nỗi kinh hoàng, tàn dư từ cơn ác mộng. Ánh nến nhỏ lập lòe bởi ngọn gió lạnh luồng qua khung cửa sổ, những cái bóng trên tường đung đưa, trông như con quái vật đang giương nanh múa vuốt, chực chờ để nuốt chửng con mồi yếu ớt. Bầu trời bên ngoài, bây giờ, vẫn còn nhuộm đẫm sự tịch mịch của đêm đen nhưng kẻ bị đánh thức lại không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Tôi rúc vào góc giường, tự ôm lấy bản thân, lẳng lặng nhìn vào hư không mờ mịt, chờ đợi mặt trời dâng hoặc ngủ quên trong sự mệt mỏi, chỉ như mọi lần, chẳng có gì đặc biệt.
‘May mắn là không ngủ cùng bà ngoại, nếu ngủ với mình, chắc ngoại sẽ bị giật mình và mất ngủ, nhỉ?’ Một dòng suy nghĩ đột ngột xẹt qua, tôi quơ quơ đầu, muốn mặc kệ, nhưng cuối cùng vẫn cầm lòng không được mà nghĩ về những vấn đề bồi hồi trong lòng tôi mấy ngày nay...
Tôi đã sống với bà ngoại được hơn hai tuần, mọi thứ trông có vẻ như là đang hướng về một con đường tốt hơn: bà ngoại hiền lành, chu đáo; những người dân làng vui vẻ, thân thiện; khung cảnh thiên nhiên rộng lớn; những ngôi nhà, quần áo xinh đẹp; đồ ăn mỗi ngày đều đầy đủ và ngon lành. Không có đánh đập, không có tiếng chửi mắng, không có lời đồn, không có xa lánh,… tốt đẹp đến mức tôi đã nghĩ mình là nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích mà mẹ từng kể: "Sau khi trải qua mọi gian khổ, chông gai, nàng công chúa quay về lâu đài cùng mọi người và nghênh đón một cái kết hạnh phúc, mãi mãi về sau."
Nhưng, chẳng có câu chuyện cổ tích nào dành cho tôi, tôi vẫn luôn biết điều đó, vẫn luôn biết.
Nụ cừi gượng gạo, mất tự nhiên và bài xích mà đám trẻ cố giấu; cảm xúc phức tạp, xấu xí lại tham lam, ẩn hiện dưới đáy mắt của những dân làng thân thiện; sự kì lạ đến đáng sợ của người bà ngoại; bầu không khí của ngôi làng...
Tất cả đều không ngừng tỏ rõ, tôi vẫn là dị loại, vẫn luôn là, một kẻ khác loài.
Tôi biết, chỉ cần tự che mắt, bịt tai, chỉ cần giả vờ không biết, là thứ hạnh phúc xa xôi không thể với mà bản thân từng trông mong sẽ dễ dàng đạt được... Hạnh phúc của một đứa trẻ, bình thường.
Chỉ cần làm vậy thôi, chỉ đơn giản như thế, như cái cách mà tôi vẫn luôn từng làm trước đây.
Nhưng, sẽ kéo dài được bao lâu? Một năm, hai năm, ba năm, hay mười năm?
Khung cảnh quen thuộc tái hiện, hiện thực và hư ảo không ngừng đan xen, chồng chéo, mọi thứ dần trở nên khó phân biệt. Cái gì là chân thật? Cái gì là giả dối?
Những câu hỏi lần lượt hiện lên, đong đầy trong tâm trí, tràn ngập khó hiểu và áp lực, không ngừng đè nặng, quanh quẩn, đến ngạt thở.
Chỉ khi màn đêm buông xuống bao trùm lấy mọi vật bằng thứ bóng tối yên tĩnh quen thuộc, chỉ khi bị tỉnh giấc bởi những cơn ác mộng, cảm nhận sự đau nhói từ trái tim, tôi mới có được, một chút không gian, để thở, để giấu mình, để suy nghĩ.
Một không gian, của riêng tôi.
#mieumieuthichviet