The Flesh And The Devil

“Rất vui được gặp cô, senorita Armendariz.” Tristán nói với giọng thoáng âm hưởng ngoại quốc đã phá hỏng tiếng Tây Ban Nha lưu loát của chàng, dù chiếc miệng sẹo tươi cười, đôi mắt ấy trông nghiêm khắc giá lạnh.

Juana đứng bật dậy, thân hình thanh mảnh căng thẳng.

“Ông từ Anh quốc đến?” nàng lập lại một cách ngây thơ. “Tôi cứ ngỡ người Anh là kẻ thù của chúng tôi chứ - có phải ông đến đây để tìm ra nhược điểm của nước tôi không, senor Stanford?”

Tia nhìn lóe lên trong mắt Tristán chứng tỏ chàng đã thấu hiểu câu hỏi ngây thơ của nàng, nhưng chàng đáp lại đều đặn, “Không, tôi thích xem vẻ đẹp của nó hơn. Tối nay tôi được cơ may những ba lần.”

Condesa quay qua vị nữ gia chủ tỏ cử chỉ đẹp ra điều hối hận. “Jerónima thân mến, tôi biết chị sẽ tha cho tôi cái tội đã đưa Felipe tới đây! Anh ấy vừa trở lại thị trấn – chúng tôi chỉ mới gặp nhau hôm qua thôi – thế nên tôi làm sao có thể bỏ lại một người bạn cũ rất thân thiết như thế chứ? Chị nhất định phải bỏ qua cho tôi nhé.”

“Elena thân mến của tôi,” Dona Jerónima hừ khẽ trong cổ, đưa mắt đảo từ trên xuống dưới thân hình Tristán, “tôi hứa sẽ vô cùng hoan nghênh người bạn cũ thân thiết nhất của cô.”

Tảng lờ lời nhấn mạnh của Dona Jerónima, condesa nở nụ cười. “Vậy thì mọi chuyện đều tốt đẹp rồi! Tôi rất vui thấy chị lại chiêu đãi khách. Tôi cứ sợ chúng tôi đã làm mếch lòng chị, hay là có khó khăn nào đó...” Bà ta cố tình kéo dài câu nói một cách tinh vi.

“Ồ không, không hề có khó khăn nào cả. Nhưng tiệc tùng liên miên thì cũng mệt mỏi chứ, phải không nào?”

Anh em nhà Frontenera đang lấn tới trước lần lượt hôn tay Juana, nàng mỉm cười và máy móc đáp lễ trước những lời lẽ tán dương hoa mỹ của họ, nhưng không chú tâm đến bất cứ điều gì ngoài việc Tristán đang quan sát nàng không hề dao động. Kiểu trang phục của chàng hôm nay nàng chưa từng thấy qua bao giờ, theo thời trang mới nhất: áo chẽn ngắn với hàng nút cài và quần ống túm màu lục đậm, mang vớ dài cùng màu và giày mũi dài. Mái tóc dày màu đồng bóng mượt trông như chiếc mũ sắt được đánh bóng, trông nổi bật với những dải muslin trắng viền ren cột rủ xuống, còn cổ tay áo hẹp viền tua làm nổi bật bàn tay dài, thanh nhã. Với chiều cao và đường nét áp đảo như thế việc không trang sức lại trở thành ấn tượng độc đáo. Đấy là sự giản dị của người đàn ông không cần phải viện đến bất cứ vật gì để tôn lên nét nam tính sắc nét của mình, hầu như là sự quyến rũ rất gợi cảm khiến mọi đàn ông khác trong phòng đột nhiên trở nên mờ nhạt, tầm thường.

Đôi mắt xếch của chàng lướt khắp thân thể nàng, nhưng chàng không cầm lấy tay nàng cho đến khi mọi người khác đều đến chào hỏi xong, rồi khi cúi xuống trước tay nàng chàng nói thật khẽ tránh không để bất cứ ai khác nghe được, “món nợ không thể xóa sạch trừ phi có sự chấp thuận từ cả hai bên.”

Môi Juana run lên không thể kiềm chế trong một lúc. Nàng nghĩ chắc mình phải thét vào mặt chàng hay òa lên khóc, nhưng chàng đã đứng dậy và nói thêm với thái độ táo bạo lạnh lùng, “những màu sắc này thật hợp với cô.”

Cơn giận bùng lên đã cứu thoát nàng. Cằm nghênh lên, nàng quay ngoắt sang gương mặt đầy vẻ thỏa mãn của Don Diego. “Senor, lúc nãy ông đang nói đến...”

“Tôi đã nói gì à, tôi nói tôi rất hứng thú muốn biết sự thật về cô, senorita.” Anh ta tiến đến sát bên nàng ngay tức thì, nở nụ cười phô bày thấp thoáng hàm răng trắng bóng. “Thật không thể nào cô ở trong tỉnh này mà tôi lại không biết cho đến bây giờ, với sắc đẹp như thế ắt hẳn đã phải đồn tới tai tôi rồi. Nói cho tôi biết cô thật sự từ đâu đến.”

Đưa ánh nhìn thoáng tuyệt vọng về phía Tristán, lúc này vẫn bất động từ khi nàng quay người bỏ lại chàng đứng đấy, Juana nói, “ồ, tôi không thấy hứng thú với những chuyện trong quá khứ! Quá khứ có nghĩa là chết và chấm dứt, và đối với tôi nó đã hết tác dụng, tôi thích nghĩ đến hiện tại hơn.”

Tristán lên tiếng, giọng điềm tĩnh khiến nàng nao núng, truớc khi Don Diego kịp trả lời. “Vậy thì cô ắt hẳn phải có lương tâm trong sáng rồi, senorita. Hầu hết mọi người không thể gạt bỏ quá khứ của họ nhẹ nhàng như thế.”

“Có lẽ -” mắt nàng rực ánh hung quang – “chỉ vì tôi là một đứa con biết vâng lời của Giáo hội nên đành cố xóa đi những thương tích cũ trong tâm trí mình.”

“Tự gây ra hay là phải hứng chịu?”

Rèm mi nàng đảo ngược lên, rồi rủ xuống thật nhanh. “Tôi đã trả đủ bằng bất cứ thứ gì tôi có thể cống hiến rồi.”

“Bằng vào sự tính toán của cô thì có lẽ thế. Tuy nhiên tôi từng là nghe kẻ bất lương và nạn nhân có cách tính nợ khác nhau.” Ánh nhìn kỳ lạ giam hãm nàng một lúc lâu, rồi biến mất ngay khi Elena chạm vào cánh tay chàng.

“Felipe, Jerónima không tin chúng mình biết nhau từ lúc còn nhỏ đấy. Thử hỏi tôi có từng mời ai lưu lại nhà tôi ngoài người bạn cũ như anh đâu phải không?”

Juana chao người đi, cơn giận đã chống đỡ cho nàng từ nãy đến giờ bỗng rút sạch khỏi cơ thể. Nàng thoáng điếng người khi ký ức chợt ùa về tràn ngập, vùi dập nàng như con nước cuồn cuộn dâng. Bá tước phu nhân condesa Elena de Frontenera – là người đàn bà mà chồng nàng từng thương nhớ, người mà vì lòng dạ tàn nhẫn thiếu suy sét đã để sẹo trên mặt cũng như tâm hồn của chàng. Người phụ nữ đó đang đứng đùa cợt với chàng thật hớn hở, như thể họ không màng quan tâm đến mọi chuyện chung quanh. Và cách bà ta sử dụng mọi mưu chước để làm cho chàng cười là căn nguyên của tính thâm hiểm lạnh lùng, thiếu lòng trắc ẩn đã độc hại biết bao mạng người.

Bây giờ thì bà ta đang thèm muốn chàng, ánh mắt ghen tuông của Juana thấy rõ không sót một chi tiết nào, và câu nói chót đã tỏ rõ bà ta có được cái mình muốn. Ngay cả trong lúc đang cười nói bà ta cũng không bỏ lỡ cơ hội nào biểu thị vật sở hữu của mình. Đầu tiên là làn váy của bà ta ve vuốt đùi Tristán, kế đến những ngón tay thuôn tròn trắng mịn gõ gõ một cách trêu chọc trên ngực chàng, rồi lại cười với chàng qua rèm mi màu nâu đỏ với vẻ thân thiết sôi nổi. Thậm chí giọng nói của bà ta, trầm khàn khàn, đang ra sức mơn trớn chàng y như bàn tay đang mơn trớn nền áo chẽn của Tristán.

Juana dời mắt sang hướng khác, cảm thấy phát bệnh. Nếu trong giây phút hoang tưởng nào đó nàng đã nghĩ chàng đến đây là vì mình thì giờ nàng đã sáng mắt ra. Chàng tới là để khoe khoang người tình mới, và thật lạnh nhạt mỉa mai nàng về tội cố trốn thoát chàng, để chứng tỏ rằng không phải mọi đàn bà đều co rút tránh né trước gương mặt bị tàn phá của chàng. Chàng có thể lấy tới tay người chàng muốn một cách máu lạnh giống như đã từng chiếm hữu nàng, thỏa thuê – và còn được trả công nữa, bằng chứng là chàng đã đến đây trong bộ y phục đắt tiền trên người.

Juana tự hỏi chàng đã đợi bao lâu trước khi đến gặp Elena - một ngày? Hay một tuần? Nàng đoan quyết là bộ quần áo sang trọng đó không thể nào may gấp cho khổ người cao lớn như thế. Nàng phân vân không hiểu condesa Elena có biết được chàng dùng bà ta để nhạo báng vợ của người tình bà không, cổ họng nàng chợt có vị chua, lợm giọng.

“Senorita, cô cần thoáng khí: cái không khí náo nhiệt này thật quá mệt mỏi cho cô.” Tiếng Don Bautista nói với nàng vang lại từ nơi nào đó, và nàng cảm thấy bàn tay nóng bỏng của ông ta chạm vào thắt lưng mình. “Lại gần cửa sổ cho thoáng trong lúc tôi đi lấy nước cho cô.”

“Đừng rối rít lên như thế, Bautista!” Giọng nói cọc cằn khó chịu của Dona Jerónima khiến nàng vụt mở mắt. “Ông sẽ làm mọi người cho rằng Margarita đang bệnh đấy, nhưng cô ấy đâu có sao, phải không?”

“Không đâu, senora.” Juana thật muốn một chút nước, nhưng nàng lại trả lời theo ý bà.

Dona Jerónima mỉm cười. “Nào hãy để Don Diego và senor – bà lưỡng lự như nhử mồi – “senor Agostín de Frontanera đưa cháu tới chỗ đằng kia nghỉ một lát nhé. Các người trẻ như qúy vị còn nhiều điều phải học hỏi lắm! Trong triều các thị nữ phải đứng hàng sáu tiếng liên tục không hề nghỉ ngơi.”

Elena giương mắt tròn xoe. “Tôi nghĩ chị chưa bao giờ vào triều mà, Jerónima?”

Juana không nghe được bà chủ nhà đáp lại ra sao, chỉ loáng thoáng được câu chót. Nàng muốn phản đối rằng thường lệ nàng rất khinh miệt thái độ yếu đuối như thế này, nhưng miệng nàng không thốt nên lời. Nàng để hai người đàn ông hướng dẫn nàng đến chiếc ghế nệm dài gần vách tường treo trướng lụa và giả vờ chăm chú trong lúc họ đang tranh cãi nho nhỏ bên trên. Juana chỉ ước cả hai người họ yên hẳn giùm nàng. Buổi tối này hình như không có triển vọng nào khác hơn là mối họa nhỏ giờ đây đang kéo dài đến vô tận trước mắt nàng.

Họ đều đang nhìn nàng, nàng nhận ra với tâm trạng nửa kinh hoàng nửa bối rối. Người thì dấu diếm kẻ lộ liễu, hầu như mọi cặp mắt trong phòng đều đổ dồn vào người nàng. Phải gắng lắm nàng mới nhớ lại lời của Dona Jerónima từng nói xã hội thượng lưu trong Villenos rất khan hiếm những gương mặt mới, nhưng cái kiểu họ nhìn chằm chằm chỉ nhắm vào người mới tới thế kia thì ắt hẳn điều ấy là thật rồi...

Lòng tự trọng đã đến kịp thời trợ giúp Juana, nàng ngồi thẳng tắp cung cách vừa duyên dáng vừa cứng rắn, đôi mắt to màu sẫm cố tình làm ra vẻ uy nghi. Nhiều qúy ông đã ngắm nàng từ nãy đến giờ đã bắt đầu nhích đến gần hơn, và không lâu sau đó nàng đã bị vây quanh bởi một đám nhỏ những người ái mộ đang ra sức giành ưu thế gần gũi giai nhân.

-o0o-

Juana không hiểu đêm đó từng giây từng phút ì ạch trôi qua như thế nào. Mỗi hơi nàng thở, mỗi cử động nàng làm xuyên qua người nàng tựa hồ như dao đâm. Có thử bằng cách nào đi nữa nàng cũng không thể nào làm vơi đi cảm nhận sắc bén về sự hiện diện mạnh mẽ của Tristán. Thậm chí ngay trong lúc ngồi quay lưng lại với chàng hình ảnh của Tristán vẫn sừng sững trước mặt nàng, quan sát nàng với thái độ kiên nhẫn điềm tĩnh của con thú đang săn mồi. Chàng đang đợi điều gì chứ - nàng tự hỏi, lòng hoang mang dữ dội – có phải đợi thấy nàng gục xuống, khóc lóc vì ghen tuông không?

Nàng chắc có nghe được phần chót giai điệu của đàn viol từ balcony được tấu lên theo ý của Dona Jerónima thoảng vào phòng khách; chắc nàng cũng nghe được câu trả lời của Don Diego và các người khác đang trò chuyện cùng nàng, nhưng nàng lại không nhớ được điều gì. Chỉ đến khi người khách chót ra về nàng mới nhận biết giọng nói trầm của condesa chào từ biệt chủ nhà, và nàng biết Tristán cũng sắp đi. Cố giữ đầu nàng quay sang hướng khác thật kiên quyết Juana nín thở nén cơn đau xuống cho đến lúc chót khi cửa đóng hẳn.

Những ngọn đèn trong phòng khách đã được dập tắt và Dona Jerónima hãy còn ở bên dưới giục những người vẫn còn nấn ná về nhà. Juana dò dẫm lối ra cầu thang như người mù. Cổ họng nàng như thắt lại, và da nàng căng cứng trên gò xương mặt thanh mảnh giống như khắc bằng thạch cao. Mí mắt khép kín trên dòng lệ tuôn ra như suối trong lúc nàng di chuyển, bước chân nàng chập choạng vì mệt rũ như con búp bê được chắp nối về phía thang lầu trong bộ y phục màu nhạt, lấp lánh.

Nàng đang đi ngang thư viện tối mịt bỗng dưng có cảm giác như bị châm chích một cách lạ lùng sau gáy khiến nàng choàng tỉnh khỏi trạng thái u mê đau đớn. Trước khi nàng kịp thốt ra lời cổ tay nàng bị giữ chặt cứng và bị kéo qua cánh cửa đang hé mở. Nó đóng lại ngay sau lưng nàng, và bàn tay ai đó chặn hai bên hông nàng, ấn nàng sát vào vách tường gỗ tối. Nàng nghe giọng Tristán cất lên, “cái phần quá khứ này của em không thể gạt bỏ dễ dàng như vậy đâu.”

Juana rúm người lại. Nàng cảm thấy như mình bị sập bẫy và choáng ngợp khi chàng đứng quá gần, cảm giác tuyệt vọng quen thuộc lại lần mò xuyên qua những đường gân sớ thịt như thuốc ngấm vào cơ thể. Khắp trong thân thể vạm vỡ uyển chuyển, trong cánh tay dang rộng cầm tù nàng nhưng không chạm vào người nàng, bừng bừng luồng sức mạnh hầu như không kiềm nén khiến nàng kinh hoảng. Ánh mắt màu lục nhạt tung hoành khắp gương mặt nàng, sáng rực bí ẩn.

“Tôi nghĩ anh đã về rồi,” nàng gắng gượng nói.

“Không đâu trước khi tôi phải nói được với vợ tôi. Bỏ về như thế thật là vô lễ đấy.

“Anh còn có thể nói chuyện gì nữa đây? Nàng cố hỏi bằng giọng lạnh lùng, ngả đầu ra sau nhìn thẳng vào gương mặt sẹo, kín đáo tuốt trên cao. “Chắc chắn vấn đề đã được giải tỏa để cả hai chúng ta đều thỏa mãn phải không? Đâu còn có mục đích gì để phải hạ mình buộc tội lẫn nhau.”

“Tại sao em bỏ tôi đi? Và tại sao lại đến đây?”

Câu hỏi bất chợt, hung dữ đó khiến nàng sửng sốt, nhưng nàng chỉ nói một cách khinh miệt, “anh không biết sao?”

Miệng chàng vặn lại, “đương nhiên, em bỏ trốn tên làm công tàn nhẫn đã hãm hiếp em. Nhưng tại sao lại đến đây? Chàng phóng tay ra nắm lấy cằm nàng. “Tôi muốn câu trả lời, Juana.”

“Được thôi,” nàng nguẩy đầu thật mạnh ra khỏi tay chàng. “Tôi đến đây bởi vì tôi không muốn tiếp tục ở với bạn anh giả vờ rằng tôi lấy anh là vì toàn tâm toàn ý, và để họ nghĩ anh xứng đáng với lòng thương yêu họ dành cho anh – tôi không muốn phải vờ vĩnh là mình đang hạnh phúc!” Giả vờ với chính bản thân nàng nữa chứ, nàng cay đắng nghĩ, cho đến khi lần gây gỗ cay nghiệt cuối cùng đã nhắc nàng nhớ đến sự thật ấy. “Tôi gặp Dona Jerónima trong nhà thờ, bà ấy đề nghị giúp tôi, nên tôi nhận lời bà ấy để thoát khỏi anh. Tôi ghét anh, ghét cả hình bóng của anh.”

Tôi ghét luôn cả điều anh bắt tôi phải cảm giác, nàng muốn nói thêm, nhưng lại không dám, ngay cả trong giây phút lâm vào đường cùng như thế này.

Nét mặt Tristán vẫn không thay đổi dù là trong nháy mắt, nhưng có điều gì đấy khiến nàng vụt lặng im như thể chàng đã đưa tay lên chặn cổ nàng.

“Thì ra là thế.” Lời nói chàng không còn nét sinh động nữa. “Tôi đã nghe em nói xong, giờ thì em nên nghe điều mà tôi phải đến đây nói với em dù em có ghét tôi hay không.”

“Tôi không muốn nghe! Nếu tôi không muốn –”

“Margarita đang ở đâu vậy?” Giọng Don Bautista vang lên như than vãn từ chỗ cầu thang bên ngoài, và có tiếng Dona Jerónima trả lời vọng lại gần hơn.

“Chắc đi ngủ rồi, tôi đoán thế, đã quá ba giờ đêm rồi còn gì. Vì Chúa, Bautista ông về nhà đi! Nếu ông cứ nhất quyết như vậy ngày mai tôi sẽ nói chuyện với ông, nhưng tối nay tôi mệt lắm rồi.”

“Jerónima, còn Margarita thì –”

“Tôi ở đây! Nàng giật miệng ra khỏi bàn tay cầm tù của Tristán, giọng nàng cất lên cao sắc bén.

Chàng buông nàng ra ngay lập tức, rồi lui lại với vẻ lễ độ một cách mỉa mai, nàng vùng ra khỏi người chàng như thể sự động chạm ấy làm nàng bị ô nhiễm. Gương mặt khắc nghiệt hằn vẻ thắc mắc, nửa ngạc nhiên nửa châm biếm cay đắng, nhưng chàng để nàng mở cửa bước ra bên ngoài không có ý ngăn cản.

Dona Jerónima đã lên được nửa thang, khuôn mặt hẹp đường nét như mặt mèo đầy ngạc nhiên khi thấy bóng dáng Juana. Don Bautista hiển nhiên chấp nhận mình bị bị đuổi đang chuẩn bị ra về, ông xoay lại trong hành lang ở cửa vào bên dưới lầu và đăm đăm nhìn lên miệng há ra. Juana nghe tiếng cửa đằng sau đóng khẽ, nhưng khi Dona Jerónima lên tiếng, “Sao thế, cháu!” bằng giọng kỳ quặc, nàng biết Tristán đã đi theo mình. Không hề có tiếng chân bước, nhưng nàng cảm giác được chàng đang đứng gần phía sau nàng.

“Ông đúng là người cuối cùng đấy, senor Stanford.” Đôi mày mỏng dính của Dona Jerónima giương lên khiển trách, nhưng tia nhìn của bà ta thoáng nét hiếu kỳ thú vị. “Tôi có thể giúp gì ông trong ngôi nhà tồi tàn này không?”

Juana liếc xuống, kêu lên nho nhỏ nàng thụp qùy xuống, váy nàng trải ra như một hồ satin. Khi nàng cúi xuống không ai thấy nàng đã đưa tay lên ngực, và kế đó nàng đứng lên cầm một vật giữa hai ngón tay thon. “Cháu nghĩ cái này là đồ senor Stanford đang tìm, senora – ông ấy mất đồ nên nói với cháu, rồi ở lại tìm. Đây, senor –” giọng nói ngọt ngào như mật ong ra điều hân hoan, “nhẫn của ông đây –” nói xong nàng thả dấu ấn sư tử vào lòng bàn tay chàng.

Bầu không khí thoáng im lặng lạ thường, bỗng Tristán nở nụ cười tươi khả ái thật hiếm hoi làm biến đổi hoàn toàn nét mặt điềm tĩnh, và cúi xuống hôn tay nàng trước khi Juana kịp rút về.

“Tôi sẽ qúy chiếc nhẫn này nhiều hơn vì người tìm ra nó,” chàng trả đũa thẳng thừng, và nhanh chóng bước tới cầu thang.

Dona Jerónima đưa ra nhận xét thú vị nào đó, nhưng Juana không nghe được điều gì. Bàn tay phải của nàng bấu chặt bên trong tay trái đau điếng như thể nàng vừa cắt đứt một ngón tay. Nàng đứng im bất động nhìn Tristán rời khỏi. Tim nàng đau buốt kêu gào chàng muốn nhắn lời từ biệt, nhưng nàng biết nếu chàng đoán được nàng đã phải trả ra cái giá nào để thực hiện cái mưu chước đó, chàng sẽ hoài nghi nỗi căm ghét của nàng. Giờ đây, nàng thầm nghĩ chàng không cần phải ở lại Villenos để mạo hiểm vì nàng. Khi mắt họ giao nhau trên chiếc nhẫn cưới của nàng, ánh mắt chàng vạch một lằn ranh đoạn tuyệt thật khủng khiếp.

Khi cửa đóng lại sau lưng chàng, nàng thầm hỏi chàng đã nán lại để nói với nàng điều gì.

-o0o-

“... và một chiếc vòng đeo cổ hồng ngọc từ Don Diego! Trước đây tôi chưa bao giờ thấy anh ta hào phóng đến vậy. Dường như vẻ lạnh lùng của Margarita còn đáng giá hơn mọi lờ lẽ ngon ngọt tử tế tôi giáo hoá con bé. Về sau tôi phải ghi nhớ chuyện này mới được.” Dona Jerónima giơ viên ngọc đỏ thắm như máu lên ánh đèn và khẽ thở dài khoan khoái. “Được cái là hồng ngọc không hợp với tôi, nếu không thì tôi cũng bị cám dỗ muốn giữ lại rồi, đây là tiền thu vào trong một tháng.”

Don Bautista chỉ chiếc vòng. “Chỉ có một tháng?”

“Chừng nào mà tôi còn khả năng tôi vẫn muốn sống sung sướng. Đừng lo, tôi sẽ trả tiền đầu tư cộng tiền lời cho ông luôn!”

“Nhưng thế nào con bé đó cũng muốn biết làm sao có được cái này? Ít ra bà phải để tôi làm một bản sao trước khi bà đem bán chứ.”

“Nó à? Không sao đâu, nó nghĩ tôi đã đem trả lại rồi. Nó nổi giận khi nhận ra là anh ta biết nó sẽ nhận món quà như thế, vì vậy tôi bảo nó là tôi sẽ hoàn lại và nó không cần phải bận tâm tới nữa.” Đôi mắt màu vàng của bà lấp lánh. “Tôi chưa bao giờ thấy con nhỏ nào dễ thoả mãn hơn cả - cái bọn con gái kia lúc nào cũng đòi hỏi tại sao người này người nọ hứa gửi quà mà sao chẳng thấy tăm hơi, hay là mấy cái món nữ trang đó bây giờ ra sao rồi. Con bé này không thèm liếc tới một mắt đồ khách gửi tặng, nên tôi cũng không cần phải lo cho nó coi phân nửa số đó.”

“Bà nghĩ chuyện này kéo dài được bao lâu?” Don Bautista cất tiếng lo lắng. “Sớm muộn gì mấy cái thằng hăng tiết này cũng mất hứng thôi, rồi thì...”

“Đến lúc đó người nào đeo đuổi bền bỉ vẫn ra tay sang trọng, đến khi ân huệ của con bé đã ban phát cả rồi thì tôi đâu cần quan tâm đến bất cứ tên đàn ông nào ghen tị hay không. Trong lúc ấy –” bà ta thả sợi dây đeo cổ vào tráp và đóng sập nắp lại – “tôi sẽ được mời đến mọi nơi mọi chỗ, chỉ cần tôi đem theo con bé Margarita là đủ. Thú vị lắm, phải không?”

Trong một lúc Don Bautista không trả lời. Ông cau mày hồ nghi, đưa những ngón tay béo múp xoa xoa hàm râu đen, rồi sau hết gằng giọng nói. “Làm sao bà biết chắc nó chịu đi với bọn họ? Nó không tỏ ra biểu hiện thích bất cứ ai, và nếu nó không chịu đi với khách chúng ta sẽ tiêu tùng.”

Dona Jerónima thở dài đánh sượt. “Bautista, chắc ông nghĩ tôi ngu lắm. Bộ ông nghĩ tôi phó thác cho may rủi vậy sao? Tôi cam đoan với ông con bé sẽ lên giường với bất cứ thằng nào tôi chọn cho nó, và còn lấy làm mừng làm chuyện đó là đằng khác.”

“Bà muốn nói – dùng bùa ngải hay sao? Ông giương to mắt một cách mê tín.

“Ông thì cứ tối ngày bị phù thủy ám ảnh.” Bà đưa mắt nhìn ông dè bỉu. “Không phải mấy thứ đó đâu.”

“Có mấy đứa lúc đầu nhất định không chịu.” Âm điệu của Dona Jerónima cáu kỉnh bực bội nhưng bà ta lại đổi giọng trơn tru. “Tôi đã mau chóng hiểu ra là không nên tin cậy cái tính thất thường õng ẹo của đám con gái – cái bọn trẻ người non dạ đó vào việc rồi thì lại đổi ý. Không, tôi có một - thứ thuốc ông chồng đi đời để lại sẽ khiến bọn nó vào tròng. Ruy lúc đó đã già lắm rồi, ông hiểu không. Có một tay bào chế trên đường de los Angeles chế loại bột đó cho tôi, với một hai loại nữa - chỉ là chữa bệnh mất ngủ, ăn không ngon miệng, đại loại như thế,” bà nôn nóng nói thêm. “Khi mà tôi chọn tình nhân cho Margarita xong, tôi sẽ cho nó uống hai – có lẽ ba viên, bảo đảm là con bé sẽ cuồng nhiệt đến độ thằng kia phải sửng sốt.”

Don Bautista vô tình dịch người đi một chút. Lúc ông chăm chú nhìn như bị mê hoặc vào gương mặt tươi cười, thản nhiên của bà ta, ông tự hỏi có bao giờ Jerónima có được thứ tình cảm bình thường nào của con người hay không. Tham lam, điều này thì đúng, và còn một loại khao khát không cảm xúc nào đó. Và chắc chắn, hối hận và cảm thông thì hoàn toàn xa lạ với bà ta.

Ông nói một cách kỳ lạ, xoay câu chuyện sang hướng khác, “hôm nay bà với con bé đi đâu?”

“Ồ, con nhỏ đó lại có thêm một kiểu cấm kỵ trẻ con nữa! Chúng tôi được mời tham dự chuyến đi đến vườn cam của nhà Molina, nguyên ngày trời thoát ra khỏi cái thị trấn hôi hám này và nhân cơ hội để tóm hai anh em de Frontenera luôn trong một ngày, nhưng tiểu thư của tôi bảo là nó quá mệt mỏi không muốn đi. Con điếm nằm dính trên giường đến cả nửa buổi sáng. Tôi bắt đầu nghĩ có lẽ thể chất nó suy nhược.”

Don Bautista nhìn bà với vẻ qủy quyệt. “Bà bực bội nhiều vậy vì không gặp được tay người Anh phải không Jerónima?”

Bà ta há miệng ra, nhưng vội khép lại, rồi cười gằn. “Có lẽ, Bautista, có lẽ vậy,” bà nhỏ nhẹ thú nhận. “Tôi lúc nào cũng thích đàn ông dáng dấp cao lớn... và người đó thì quá sáng suốt nên không ở lâu với con mụ ngu đần Elena đâu.”

-o0o-

Elena Argote de Molina y Frontenera thì thầm một cách ngái ngủ và đưa tay ra phản đối. “K-khoan đi hẵng, Felipe. Còn... sớm quá mà.”

“Tôi phải đi, nếu cô vẫn muốn đi chuyến du ngoạn sáng nay. Không bao lâu nữa gia nhân của cô sẽ đến đánh thức cô, rồi chồng cô sẽ lấy làm lạ nếu họ báo lại là thấy tôi ở đây.”

“Chuyến đi đó hủy bỏ rồi.” Elena dụi mắt. “Nằm tiếp đi.”

Tristán ngưng cử động. “Đã hủy bỏ?” chàng gằn giọng hỏi.

“Chuyện đó chỉ để cho Francisco và Agostín lấy lòng đứa con gái Armendariz thôi, nhưng nó không đi. Felipe...”

Chàng lơ đi âm điệu dỗ dành trong giọng nói bà ta. “Họ có thất vọng không?”

“Ồ, thảm lắm.” Elena xoay đầu trên gối, đưa tay vén mái tóc đỏ sậm ra phía sau một cách uể oải. “Tôi sẽ thất vọng như thế nếu anh đi sớm quá,” bà nói thêm một cách lộ liễu.

“Cô vẫn chưa thỏa mãn sao?” Câu hỏi thật thản nhiên, và chàng không quay đầu lại.

“Với anh thì không đâu.” Ngón tay bà ta lướt nhẹ trên sống lưng chàng. “Lưng của anh thật trơn mướt, Felipe...”

“Vậy thì cứ ngưỡng mộ đi, Elena,” chàng đáp trả bén ngót.

Nghe câu nói đó bà ta ngồi dậy, nửa căm phẫn nửa hoang mang. “Anh khinh bỉ tôi, phải không?” Bà ta gặng hỏi, giọng lả lơi đã biến mất.

Chàng quay đầu, đôi mắt màu lục nhìn vào mắt bà. Ánh mắt sao giống như băng đá, bà thầm nghĩ, đoạn rùng mình.

“Đương nhiên. Vậy cô tưởng là tôi yêu cô hay sao?”

“Hầu hết đàn ông đều thế!” Bà ta kêu lên.

“Hầu hết đàn ông đều không biết cô cũng như tôi. Có lẽ bọn họ chưa từng nghe cô bảo bạn bè cô sỉ nhục tên ăn mày Anh quốc vì tội táo tợn của nó và để đảm bảo nó không dám hó hé kỳ vọng yêu đương với một qúy cô Tây Ban Nha nào nữa. Cuối cùng rồi tôi cũng học được bài học đó.” Giọng chàng châm chích. “Tôi không bao giờ muốn yêu đương nữa.”

Gương mặt mỹ miều của bà ta ngây ra sửng sốt. “Anh trách tôi! Nhưng lúc đó tôi chỉ là một con bé thôi, một con bé ngốc ngếch! Tôi đâu biết được vết sẹo bị lâu như thế - nhưng Enrique mới là người –”

Chàng hơi xoay qua đối mặt với bà ta, tia nhìn của bà lướt từ mặt chàng một cách ve vuốt rồi đảo xuống bờ vai rộng, đôi tay và vùng ngực cường tráng trong lúc bà ta ấp úng nói.

“Ông chồng đầu tiên của cô không có đủ trí não để sáng tác cái vật để đời này của tôi đâu. Thoạt đầu tôi từng nghĩ đến việc sẽ tặng cho cô một cái y như vậy, Elena –” chàng bật cười khe khẽ khi thấy người bà ta co rúm lại – “nhưng tôi quyết định là cô không xứng đáng với cái hình phạt đó, và khi tôi gặp lại cô tôi biết mình đã nghĩ đúng. Cô tưởng mình quyến rũ đến nỗi không ai cưỡng lại được sau khi vì lời đùa của cô đã làm cho mặt tôi bị rạch nát cô vẫn có thể khiến cho tôi yêu cô lần nữa? Trong lúc cô còn trẻ cô đâu bao giờ tỏ ra công bằng đến thế, còn bây giờ –!”

Âm hưởng khinh miệt lạnh lẽo trong giọng nói chàng khiến bà ta quắc mắt lên nhìn vào mặt chàng, mặt ngời lên giận dữ. “Là anh tự ý đến với tôi kia mà!” Bà ta giận run đến độ lớp vỏ thủ đoạn màu mè rớt đã mất, nhưng lời nói vẫn thoáng nét ngờ vực.

“Cô là người phụ nữ giàu có,” Tristán đối đáp một cách cay độc, “khi một tên hành khất Anh quốc cần tiền thì hắn phải làm gì - từ chối người ta cống hiến rương tiền cho hắn vì hắn không thích mở khoá à?”

Gò má Elena đỏ bừng, mắt bà ta sáng loá như điên cuồng, rồi phá lên cười cả tràng dài một cách thú vị. “Vậy chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân rồi! Cú đó quả là một đòn nham hiểm đấy Felipe yêu dấu, nhưng giờ chúng ta đã biết lập trường của nhau, phải không? Ít ra thì mình đã kết thúc những trò dối trá yêu đương giữa hai chúng ta, và điều đó là một thay đổi thú vị cho tôi, để tôi nói cho anh nghe nhé – nói tôi muốn anh thì thành thật hơn nhiều.” Bà ta vuốt ve một lọn tóc rực lửa ngay cổ chàng. “Được rồi, tôi sẽ ra tay thật hào phóng mua vui cho mình. Tôi không quan tâm đến chuyện anh cần tiền đó cho mục đích gì, miễn là nó mua - thời gian của anh được không? – khi nào tôi cần anh. Công bằng chứ?”

Chàng lặng im khi cánh tay của bà ta trườn lên cổ chàng. “Tôi thật thấy tội nghiệp cho conde,” chàng lạnh lùng đáp lại, còn bà ta thì cười khúc khích.

“Ồ, mấy ông chồng nếu không bị cắm sừng thì để làm gì? Felipe? Giọng bà ta bén ngót khi cảm thấy người chàng bỗng nhiên căng thẳng, các bắp thịt chàng rắn lại dưới bàn tay bà ta. “Chuyện gì vậy? Ồ –” bà thốt lên một tiếng nhỏ bực bội – “chưa gì mà tôi đã quên sự thỏa thuận của chúng ta. “Tôi phải cho anh cái gì đây, áo choàng mới? Hay hàng ren thượng hạng của Pháp? Hay là một con ngựa?”

Tristán nói, “cho tôi đủ tiền để mua lại thanh kiếm của tôi.” Đôi mắt màu lục dường như nhìn vượt qua bà ta đến điều nào đó mà bà không thấy được. “Đến lúc đó chúng ta sẽ tính tới.”

“Chỉ cần anh đừng để tôi phải đợi, anh sẽ có đủ cả tá kiếm,” bà ta nói với chàng bằng giọng khàn khàn. “Nếu anh - hết lòng yêu tôi, anh sẽ không bao giờ thiếu thốn bất cứ thứ gì...”

Những chữ cuối trở nên nhỏ rứt lúc chàng để bà ta vói đầu mình xuống gần mặt bà ta, condesa kêu lên nho nhỏ nửa như thở hổn hển nửa nghe như tiếng thở dài thỏa mãn khi vành miệng sẹo chạm vào môi bà ta. Nhưng đến lúc cánh tay bà ta siết chặt quanh người chàng, Tristán khựng lại, và nét thù hận lạnh lùng trên mặt chàng khiến bà ta kinh ngạc.

“Trí nhớ cô kém quá, Elena. Cô đã nói chúng ta không còn dối trá với nhau nữa. Tôi sẽ làm cô hài lòng nếu cô chịu chi tiền, còn nói đến chuyện yêu đương, tôi hết hứng thú dâng tặng tình yêu còn hơn là cô phải đón nhận đấy. Giữa chúng ta điều này đâu có thành vấn đề, phải không?”

Elena lắc đầu một cách nóng nảy, gạt ngoài tai những từ ngữ bà ta gần như không nghe nổi. Bà ta nhìn chăm chú vào miệng chàng cố lĩnh hội lời chàng nói, và sự trì hoãn khiến bà ta như điên lên. Ở một góc nào đó trong tâm trí bà chớm lên cái ý tưởng bức bối cứ dai dẳng hành hạ bà, muốn quét đi cũng không được. Nhưng chỉ đến khi cơn thác lũ khao khát đầu tiên lắng xuống bà ta mới hình dung ra được nó ra sao. Đó là cái cảm giác thật kích thích, thậm chí hân hoan khi bị chiếm đoạt bởi người đàn ông lạnh nhạt cũng như chính bản thân bà. Một người đàn ông tàn nhẫn dường như không hề động lòng khi làm bà tổn thương, con người đó cũng không qùy lụy hay rên rỉ than van như hầu hết đám đàn ông nhạt nhẽo dễ sai bảo thường xuyên lên giường của bà. Điều bà chưa bao giờ tưởng tượng được là chàng trai trẻ xấu xí phiền nhiễu thuở xa xưa hoá ra lại là người đến chỉ dạy cho bà. Lạ lùng làm sao, bà thầm nhủ, rằng giờ đây vẻ lạnh nhạt của chàng còn lý thú gấp bao nhiêu lần so với tấm chân tình của chàng dạo nào.

Bà khẽ nhích người, nhấm nháp nét tàn bạo cứng cỏi, tầm vóc vạm vỡ trong tay bà. Và bà tự hỏi, lòng bất chợt dấy lên hiếu kỳ khiến bà hoảng hốt, những cảm xúc nào đang bị chế ngự đằng sau gương mặt như phủ lớp mặt nạ ấy. Dù ngay trong lúc chàng đưa bà đến đỉnh điểm, lớp mặt nạ đó cũng không được tháo gỡ, không tài nào hiểu nổi, như thể sự dự phần của cơ thể chàng chỉ là nghi thức hoàn toàn biệt lập với đầu óc khôn ngoan thận trọng của chàng. Nó khiến bà bối rối vì trước đây có bao giờ bà lại để tâm đến việc một người đàn ông suy nghĩ gì miễn là anh ta làm cho bà thỏa mãn.

Chính điều đó, bà hiểu được, làm cho bà lo âu khi xuôi tay quy hàng chàng – là niềm tin mãnh liệt nào đó mà chàng có lý do khác để thực hiện việc này, lý do mà chàng không bao giờ để cho bà đoán biết. Nó khiến cho bà cảm thấy bất lực, hầu như là bị sỉ nhục, tuy nhiên bà vẫn chưa tìm được cách nào làm cho chàng tiết lộ để cho bà cảm thấy mình bớt giống như... bớt giống như một con điếm của chàng, ý tưởng đó làm bà buốt nhói rằng ngay lúc mình đã nhận ra thì đã muộn màng thật hoang đường mỉa mai làm sao.

Bà thì thào “Tại sao anh lại cần kiếm?” nhưng chàng không buồn trả lời.

-o0o-

Dona Jerónima quay ngoắt về hướng phòng ngủ đến gặp Juana, ánh mắt bà ta gây cho người khác ấn tượng sai lầm về đôi môi đang cong lên một cách thú vị. Phiến quạt của bà ta phe phẩy vun vút thật đáng sợ. “Ôi dào, cháu đùa hay sao, Margarita. Bỏ ta đi sớm thế, chỉ mới ba tuần thôi mà! Tại sao lại vậy, trong lúc mình đang choáng váng với bao nhiêu lời mời. Cả nửa giới hào hoa trong Villenos làm đủ mọi cách để làm cho cháu vui lòng – cháu có thiếu thốn gì không? Nếu cháu nhàm chán mấy khuôn mặt cũ thì Bautista sẽ mời thêm vài người khách khác giúp cháu khuây khỏa - Tại sao chứ, có hai cái áo mới thợ may còn chưa gửi tới mà! Cháu không thể bỏ lại ta trong lúc này được - chuyện đó thật không thể nào và lại càng không tử tế.”

“Cháu xin lỗi bà, senora. Cháu biết xem ra cháu vô ơn lắm, nhưng cháu phải đi.” Juana bấu chặt lấy lưng ghế, tự hỏi động lực nào đã trở thành sức mạnh của nàng. “Lòng cháu không cảm thấy an ổn, chỉ có thế thôi. Lúc nào cháu cũng thưa với bà là cháu muốn ẩn náu trong dòng tu.” Nàng nói thâm tâm đột nhiên cảm thấy vừa tuyệt vọng vừa mong mỏi. “Cháu cứ ngỡ mình sẽ quên được những chuyện đã qua nếu cháu ở đây với bà, nhưng thật là quá – cháu không thể, và cháu không muốn trở thành gánh nặng cho bà. Và trong khi đó cháu dễ làm cho người khác chán lắm, cháu biết,” nàng nói thêm, giọng đượm khí chất cố hữu, “cháu e là bầu bạn với cháu bà sẽ không vui sướng gì.”

Dona Jerónima cắn môi. “Ta bảo đảm cháu, ở với cháu ta rất vui. Ta không thể nào chịu nổi khi rời xa cháu mau vậy. Xem nào, cháu đang buồn, chỉ có vậy thôi. Cháu đang nghĩ tới cái tên hầu phản trắc ấy, rồi chuyện đó làm cho cháu buồn phiền. Quên nó đi,” bà khuyên can khi thấy nàng thoáng ngần ngại. “Hãy dùng người khác để an ủi hay giúp cháu trả thù, như thế cháu sẽ khỏi phải nhớ nhung đến hắn.”

“Cháu không chắc mình làm được.”

Nghe âm điệu của Juana đôi mày mỏng nhướng lên. “Nhưng điều mà ta nghe cháu nói với ông khách người Anh trong bữa tiệc đêm đó thì đâu phải thế! Có phải từ lúc đó cháu đã đổi ý không?”

Juana thở ra làn hơi nàng cố kềm nén thật chậm rãi, thận trọng trước khi cất tiếng, “Ồ, cái đó – là vì cháu nghĩ người Anh tẻ nhạt ngu đần, nên cháu nói thế để khiêu khích ông ta. Người ta đồn rằng giòng giống của ông ta nói năng chậm lụt lắm.”

“Cháu thân mến, ý tưởng của cháu lạ đời nhất đấy! Đàn ông như thế mà cháu cho là ngu đần! Sắp tới chắc cháu nghĩ Don Diego Ruiz xấu đau xấu đớn quá,” bà ta nói thêm ra điều dọ dẫm.

“Không đâu, anh ta rất đẹp trai.”

Juana nói một cách bàng quan. Don Diego cũng nghĩ như thế, thâm tâm nàng thêm vào, nhưng nàng giữ yên lặng trong lúc Dona Jerónima đề cập vắn tắt về tính khoa trương của con trai ngài thống đốc bằng kiểu thuyết giáo nửa như chế giễu. Đó là thói quen của bà chủ nhà mà Juana từng khám phá, nêu tên một trong số những người theo đuổi nàng và liệt kê hết những đức tính của họ, rồi quan sát nàng trong lúc đó bằng thái độ như người buôn bán ngoài đường xá đang say sưa đôi co trả giá. Giờ thì nàng ngồi im chịu trận nghe cho đến hết chuyện một cách ngán ngẩm, đoạn gật đầu lạnh nhạt, ngón tay nàng xoắn chuỗi đeo cổ hạt trai một cách lo âu.

“Cháu tin là anh ta đúng như bà nói. Nhưng còn chuyện cháu đi...”

“Lại nữa rồi! Ta phải trách cháu mới được, Margarita, nếu cháu còn nhắc việc đó nữa. Ta bảo cháu là chưa được! Sau này, có lẽ, cháu có thể đi – nếu cháu vẫn muốn – nhưng Don Diego và mấy người khách kia sẽ buồn nếu cháu bỏ rơi họ sớm quá. Ngoài ra, những người khác trong thị trấn đang lo sốt vó muốn biết cháu sẽ chọn ai vào lúc chót,” bà ta thêm vào bằng giọng điệu dò dẫm thật khéo léo. “Ta nghe đồn là bọn du thủ du thực ngoài kia còn đánh cá chuyện này nữa.”

Gương mặt Juana trông ngây dại. “Chọn?” nàng lập lại.

“Cháu phải lưu ý có biết bao chàng trai trẻ đang thầm mong trộm nhớ cháu chứ?” Dona Jerónima hỏi nàng giọng bà ta có vẻ khó chịu. “Nhiều người đã tâm sự với ta là họ rất hy vọng và nhờ ta nói lại với cháu. Ta chưa nói, nhưng...”

“Sẽ uổng công thôi.” Mắt Juana bừng lên nửa giận nửa sợ, và nàng không lưu ý khuôn mặt của người phụ nữ lớn tuổi rắn đanh. “Cháu không thể – cháu không hứng thú với – đàn ông.”

Dona Jerónima nhún vai và quay đi thái độ nghiêm trọng tỏ ý buồn bã đầu hàng và nở nụ cười thật khác biệt với ánh mắt cứng rắn của bà ta. “Thật không chứ? Vậy thì mình phải chứng kiến bao nhiêu con tim tan nát trong thị trấn rồi. Nhưng ta hy vọng cháu không vì chuyện đó mà tránh không quen biết với họ,” bà ta nói thêm khi thấy Juana toan lên tiếng. “Chiều nay mình được mời đến lô của họ Molina trong đấu trường bên ngoài Cadiar – họ đang thử vài con bò tơ ở đó, anh em de Frontenera bắt ta phải hứa đem cháu theo sau sự thiếu sót lần rồi. Nếu mấy cậu trẻ đó làm cháu chán thì còn ông lão conde mà. Ông ấy vừa từ Toledo về, cháu có thể đùa giỡn với conde trong khi vợ ông ta thì ve vãn anh chàng người Anh, nếu cháu nói mà ông lão ấy nghe được.”

“Vậy anh ta – senor Stanford – vẫn chưa đi sao? Juana hỏi ra điều bâng quơ, nhưng cổ họng nàng đau nhói.

“Không anh ta – anh ta vẫn nán lại.” Dona Jerónima đưa đầu quạt vuốt ve gò má trũng của mình, nét mặt trông trầm ngâm. “Hình như là anh ta có công việc phải giải quyết – ta nghĩ anh ta nói là một món nợ, nhưng ta không biết anh ta có ý nói là nợ của anh ta hay của người khác. À, cẩn thận – không sao, không sao...” Bà ta nói trong lúc Juana vô tình hé miệng lo lắng, “Sanchia sẽ nhặt mấy hạt trai lên, miễn đừng giẫm lên là được. Cháu đang nghĩ đi đâu vậy, sao lại giật cái chuỗi như thế?”

Dona Jerónima bỏ đi gọi Sanchia nên không nghe nàng nói gì, và không ngước mắt lên Juana khom xuống nhặt những hạt trai rơi ra lẫn trong nếp váy. Dona Jerónima đã quay trở lại và đưa mắt cáu kỉnh nhìn mái đầu đang cúi xuống của Juana.

“Không có đủ thời gian để xâu lại dây chuỗi, nhưng chuyện đó không quan trọng, ta sẽ tìm món khác cho cháu – ta có thể cho cháu mượn đồ của ta. Cháu định mặc áo nào, cái màu xanh dương với vàng và bạc nhé?”

Juana đồng ý không ngửng đầu lên, ngón tay nàng vẫn máy móc cử động nhưng phần còn lại của cơ thể đông cứng tê dại. Nỗi tuyệt vọng dường như xây thành đắp lũy quanh nàng. Felipe ghét nàng, Juana thầm nghĩ, đến độ mạo hiểm tính mạng chàng để khiến nàng phải khốn khổ. Tình cảnh bây giờ thật y như cái đêm vì an toàn nàng phải tự nhốt mình trong phòng, nhưng chàng vẫn tìm được cách tiếp cận nàng. Lúc đó nàng cũng chắc chắn là mình được an ổn. Lần này chàng sẽ làm gì, nàng bất chợt phân vân, nếu chàng tìm ra lỗ hổng trong phòng tuyến của nàng?

Giọng nói của Dona Jerónima vẫn vang lên phía sau sách hoạch, đưa ra ý kiến nọ kia, những từ ngữ của bà ta mơ hồ nhẹ nhàng chỉ ngưng lại khi bà ta nhận ra vị khách của mình không chú tâm nghe mình nói.

-o0o-

Senor Felipe Stanford đến từ Anh quốc không phải là người như Juana từng e ngại, trong đám người đang tham dự buổi đấu thử bò tơ ở Cadiar. Huynh đệ de Frontenera đang đóng vai chiều chuộng cho cả nàng và Dona Jerónima. Họ thủ đầy bụng những lời tán dương đùa cợt chán ngắt nhưng ai nấy mặt mũi nghiêm trọng không che dấu nổi ý định ve vãn của mình hay là sự cạnh tranh rõ rành rành muốn được Juana chiếu cố. Nàng thầm nghĩ Condesa Elena có những ông em thật lạ đời. Họ trông nghiêm nghị trong khi bà chị thì suồng sã, hai người em ăn nói chậm chạp còn chị của họ thì miệng lưỡi. Nhưng cả hai hơi giống bà ta ở tính xa hoa, khá đẹp trai gợi cảm. Người anh, Francisco, có mái tóc sẫm ánh sắc lông cáo làm cho nàng nhớ quay quắt làn tóc đỏ dài rậm của Tristán.

Juana chỉ chú ý đến những thao tác của người và bò trong đấu trường bụi tung mù mịt cho có lệ. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm vô bờ bến khi thoát ra được cỗ xe của conde sau khi vượt ngang Plaza Mayor – hai anh em họ đã mượn xe của ông anh rể cho chuyến đi này. Ánh sáng chói lóa và tiếng la hét của đám đông trong đấu trường lại gây ra cho nàng cơn đau đầu dai dẳng khác. Và trong những khoảnh khắc náo nhiệt đó biệt thự de Herreros, dù có những lúc nàng hình dung như nó như một cái bẫy lót lụa êm ái, lại mang sắc thái của một thiên đường.

Francisco de Frontenera đến ngồi bên tay phải của Juana, còn Agostín lấy chỗ bên trái, bỏ lại Dona Jerónima ngồi đằng sau với thằng bé sai vặt bà mới thuê. Trước tình cảnh của mình, Juana thoáng liên tưởng đến cách những con bò được lùa ra khỏi chuồng, hết bị khích từ trái qua phải rồi lại từ sau thúc tới, bí lối con bò chỉ còn mỗi đường tiến tới trước.

Nàng chùn bước khi đến gần đài phun nước, trước mắt nàng là hình dáng to cao tương phản sắc nét trên màn nước rực rỡ. Tristán chưa để ý đến nàng, chàng đang mải mê trò chuyện với người mà thoạt đầu nàng cứ ngỡ là một trong mấy đứa bé nhà Armendariz, nhưng thân hình đó to ngang, lùn xủn...

Chắc nàng đã gây ra âm thanh hay cử động nào đó tố cáo sự hiện diện của nàng, bởi lẽ Tristán đã quay đầu lại và người đang nói chuyện với chàng cũng vội ngửng đầu lên. Hình ảnh đó in vào tâm trí nàng như dấu sắt nung lúc nàng đăm đăm nhìn lại họ – vẻ bất động đầy cảnh giác thật đột ngột của hai dáng dấp đó. Đôi mắt màu lục, lười lĩnh tuy nhiên lại mơ hồ đe dọa, xuyên thấu người nàng bén nhọn như tên, và nét mặt gây hấn của chú lùn. Pedrino đưa bàn tay nhỏ xíu vỗ vào chân Tristán rồi tập tễnh băng ngang quảng trường, trong lúc người đàn ông tóc đỏ vươn thẳng người sừng sững và bước về phía nàng.

Chỉ đến lúc đó nàng mới để ý đến bộ y phục màu xanh xám được viền nẹp, chiếc áo khoác ngắn với lớp lót màu xanh sáng, giày ủng trang trí với những dải băng và nón đính lông chim. Chàng trông giống như cái mẫu thu nhỏ hình ảnh mà chàng đang bắt chước với nét lôi cuốn vừa châm biếm vừa lạnh lùng - một qúy tộc địa chủ đang tìm thú tiêu khiển – khác biệt với loại người cơ hội tính toán mà nàng biết mới đích thật là bản chất của chàng. Ánh mắt tinh anh chiếu khắp người nàng, đánh giá từng biểu hiện trên diện mạo nàng từ gò má xanh xao, đôi mắt thâm quầng, cho đến thân hình đang căng thẳng trong bộ áo đỏ thẫm nàng rất ác cảm, trước khi chàng từ tốn khoát tay chào và quay sang Francisco.

“Xin lỗi ông, senor de Frontenera, conde xin ông đưa lại xe cho ngài. Chị của ông cần xe.”

Hai anh em trao đổi tia nhìn, rồi Angostín nói một cách cứng cỏi. “Chúng ta cũng định trả lại. Chị ấy không đợi được hay sao?”

Tristán hơi so đôi vai rộng. “Phu nhân đang nóng ruột, và theo như tôi biết ông sẽ hoàn lại xe trên đường này, và tôi có công việc riêng gần đây nên hân hạnh được đưa tin cho phu nhân.”

“Thế cái thằng lùn ông nói chuyện đằng đó là ai, hắn là công việc của ông sao?” Francisco hung hăng chất vấn. “Ta cứ nghĩ mấy tên quái dị lang thang đầu đường xó chợ đã rời khỏi thị trấn sau khi lễ hội chấm dứt rồi chứ.”

Tristán khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng, “Hắn ta quả thật đúng như vậy, senor, tôi được nhắn là hắn sẽ tới đây và muốn gặp tôi, và bởi vì tôi cẩn thận đề phòng muốn biết ai là bạn bè thật tình so với – tiếng Tây Ban Nha của các ông là gì nhỉ? – những kẻ dối trá lật lọng –” âm hưởng ngoại quốc nhấn mạnh từ ngữ một cách tinh vi – “nên tôi xin phép condesa ra đây gặp hắn. Và chuyện này đã giúp ích cho tôi, vì cái tin hắn nhắn lại quả thật ích lợi.”

“Tin tốt hay xấu vậy?” Giọng Juana nghe là lạ.

“Cả hai, senorita. Tôi lấy làm hân hạnh được cô quan tâm.” Chàng khẽ cúi chào, ánh mắt chàng chiếu thẳng vào mặt nàng gây cho Juana cảm giác bối rối. “Tôi nghe nói gia đình tôi vừa rời khỏi có người bất ngờ qua đời - bà chủ trong nhà đó vừa mới mất vì quá lao tâm chăm sóc người chồng bị bệnh cho đến lúc khang phục.”

Trong giây lát nàng cứ ngỡ chàng ám chỉ Elisabeta, môi nàng mấp máy toan lên tiếng phản đối, rồi nàng chợt hiểu ra. Chàng đang ám chỉ rằng Dona Luisa đã chết – thế có nghĩa là chàng nói Eugenio vẫn còn sống?

“Tội nghiệp cho bà ấy!” Giọng Dona Jerónima vang lên châm biếm. “Có phải sự hy sinh của bà ấy uổng phí không hay người chồng đã hồi phục?”

“Ông ấy vẫn còn sống và đang khỏe lại.”

Juana bối rối thầm hỏi sao Tristán lại có thể nói ra tin đó một cách khách quan như thế. Chàng nói như thể vấn đề sống chết của Eugenio de Castaneda chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, và điều này làm nàng đột nhiên nhớ lại thật rõ ràng, ghê rợn lúc chàng đứng chờ Bartolomé chết ra sao. Và giọng nói chứa đầy tức tối của Agostín đã đưa ý nghĩ tản mạn của nàng trở về thực tại.

“Chuyện thương tâm như thế thì có lợi cho ông như thế nào, senor?”

“Đó chỉ là một phần trong toàn thể vấn đề - phần còn lại liên hệ đến công việc tôi đang quan tâm.” Đôi mắt xếch giờ đây lại phủ kín, đầy bí mật. “Tôi đại diện cho cháu qúy ông đó trong vài giao dịch vẫn chưa được kết thúc khi tôi rời khỏi, và tôi e mình sẽ bị mời về lại để thanh toán vấn đề cho anh ta. Nhưng giờ –” hàng mi vàng rực khẽ chiếu về hướng Juana rồi lại liếc sang chỗ khác – “tôi biết được sự việc đó đã được giải quyết khi tôi vắng mặt, và họ nhắn lời là tôi không cần phải chịu trách nhiệm nữa. Qúy ông đáng kính ấy (ám chỉ Torres) đã dàn xếp ổn thỏa để tôi không bị liên đới. Tôi thú nhận chuyện này làm tôi cất được gánh nặng trong lòng.”

Thế giới chung quanh như chập chờn nhảy múa trước mắt Juana, hồ như mọi âm thanh trong quảng trường đều ngừng hẳn. Nàng cảm thấy nhịp tim mình nhân lên hàng vạn lần, ầm vang trong cơ thể nàng y như tiếng phiến gỗ nện phá thành trong lúc nàng cố chống chỏi duy trì mọi giác quan. Rồi trong tích tắc, nàng đã trở về với thực tại, vầng dương vẫn nóng rực trên đầu, tai vẫn nghe được tiếng nói cười xung quanh, và kia là mùi nước hoa của Dona Jerónima thoảng đến khi bà ta tới gần.

“Xin lỗi qúy ông, Margarita đang mệt. Cháu nên cám ơn nhã ý của hai vị gia chủ đã có lòng khoản đãi chúng ta, Margarita.”

“Vâng, đó là chuyện tất nhiên rồi.”

Juana suýt ấp úng, tâm trí nàng còn đang quay cuồng chấn động bởi nguồn tin của Tristán. Nếu chàng không bị triệu hồi để giải thích cái chết của Bartolomé... vậy có phải Torres đã dự tính bỏ qua âm mưu sát hại công tước? Nàng cố thốt vài lời cảm tạ anh em de Frontenera, và nở nụ cười gượng gạo đồng đều với cả hai, và cúi đầu về hướng Tristán nhưng không dám nói lời nào.

Hình như từ tuốt đằng xa Juana nghe Dona Jerónima nói, “chúng tôi có được hân hạnh mời ông đến chung vui tối mai không, senor Stanford?” và thấy môi Tristán khẽ nhếch lên.

“Tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội như thế đâu, senora. Trong chuyến viếng thăm lần rồi, tôi hãy còn chưa ngắm thưởng hết mọi món trân ngoạn trong nhà của phu nhân.”

“Thật vậy sao? Miệng lưỡi ông ngọt ngào quá, senor.” Lời lẽ của bà góa phụ sắc lẻm, nhưng bà ta dường như không tỏ ra phật lòng. “Thế thì chúng tôi mong ông tới nhé. Đi nào, Margarita.”

Tristán vội chào, đưa mắt nhìn hai khuôn mặt đang mê mải của hai ông em Elena, đoạn nói một cách châm biếm, “chị các ông vẫn chưa có xe, thưa hai ông.”

Hai chàng thanh niên mắt tóe lửa, rồi lúng túng chào từ giã trước khi cất bước. Juana đứng im lìm cho đến khi họ đánh xe đi, môi nàng mím lại ngăn cơn nôn mửa đang chực trào lên cổ. Nàng đờ đẫn quay lại và lập cập bước lên bậc tam cấp vội vàng đến độ giẫm lên cả gấu váy bộ áo đỏ. Nàng ào vào không khí mát mẻ trong hành lang vừa kịp trước khi thân hình chao đảo và ngã vật vào tường, rồi nôn thốc nôn tháo ngay lúc cửa đóng lại.

Dona Jerónima quan sát nàng bằng ánh mắt khinh khỉnh cứng rắn, và kéo váy sang một chút. Bà ta đợi cho cơn xao động lắng xuống, rồi nói “đi theo ta,” với âm điệu không cho phép người đối diện tranh cãi. Juana tự động tuân theo lời bà ta, nàng cảm thấy kiệt quệ yếu đuối, không còn khả năng cãi lý nữa trong lúc vấp váp bước theo người phụ nữ già.

Nàng dừng bước và thấy mình xuất hiện trong phòng khách nhỏ mà nàng được dẫn tới trong ngày đầu đến đây, và thờ ơ quan sát trong lúc Dona Jerónima đóng chặt cửa phía sau. Khuôn mặt bà ta hầu như bất động như tạc bằng đá ngoại trừ bắp thịt cạnh vành môi mỏng đang máy động một cách giận dữ, và bằng giọng nói Juana chưa từng nghe bao giờ bà goá lỗ mãng cất tiếng, “Cháu bị - suy nhược kiểu này bao lâu rồi?”

“Không bao lâu trước khi cháu đến đây. Ba tuần, có lẽ một tháng... cháu không biết rõ.”

“Và đó là nguyên nhân cháu nằm miết trên giường sáng nay?”

“Vâng.” Juana trả lời một cách máy móc, giờ đây nàng đã trút cạn mọi cảm giác chỉ trừ muốn uống một ly nước mát cho vị đắng nghét trong cổ trôi đi.

Dona Jerónima chất vấn nàng như hàng loạt tiếng súng bắn, khuôn mặt bà ta càng lúc càng đen kịt, giọng nói càng trở nên khắc nghiệt hết câu hỏi này đến câu hỏi khác liên tục cho đến lúc chót bà ta rít lên kèn kẹt. “Vấn đề đơn giản quá rồi. Cháu đang mang thai đấy, con nhỏ ngu.”

Juana chỉ còn cách nhìn đăm đăm bà ta, mắt tròn xoe.

“Có em bé, có thai đấy – rõ ràng chưa? Cháu đang mang hoang thai của cái thằng đểu giả đã dụ cháu bỏ trốn, chắc chắn mười mươi rồi. Giá mà cháu khôn khéo nói cho ta biết trước thì may ra còn cứu vãn, đằng này đã quá trễ rồi, chúng ta đã lún quá sâu. Giờ đây nếu người ta thấy cháu ngã bệnh, thiên hạ sẽ hỏi han ầm ĩ tới lui. Mình phải ráng lo liệu cho khéo mới được.” Bà ta nhai nhai vành môi dưới mỏng dính một cách thất vọng, khi nhác thấy Juana đưa tay lần lên che chắn thân thể nàng, giọng bà ta bất ngờ dịu lại đến độ kinh ngạc. “Ồ, yên tâm đi! Ta không có ý gây hại cho cháu đâu! Chuyện gì xong thì đã xong, ta cũng không muốn trách cháu thêm nữa, nhưng giờ mình phải tính toán làm cách nào để bảo toàn danh dự cho cháu trước bạn bè ta. Bây giờ thì về phòng cháu đi, mình sẽ bàn chuyện này lại vào ngày mai – có lẽ rốt cuộc cháu có thể vào cái tu viện mà cháu từng ao ước đấy.”

Juana siết chặt tay trước người, ôm chặt mình với sự nhận thức mới mẻ, đầy kinh ngạc. “Thưa được, senora. Cám ơn bà.”

Nàng cũng không hiểu mình đang cám ơn bà ta vì tính nhịn nhục đột phát của bà ta hay là vì sự khám phá đó, tuy những lời lẽ ấy thật thô bạo khắc nghiệt, nhưng đã biến đổi thế giới đầy ác mộng của nàng thành một thiên đường ngắn ngủi.

“Vậy cháu đi đi.”

Dona Jerónima cố truyền cái âm hưởng thú vị pha lẫn chua chát, thậm chí thoáng vẻ trìu mến vào những từ ngữ vắn tắt. Nhưng lúc cửa đóng lại sau lưng cô gái, những đường nét điềm tĩnh lúc nãy cau tít y như một chiếc mặt nạ nhàu nát giận dữ. Cả gương mặt chỉ còn trơ lại những xương xẩu, góc cạnh, và những đường rãnh hằn sâu trông méo mó nham hiểm làm sao. Nếu soi gương ngay trong lúc ấy bà ta sẽ lăn ra chết khiếp vì chính hình ảnh của mình.

Có bầu, lại còn khá lâu nữa. Căn cứ vào sự phỏng đoán của con bé thì mọi chuyện đã quá trễ để loại bỏ bào thai của nó một cách êm thắm, như Dona Jerónima đã tự giải quyết hai hay ba lần cho chính bà ta. Giờ thì bà ta không thể thực hiện kế hoạch ban đầu được nữa, là tiếp tục trò chơi tới mức cuối cùng bằng cách treo giá con gái còn trinh trước mũi đám tình địch trong lúc vẫn bòn rút bọn họ. Tình trạng của đứa con gái sẽ sớm lộ ra, đến lúc đó thậm chí tên đàn ông mê muội nhất cũng không đời nào chịu lên giường với một đứa mang tiếng còn trinh nhưng bụng lại trương lên thế kia. Cách khả dĩ duy nhất là cắt phăng đi, chấm dứt trò chơi ngay lúc này, trước khi sự thật đổ vỡ tai hại.

Buổi dạ vũ tối mai sẽ là cơ hội lý tưởng nhất. Một khi thằng ngố đã trả tiền dẫn mối xong, thì chuyện gì sẽ xảy ra sau đó cũng đâu có hề hấn tới bà khi nó phát hiện ra mình đã bị lừa. Dona Jerónima đâu còn tâm trạng để quan tâm Juana sẽ chịu đựng thế nào trước mũi giùi thất vọng của tên đàn ông đó – lúc đó con bé coi như nó đã bị gạt, con ranh ấy không đáng được hưởng bất cứ điều gì tốt hơn cả.

Dona Jerónima nghĩ nhanh như cắt, cần phải đưa tin cho Don Diego Ruiz ngay lập tức để cho anh ta biết với ba chục ngàn quan anh ta sẽ có được cái mình muốn không cần tốn thêm công sức. Và thêm một tin nữa cho Don Bautista báo cho ông ta biết trước rằng vì thói tráo trở ngu ngốc của Juana họ chỉ thu được hai mươi ngàn quan. Khi đôi môi mỏng vừa nhếch lên nụ cười hiểm ác, mụ đàn bà góa lại bắt tay chơi trò rượu cũ bình mới.

-o0o-

Lá thư được mang tới trong lúc Don Bautista đang dùng rượu với người khách mới đến, ông ta thật cảm kích phong thư đã giúp ông xoay chiều câu chuyện. Trời chỉ vừa ngả tối, nhưng chưa gì miệng ông phải hoạt động không ngừng cố làm dịu đi cuộc đàm luận hiện tại, thâm thâm ông nguyền rủa cái cơ hội đã buộc ông phải nhận lời cho người khách hoàn toàn xa lạ đến ở nhà mình. Giá mà cái lão Don Dalman Ruiz đó không yêu cầu ông...

“Ông đang tự hỏi tại sao tôi đến đây.” Lời phỏng đoán ồm ồm vang lên trong yên lặng khiến tay Don Bautista đột ngột lay động, vài giọt rượu đã đổ xuống mặt bàn bóng loáng.

“Không, không, không phải chuyện ấy – dù tôi thừa nhận rằng thị trấn này hay có những người khách như vậy thường nhất là vào dịp lễ hội, lễ đó vừa xong cách đây vài tuần.”

“Ra là vậy. Câu đáp chỉ có thế, không trực tiếp trả lời câu hỏi đầy ngụ ý, giọng của vị khách lạ thoáng đanh lại. Don Bautista trở lại ngồi vào ghế của mình, tay siết chặt ly rượu đoạn bối rối nói tiếp, “phải, Villenos là thị trấn yên tịnh, nhưng chúng tôi có vài người qúy phái ở đây nuôi bọn bình dân - đủ để cống hiến cho ngài tiêu khiển trong thời gian ngài lưu lại đây, senor. Tôi biết thế nào láng giềng của tôi rất vui lòng –”

“Tôi tới đây không phải để tiêu khiển.”

Bầu không khí lại rơi vào yên lặng nặng nề, và chỉ duy lần này Bautista thành tâm ao ước có vợ ông ở đây, điều mà ông gần như không bao giờ chịu đựng nổi. Ông vẫn lúng túng tìm cách trả lời trong khi người đàn ông kia lại cất tiếng thật chậm rãi, tẻ nhạt.

“Don Dalman Ruiz.”

“Vâng thì sao? Ông ấy chỉ biên thư nhắn rằng ngài sẽ ở dài hạn tại đây, và yêu cầu tôi giúp ngài bằng mọi cách. Vậy tôi có thể làm được gì cho ngài, senor?”

“Tôi đã bị... một người ở đây... đánh cướp. Người đó ở trong Villenos này.” Hắn ta hắng giọng, thở sâu. “Tôi muốn đòi lại bồi thường.”

Quai hàm phúng phính của Don Bautista trễ xuống. “Nhưng tôi làm sao có thể...”

“Hãy nói cho tôi nghe.” Cặp mắt của tên đàn ông kia lóe lên tia nham hiểm. “Có bất cứ người lạ mặt nào mới đến thị trấn... bất cứ chuyện gì tình cờ, ít khi xảy ra không. Don Dalman đã viết cho tôi.” Hắn ta lại ngưng khiến người nghe căng thẳng đầu óc. “Ngài ấy đề cập đến việc con trai mình... đang mê mệt một phụ nữ trẻ vừa mới tới. Tính theo thời gian thì khớp đấy, và tôi cũng có vài manh mối... dẫn đến chỗ này. Bạn của người đó đã bị theo dõi.”

“Một phụ nữ trẻ à?” Viên thị trưởng uống một ngụm hết nửa ly rượu, ông ta bị sặc và đưa khăn tay lên thấm hàm râu. “Chắc ngài không bị đàn bà đánh cướp chứ?”

“Trong chừng mực nào đó thì đúng như vậy. Tôi muốn bắt cô ta.” Bàn tay hắn run lẩy bẩy khi đặt ly của hắn xuống bàn. “Đơn giản thôi – làm cách nào cho anh chàng trẻ Ruiz mang cô ta tới đây. Để tôi gặp cô ta.” Nói xong hắn ta lại ngồi tựa vào ghế, thở một cách nặng nhọc.

“Senor, tôi không biết phải nói thế nào với ngài! Cứ cho là, dựa vào lý do hết sức nhỏ nhặt qúy cô mà ngài đang tìm hiện đang ở đây –”

“Cô ta có thể là người tôi đang nói tới. Như thế đã đủ rồi. Nếu như tôi lầm... cũng không có điều gì hại cả.” Lòng căm thù sôi sục đã thúc đẩy Eugenio de Castaneda phải lết qua bao dặm đường khổ ải vẫn còn đủ năng lực khiến hắn thốt ra giọng nói cứng cỏi, đanh ác qua đôi môi mím chặt. “Cái mà họ cướp của tôi... thật là vô giá. Tôi nhất định phải trả được thù này.”

“Senor, tôi –” Don Bautista ngưng bặt, lòng thầm biết ơn khi cửa mở.

“Có thư từ Dona Jerónima de Herreros –”

“Bây giờ chưa được!”

“Nhưng Don Bautista, người của bà ấy nói rằng tin này rất quan trọng, hắn ta không chịu đi cho đến khi có câu trả lời.”

“Ồ, thôi được đưa thư cho tôi!” Viên thị trưởng ném cái nhìn băn khoăn về hướng thân hình đang ngồi sụp trong chiếc ghế nệm đối diện đưa tay với lấy phong thư, rồi khoát tay cho người hầu lui ra. Miệng lẩm bẩm xin lỗi, ông bẻ dấu niêm và đưa mắt lướt qua trang giấy, rồi đôi mắt tròn của ông giương to. Ông đọc lại lần nữa, rồi thêm lần thứ ba, rồi sau hết ngước mắt lên nhìn de Castaneda và nói chậm rãi, “nếu cô gái mà Don Dalman nhắc đến thật sự là kẻ trốn tránh ngài, senor, tôi có thể ra tay bắt cô ta về cho ngài – nếu ngài đợi được khoảng một hai ngày,” ông ta dè dặt nói thêm trong lúc khuôn mặt tái xám nôn nóng máy động không ngừng.

“Nếu cần thì tôi phải đợi.” Cái đầu nặng nề nhô ra phía trước một cách háo hức trên thân thể còm cõi của de Castaneda, trông y như thể trọng lượng của cái đầu đã kéo hắn kéo chồm ra phía trước.

“Cô ta đang trú ngụ tại nhà của một qúy bà, hàng xóm của tôi gần đây. Bà bạn của tôi chứa đứa con gái đó vì lòng từ tâm, nhưng bà ấy viết cho tôi rằng bà ấy nghĩ mình bị con bé đó đánh lừa.” Don Bautista gõ vào phong thư ra điều hệ trọng, nhấm nháp câu chuyện mình đặt ra. “Hình như con bé đó đang mang thai, điều đó sẽ bôi tro trát trấu vào mặt bạn tôi. Bà ấy – hừm! – tỏ ý không muốn che chở cho nó nữa, và –”

“Có con à? Nói lại xem – có con? Giọng nói khào khào của hắn hầu như không hiểu được, lồng ngực trũng thở gấp gáp. “Nói cho tôi nghe – đứa con gái đó trông ra sao.”

Cảnh giác bởi tâm trạng khích động của người khách, Don Bautista tuân theo hoàn toàn không nhận ra rằng nỗi thèm muốn đã bị hủy hoại của ông giờ đây đang tô màu sắc cho bức tranh ông đang vẽ bằng lời. De Castaneda say sưa lắng nghe và ngả lưng ra sau, miệng nhếch lên cười, một bản sao méo mó của nụ cười toe toét nhưng không chút nào hài hước.

“Vậy là cùng một người. Cả nhà tôi gần như... phát điên lên vì con bé đó, đồ qủy cái! Nếu không... nó đâu có bỏ trốn được dễ thế. Thậm chí Torres... nếu gan ngài ấy chứa máu thay vì mực...” Những ngón tay xương xẩu của de Castaneda run khe khẽ như thể phản ứng theo mạch đập liên hồi, mắt hắn rực ánh hung ác. “Nó có một người đồng mưu, tên đó là thuộc hạ của tôi. Tôi từng tin cậy hắn lắm, nhưng hiện giờ tôi đã cho người... theo dấu hắn... Rồi tôi sẽ thanh toán nợ nần sòng phẳng với cả hai chúng nó.”

Thị trưởng Villenos động lòng lo ngại. Thình lình ông ta hoài nghi phương pháp của de Castaneda có hợp pháp hay không, và hối hận đã mau miệng tâm sự với ông ta. Cho dù con bé Margarita từng làm chuyện gì đi nữa ông sẽ lấy làm tiếc đẩy nó vào tay kẻ này... Ông dè dặt ướm lời, “Don Diego Ruiz đã có kế hoạch khác cho con bé ấy, senor.”

Khuôn mặt méo mó cau lại. “Anh ta có thể có được nó... trong một đêm. Tôi không đếm xỉa đến chuyện này, rồi tôi sẽ mang nó đi và... luôn cả đứa con của nó. Như thế mới đền bù xứng đáng cho tôi, nếu...” Giọng de Castaneda nhỏ hẳn, và tràng cười sùng sục không phát ra tiếng làm rung cả chuyển thân hình co quắp của hắn.

“Vậy ngài muốn tôi phải làm gì, senor?”

Don Bautista tảng lờ không muốn hiểu biết gì thêm lúc ông đứng dậy. Ông thầm nghĩ, tốt hơn cứ ngu ngơ bò như vợ ông thường gọi, chỉ biết tuân lời không cần nghĩ suy gì cả. Cặp mắt sắng quắc của vị khách trông y như tên cuồng tín đang bồn chồn bực bội, khi lóe lên dưới cặp mí đờ đẫn, lông mi trụi lủi.

“Hãy cho mời người hàng xóm của ông tới đây. Bà ấy biết đâu lại được việc. Tôi sẽ kế sách giúp bà ấy loại bỏ... người khách nhơ nhuốc đó, và tặng vàng cho bà ấy để bù lại phí tổn, hừm?” De Castaneda đột ngột ngước lên với nụ cười toe toét cố hữu. “Ngay cả tôi cũng từng biết tiếng... la viuda Herreros.”

-o0o-

Trong những ngày vừa qua Pedrino sống như anh hùng đối với bọn trẻ nhà Armendariz, tán gẫu với Luis và được Elisabeta chăm sóc tận tình chu đáo. Lòng nhiệt tình của họ đã trả công cho chú gấp bội lần so với công lao trở ngại của chú đi tìm Tristán để nhắn lời cảnh giác cho bạn mình. Giờ thì chú ra miền duyên hải tìm công ăn việc làm nào mà được ăn no ngủ đủ. Chú hiểu rõ thân thế tầm thường của mình – vì từ lâu chú đã biết chỉ rất ít người to lớn mới tin là người lùn thông minh hơn trẻ con còn ẵm ngửa. Pedro không hề hay biết mình đang bị theo dõi trên đường đưa tin, đến nhà Luis rồi theo cái hành trình chán ngắt đến nhà Molina qua tới Plaza Mayor và vòng trở lại. Chỉ đến khi chào từ biệt Luis và Elisabeta, nhắn nhủ với mấy đứa bé đang ngủ rồi ra ngoài nói vài lời cuối với pellirojo trước lúc bắt đầu chuyến hành trình, chú mới lưu ý đến cái bóng đằng sau mình.

Chú bước nhanh hơn, do kinh nghiệm khi xưa từng là thứ đồ chơi sống của một tay nghiện rượu khiến chú vô cùng ác cảm. Nhưng bước chân phía sau cũng nhanh dần, vang dội trên con đường đang ngả tối, càng lúc càng gần hơn.

Pedrino quay lại, lấy hơi hét lên rồi bỏ chạy, rồi thấy mình đối đầu với mũi kiếm nhọn hoắt. Đến lúc chú thấy được khuôn mặt đằng sau và mắt trợn ngược kinh hoảng vì đã nhận ra diện mạo kẻ sát nhân thì lưỡi kiếm đã xuyên một đường bén ngót qua lồng ngực chú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui