The Gamer Hệ Thống

- Đáng lẽ ra tao còn cần 1 thời gian nữa để có thể khôi phục hoàn toàn nhưng nhờ vào thứ sức sống kỳ lạ mà mày đưa vào trong con bé này mà tao có thể thoát khỏi cuốn nhật ký đó sớm hơn dự tính - linh hồn Tom Riddle nói - có lẽ thứ sức sống kỳ lạ đó đã giúp cho mày thoát khỏi quyền phép của Chúa Tể Voldemort phải không?

Hắn không thèm trả lời Tom Riddle mà chỉ quay lại nhìn về phía tên này.

- Nếu như tao có thể đạt được thứ sức sống kỳ lạ của mày thì tao sẽ có thể hồi sinh và tiếp tục hoàn thành công việc cao cả của mình và thậm chí với nó tao còn có thể đạt tới sự bất tử chân chính!! - Tom Riddle nói với vẻ mặt kích động.

- Vậy tại sao mày không tới mà lấy đi, tao đang ở ngay đây này - hắn ôm Ginny trong lòng và nói.

- Không cần phải khích tao đâu thằng nhóc con - Tom Riddle bắt đầu rít lên bằng Xà Ngữ - Xin hãy nói với tôi, hỡi Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts.

Hắn nhìn thấy cái miệng của gương mặt bức tượng đá há ra, mỗi lúc một rộng hơn, đến khi tạo thành một cái hốc to lớn.

Một con rắn khổng lồ chui ra từ trong miệng của bức tượng đá và ngọ nguậy bò xuống bên dưới. Hắn có cảm giác như mình đang đứng đối diện với tên Orochimaru vậy.

- Giết nó - Tom Riddle rít lên.

Con Tử Xà Basilisk rơi từ trên cao xuống dưới mặt đất, thân hình khổng lồ của nó khiến cho mặt đất hơi rung lên khi nó chạm đất.

Con Tử Xà không dừng lại mà tiếp tục trườn về phía hắn, linh hồn của Tom Riddle đứng ở cách đó không xa bắt đầu cất lên tiếng cười đắc ý.

- Khè!!! - con Tử Xà há rộng cái miệng to như bể máu của nó để lộ ra cặp răng nhanh to lớn và táp về phía hắn.

- Xoạt!!!


Bỗng 1 tiếng xé gió vang lên và thân hình con Tử Xà khựng lại ở phía trước hắn. Trước ánh mắt kinh ngạc của Tom Riddle thì lấy cái đầu con Tử Xà làm trung tâm 1 vết nứt lớn xuất hiện và cùng với đó thân thể của nó như bị 1 đường kiếm sắc bén chặt ra làm nhiều khúc vậy.

- Rắc!!!

Cùng với đó là pho tượng của Salazar Slytherin cũng dần tách làm đôi và mất thăng bằng đổ về phía trước.

- Rầm!!!

Bức tượng đổ ập lên người con Tử Xà đã bị chặt làm nhiều khúc khiến chi máu của nó bắn tung tóe ra khắp nơi.

Linh hồn của Tom Riddle ngỡ ngàng nhìn về phía con Tử Xà rồi nhìn về phía hắn.

- Sao có thể như vậy được - Tom Riddle nhìn hắn vẫn bình yên vô sự và không hề dính 1 giọt máu nào của con Tử Xà thì không thể tin được vào mắt mình.

- Nhiệm vụ của mày tới đây là đã chấm dứt rồi - hắn ôm Ginny xuất hiện ở trước mặt Tom Riddle.

Ningendou!!!

Hắn mở ra Rinnegan và hấp thụ mảnh linh hồn này của Tom Riddle và bắt đầu hấp thụ ký ức của nó.

Tom Riddle vốn là 1 học sinh cực kỳ xuất sắc nên những kiến thức mà hắn thu được từ ký ức của Tom Riddle sẽ giúp hắn tiết kiệm được 1 lượng lớn thời gian vào việc nghiên cứu chúng.

Linh hồn của Tom Riddle biến mất thì hắn liền cúi xuống nhặt lên cuốn nhật ký màu đen rơi ở trên đất và ôm theo Ginny rời đi.

…………..

Hắn mang Ginny trở về tới phòng vệ sinh nữ thì cô bé cũng đã bắt đầu tỉnh lại. Khi Ginny nhìn thấy khuôn mặt của hắn thì ngay lập tức cô bé liền òa lên khóc.

- Anh Harry… híc… em xin lỗi vì đã nói dối anh… em không cố ý đâu… là anh Riddle bắt em làm những việc đó… em sẽ bị đuổi học mất… em không muốn bị đuổi học đâu…

- Không sao đâu Ginny, Riddle đã biến mất rồi và con Tử Xà cũng đã chết rồi - hắn kéo Ginny vào lòng và dỗ dành cô bé - em sẽ không bị đuổi học đâu, anh sẽ giải thích với giáo sư Dumbledore mà.

Sau đó hắn đưa Ginny tới trước căn phòng làm việc của giáo sư Mcgonagall khi hắn cảm nhận được giáo sư Dumbledore và gia đình Weasley đang ở đó.

Khi về tới trước cửa thì Ginny đã giãy dụa đòi hắn thả cô bé xuống sau đó mới chịu cùng hắn đi vào phòng.

Hắn và Ginny vừa bước vào phòng thì đã thấy ông Weasley đang an ủi vợ mình là bà Molly đang khóc nức nở và đám anh em nhà Weasley đều đứng ở phía sau với vẻ mặt buồn bã.

- Ginny!!!


Bà Molly ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt đứa con gái của mình thì lập tức vội vã chạy tới và ôm chầm cô bé vào lòng. Cả người Ginny như lún sâu vào trong thân hình mập mạp của mẹ mình.

Cả gia đình Weasley đều chạy tới kiểm tra xem Ginny có sao không sau đó thì bà Molly ngẩng đầu lên nhìn hắn đầu tiên.

- Con đã cứu em nó, con đã cứu Ginny!!! Làm thế nào mà con lại làm được vậy!?

Tất cả mọi người cùng nhau nhìn về phía hắn với ánh mắt kinh ngạc.

- Chuyện bắt đầu thế này, thực ra cháu có khả năng trò truyện với động vật, cháu phát hiện ra khả năng này lâu rồi… và rồi sau đó cháu lần theo giọng của con rắn đó tới nhà vệ sinh nữ… sau khi Tom Riddle biến mất thì cháu lừa gạt con rắn nghĩ rằng cháu là 1 Xà Khẩu và giết nó.

Hắn nói ra lời nói dối mà hắn đã biên soạn từ lâu cho họ nghe và sau đó lấy cuốn nhật ký ra. Hắn đã tiện tay lấy chiếc nanh của con Tử Xà xiên qua cuốn nhật ký giả vờ như hắn đã dụ con rắn cắn vào đó và khiến Riddle biến mất.

Sau khi nghe lại lời kể của hắn thì giáo sư Dumbledore liền cầm lấy cuốn nhật ký mà gật gù.

- Arthur, anh hãy cứ yên tâm, tôi sẽ đảm bảo rằng con gái anh sẽ được chứng minh là hoàn toàn vô tội, và với những chứng cứ này chúng ta có thể có lại người giữ khóa của trường rồi.

Sau khi nhận được sự đảm bảo của giáo sư Dumbledore thì gia đình Weasley kéo theo Ginny hoàn toàn khỏe mạnh tới bệnh thất để cho cô bé nghỉ ngơi còn hắn thì thoát khỏi mấy anh em nhà Weasley còn đang ríu rít cảm ơn hắn và đi tới trước mặt giáo sư Dumbledore.

- Sao vậy Potter, thầy thấy em cũng nên đi nghỉ đi - giáo sư Dumbledore cười với hắn.

- Em có chuyện cần ngài giúp thưa giáo sư - hắn nói.

Giáo sư Dumbledore đặt 2 tay lên bàn làm việc của giáo sư Mcgonagall và nhẹ gật đầu.

- Chắc giáo sư cũng đã nghe em nói rằng em có thể hiểu được tiếng của động vật đúng không ạ - hắn nói và nhìn thấy giáo sư Dumbledore lại tiếp tục gật đầu - và chắc giáo sư cũng nhìn thấy con chuột nằm trong túi của Ron chứ? Em phát hiện ra rằng nó không phải là 1 con chuột thật sư mà là 1 Animagi.

- Em đã phát hiện ra chuyện này được bao lâu rồi - hai mắt giáo sư Dumbledore sáng lên.


- Từ hồi đầu năm khi Ron cho em xem con chuột của cậu ấy - hắn nói - sau khi đó em đã cố gắng tìm hiểu và kiểm tra hành động và lời nói của con chuột và rồi cách đây không lâu em đã biết được thân phận thật sự của nó.

- Vậy em đã phát hiện ra những gì nào? - giáo sư Dumbledore nói.

- Con chuột đó vốn là 1 phù thủy có tên là Peter Pettigrew.

Câu nói của hắn khiến cho giáo sư Dumbledore hơi nhíu mày và ngồi thẳng lưng dậy nhìn hắn.

- Em có chắc không?

- Em dám chắc chắn về điều này, em không biết giáo sư có để ý không nhưng con chuột đó bị thiếu mất 1 ngón chân ở bên phải.

Nghe tới đây thì giáo sư Dumbledore liền đứng phắt dậy và nói:

- Nếu quả thật như vậy thì có lẽ thầy phải liên lạc với ông Fudge ngay lập tức.

Sau đó giáo sư Dumbledore liền đi tới bên chiếc lò sười trong phòng và bắt đầu thò đầu qua ngọn lửa. Một lát sau thì thầy thụt đầu trở lại và nói với hắn:

- Nào giờ chúng ta đi gặp con chuột của trò Ron 1 chút nào.

-------☆☆☆☆-------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận