The Gamer Hệ Thống

Tất cả mọi người cùng nhau tiến vào trong phòng, hắn tiến về phía 1 chiếc ghế sofa đơn và ngồi xuống.

Hà Thiên Vũ cùng ông gia tóc bạc kia cũng ngồi xuống ghế nhưng còn mấy người Hà Nguyệt thì lại chỉ đứng ở phía sau hai người.

- Để ta giới thiệu cho cháu, đây là gia chủ Vương gia, Vương Chấn Hùng - Hà Thiên Vũ giới thiệu cho hắn danh tính của ông gia bên cạnh mình - Hắc Hùng (gấu đen) đây là người thiếu niên mà ta nói với ngươi đấy.

Thực ra ngay khi ông lão này bước vào thì thông qua tên và đẳng cấp hắn đã có thể đoán ra được ông ta là ai rồi.

Vương Chấn Hùng Lv 75

Họ Vương, cao thủ tiên thiên đỉnh phong, không cần phải suy nghĩ cũng đoán ra được là ai.

- Ha ha ha!!! Quả là anh hùng xuất thiếu niên - Vương Chấn Hùng cười lớn - vấn đề làm khó chúng ta suốt bao tháng nay lại được cậu giải quyết chỉ trong 1 ngày.

Qua giọng điệu hắn có thể đoán được Vương Chấn Hùng là 1 người rất phóng khoáng và thoải mái nên cũng có chút hảo cảm.

- Thực ra tấm địa đồ đó là do cháu của ông đưa cho cháu đó chứ - hắn nói.

Vương Tuấn Vĩ nghe thấy hắn nhắc tới mình thì lập tức giật bắn lên 1 cái sau đó lắc cái đầu sưng vù của mình lia lia.

- Hừ!!! Thằng ôn con đó vậy mà dám giấu cả ông nội của nó nữa, nếu như không phải bà già nhà ta giữ gìn thì ta đã đập gãy chân nó rồi - Vương Chấn Hùng quát lên khiến cho toàn thân đầy thịt mỡ của Vương Tuấn Vĩ teo lại như miếng tóp mỡ.


- Dù sao thì, đây chính là tấm địa đồ - hắn nhẹ lắc đầu sau đó lấy ra cuộn giấy ra mà Vương Tuấn Vĩ đưa cho mình.

Hà Thiên Vũ liền nhận lấy cuộn giấy da và mở nó ra đặt trên cái bàn trước mặt, Vương Chấn Hùng cũng không quát tháo nữa mà cúi đầu xem tấm địa đồ.

- Hừm… hừm…

Sau một lát trầm ngâm quan sát tấm địa đồ thì 2 ông già cùng nhau ngẩng đầu lên.

- Gấu đen, ngươi có nhận ra không?

- Đương nhiên rồi, mặc dù luận tu vi ta không bằng tên đầu gỗ nhà ngươi nhưng luận trận pháp thì người còn kém ta nhiều - Vương Chấn Hùng nói.

- Tấm địa đồ này có vấn đề gì sao? - hắn hỏi.

- Vấn đề ư? Có vấn đề đấy, vấn đề rất lớn là đằng khác - Vương Chấn Hùng thở dài.

Thấy hắn có vẻ không hiểu thì Hà Thiên Vũ liền nói:

- Cậu có nhớ danh tính của 3 mục tiêu nắm giữ tấm địa đồ không?

Hắn gật đầu 1 cái và Hà Thiên Vũ lại nói tiếp:

- Nếu dựa theo sự phân bố của trận pháp trên tấm địa đồ này thì trận pháp trung tâm có tác dụng kết nối những trận pháp khác hẳn phải nằm ở nơi này - Hà Thiên Vũ chỉ vào tấm địa đồ.

- Luyện Ngục Cốc? Đó là đâu? - hắn nhíu mày hỏi.

Theo kiến thức địa lý của hắn thì hẳn là không hề có nơi nào mang cái tên này cả, chẳng lẽ đó là tên địa phương? Vương Chấn Hùng và Hà Thiên Vũ nhìn nhau 1 chút rồi nói.

- Luyện Ngục Cốc, trước đây còn không tồn tại, nhưng kể từ 10 năm trở lại đây thì lại nổi như cồn trong giới võ lâm - Hà Thiên Vũ nói.

- Đó chính là địa bàn của Minh Thần Môn - Vương Chấn Hùng nói tiếp.

- Minh Thần Môn của Diễm Ma Hoàng Hy? - hắn nhớ lại thông tin trong tập hồ sơ.

- Đúng vậy, sau khi trở thành người nắm quyền tại Minh Thần Môn không hiểu Diễm Ma tìm được trợ giúp từ đâu lập nên 1 kết giới ảo ảnh rồi lấy danh là Luyện Ngục Cốc - Vương Chấn Hùng trả lời

- Đó cũng chính là lý do tại sao sau khi Diễm Ma ra tay sát hại 5 cao thủ tiên thiên của liên đoàn mà vẫn được yên ổn - Hà Thiên Vũ xoa xoa thái dương nói - kết giới ảo ảnh của Luyện Ngục Cốc quá mức vững chãi khiến cho ngay cả những tông sư của liên đoàn suốt 10 năm nay không thể vào nổi chỉ có thể trơ mắt nhìn Diễm Ma từng bước trở thành võ học tông sư.


Hắn nghe 2 người nói xong thì có chút trầm ngâm. Muốn vượt qua kết giới ảo ảnh thì chỉ có 2 cách, 1 là phải được sự cho phép của người điều khiển kết giới nếu không thì phải nắm giữ sức mạnh phá hủy cả kết giới đó.

Không có chuyện tạo thành 1 lỗ hổng trên kết giới ảo ảnh để đi vào bởi nó vốn mang theo 2 chữ ảo ảnh. Nó vốn là 1 vùng không gian biệt lập không tồn tại được các pháp sư tạo ra.

Nếu như mạo hiểm chui qua lỗ hổng đó thì tuyệt đối sẽ lập tức rơi vào vùng không gian vô định nào đó và vĩnh viễn không thể trở về được.

- Haizz… tiễn phật tiễn đến tây thiên, nếu như vậy thì cháu sẽ giúp đỡ mọi người thêm 1 lần này nữa - hắn nói.

Bản thân hắn là người không thích bỏ dở giữa chừng, nếu như bây giờ hắn mặc kệ mọi chuyện thì những việc làm trước đó của hắn hoàn toàn là vỗ nghĩa.

- Thật sao!? - Hà Thiên Vũ mừng rỡ.

Hà Thiên Vũ đã từng 1 lần được chứng kiến 1 phần sức mạnh của hắn cách đây không lâu. Hắn đem lại cho ông ta 1 cảm giác là không gì mà hắn không làm được nên khi hắn chủ động yêu cầu trợ giúp thì cực kỳ mừng rỡ.

- Ta thật sự không biết phải cảm ơn cậu như thế nào nữa - Hà Thiên Vũ cảm động nói.

Vốn dĩ ông ta định kiếm 1 thứ gì đó quý giá coi như là trả công cho hắn đã giúp mình kiếm tấm địa đồ nhưng dường như liên đoàn mắc nợ hắn càng ngày càng nhiều thêm và khó lòng mà trả được.

- Nếu như cậu có việc gì cần tới sự giúp đỡ thì cứ nói, nếu như nó nằm trong khả năng của ta thì ta nhất định sẽ hoàn thành nó - Hà Thiên Vũ nói.

- Như vậy thì cái Luyện Ngục Cốc này… nó nằm ở đâu vậy?

- Luyện Ngục Cốc nằm cách núi Nga Mi không quá xa, ta sẽ cho chuẩn bị phi cơ, sáng mai là chúng ta có thể lên đường rồi.

Núi Nga Mi nằm ở tỉnh Tứ Xuyên cách Bắc Kinh khoảng hơn 2000 kilomet nếu đi phi cơ cũng mất khoảng 2-3 tiếng đồng hồ, bây giờ cũng đã muộn nên để sáng ngày mai khởi hành là hoàn toàn hợp lý.

- Gia gia, có thể để cho cháu tiếp tục giúp đỡ cậu ấy được không? - bỗng Hà Nguyệt vốn vẫn đang giữ im lặng lên tiếng.


- Ta cũng không biết nữa, Diễm Ma là 1 kẻ cực kỳ ngoan độc, cháu còn quá yếu để đối mặt với cô ta - Hà Thiên Vũ nói.

Mặc dù không hề biết rằng Hà Nguyệt đã từng gây cản trở cho hắn trong nhiệm vụ lần này nhưng bản thân Hà Thiên Vũ vẫn cho rằng để Hà Nguyệt tham gia vào nhiệm vụ lần này là không ổn chút nào.

Để 1 võ giả đẳng cấp luyện khí đột nhập vào hang ổ của 1 võ học tông sư quả là không hề sáng suốt.

Hà Nguyệt nghe vậy thì cắn lấy bờ môi mềm mại của mình tỏ vẻ không cam lòng. Nhiệm vụ vừa rồi cô đã không thể giúp ích được gì mà còn gây ra cản trở cho hắn nữa.

Hà Nguyệt nóng lòng muốn chứng minh bản thân mình có khả năng đảm đương một phía nên mới chủ động xin gia nhập vào nhiệm vụ nguy hiểm lần này.

- Gia gia, con cũng muốn tham gia nhiệm vụ lần này nữa - bỗng Vương Tuấn Vĩ nói.

- Hả? Thằng ôn con nhà ngươi mọi khi có chuyện gì thì đều trốn mất tăm sao giờ lại chủ động xin đi chịu chết? - Vương Chấn Hùng nhìn đứa cháu của mình mà như đang nhìn vào 1 người lạ hoắc vậy.

- Nếu Tuấn Vĩ đi thì con cũng muốn đi nữa - Vương Linh Nhi không chịu thua kém nói.

Nếu như so với tên béo Vương Tuấn Vĩ có thể bị Vương Chấn Hùng nện cho bất cứ lúc nào thì Vương Linh Nhi lại giống như hòn ngọc quý trên tay của ông ta vậy. Bây giờ nghe Vương Linh Nhi nói như vậy thì bản thân Vương Chấn Hùng không muốn cho đi nhưng lại nỡ từ chối cô.

- Vậy thì lần này lại phải nhờ cậu 1 phen rồi Hiệp, đám trẻ này nếu như cứ làm những đóa hoa trong nhà ấm thì sẽ không thể nào trưởng thành được, chúng cũng nên tiếp xúc với mặt tàn khốc của võ lâm rồi - Hà Thiên Vũ chắp tay nói với hắn.

-------☆☆☆☆-------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận