Đến bên ngoài Ỷ Tùng viện, Nguyệt Dao vừa lúc gặp phải hai người thiếu niên ngọc thụ lâm phong. Nguyệt Dao hạ mắt xuống một chút, đi tới phía trước cấp hai người thi lễ: "Đại ca, nhị ca mạnh khỏe."
Đình Lễ là đích trưởng tử trong nhà, trọng trách gia tộc sau này đều đặt ở trên người hắn. Bởi vậy nhìn có chút trưởng thành hơn. Đình Lễ trở về liền gọi gã sai vặt đến cùng hắn hồi đáp sự tình gần nhất đã xảy ra trong nhà. Lần này lại nghe được Nguyệt Dao xưng hô như vậy, trong mắt có ý xem xét nghi ngờ.
Nhị thiếu gia Đình Nghi lạị ngạc nhiên hỏi : "Tam muội muội bình thường chính là gọi ta cùng đại ca là đại ca ca cùng Nhị ca ca. Sao hôm nay xa lạ như vậy kia chứ?"
Nguyệt Dao sắc mặt ngưng lại một chút, nàng đều quên dĩ vãng gọi hắn như thế nào rồi. Nghe xong Đình Nghi nói, biết phải làm thế nào: "Nếu là Nhị ca ca nghĩ mới lạ, muội về sau lại gọi giống như trước kia vậy. Đại ca ca, Nhị ca ca mạnh khỏe."
Đình Lễ thấy Nguyệt Dao linh hoạt không ít, tâm nghi ngờ tùng sanh. Gã sai vặt nói tam muội có chút quái dị, quả thật có chút quái dị. Đương nhiên, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Đình Nghi cũng không cảm giác được có gì không bình thường, hơn nữa tính tình hắn luôn luôn linh hoạt, lập tức vui tươi hớn hở lôi kéo Nguyệt Dao cùng nhau vào trong viện.
Nguyệt Dao phải thật cố gắng hết sức mới nhịn xuống không có hất tay của Đình Nghi ra. Thế nhưng trong lòng cũng đã khó chịu đến phiên giang đảo hải rồi. Lúc này, bất kỳ người nào cùng Mạc thị có liên quan, nàng chỉ muốn tránh ra thật xa mà thôi. Hết lần này tới lần khác lại không thể tránh được.
Lão phu nhân vừa thấy Nguyệt Dao tới, không vui nói: "Thân thể con còn chưa khỏe lại vẫn nên nghỉ ngơi thêm hai ngày không cần phải gấp gáp tới thỉnh an. Nếu như con thể cốt không tốt, ta bà già này mỗi ngày đều phải lo lắng lại càng không ổn được. Cái này mới là bất hiếu nhất."
Nguyệt Dao ngồi xuống, ngồi xổm dưới chân lão phu nhân, cấp lão phu nhân xoa chân : "Tổ mẫu yên tâm, con đã tốt hơn nhiều. Đại phu cũng nói phải đi đi lại lại nhiều hơn, như vậy đối với thân thể con cũng sẽ tốt hơn. Tổ mẫu, con xem hôm nay khí trời rất tốt, tổ mẫu cùng con ra bên ngoài đi lại một lát." Đường đại phu đúng là đã nói những lời này, Nguyệt Dao cũng không phải bịa chuyện.
Lão phu nhân xem Nguyệt Dao nói chuyện với bà, lúc này đương mang trên mặt nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn cả người đều sáng rỡ hẳn lên cả rồi. Chứng minh hài tử này quả thực nới rộng lòng. Lão phu nhân cười nói. : "Thật tốt, có nha đầu con trò chuyện cùng ta như vậy, ta cũng thấy an tâm."
Đình Lễ, Đình Nghi hai người chờ Nguyệt Dao nói xong mới cùng lão phu nhân nói: "Thỉnh an tổ mẫu."
Lão phu nhân nhìn hai tôn tử của mình. Đình Lễ là do lão thái gia dạy bảo lớn lên, mọi thứ đều thực tốt. Đình Nghi là nàng một tay nuôi lớn, mãi cho đến khi phải nhập học phải dời đến tiền viện, tổ tôn hai người mới phải tách ra. Tuy rằng không ở cùng viện, nhưng tình cảm bà cháu vẫn rất sâu. Lão phu nhân kéo Đình Nghi, yêu thương hết mực: "Làm sao lại gầy đi nhiều như vậy. Đồ ăn trong học viện không được tốt hay sao?"
Đình Nghi vui tươi hớn hở mà thưa: "Không có đâu tổ mầu, thức ăn ở học đường rất ngon. Mẫu thân còn cách năm ba bữa cho người mang thêm đồ qua. Tổ mẫu không cần lo lắng."
Đình Lễ, Đình Nghi hai người đều đọc sách ở Bạch Lộc Thư Viện nổi danh nhất kinh thành. Bạch Lộc Thư Viện thu nhận học viên hết sức nghiêm ngặt, phải thi qua ba lần sát hạch. Nếu như không thể thi qua sát hạch, có quan hệ cỡ nào cũng không được phép bước vào. Hơn nữa mỗi một học kỳ mười tên đứng cuối đều có thể bị đưa ra khỏi thư viện, sau đó lại đối ngoại tuyển nhận thêm mười học sinh mới. Đình Lễ, Đình Nghi hai người có thể thi vào học ở Bạch Lộc Thư Viện, với Liên gia mà nói mỗi người coi như được uống một viên định tâm hoàn. Bởi vì có thể vào được thư viện này, tham gia khoa cử tám chín phần mười đều không thành vấn đề. Bởi vì sĩ tử ở Bạch Lộc Thư Viện thi khoa cử kém cỏi nhất cũng đã là cử nhân rồi.
Nguyệt Dao nhìn hai vị đường ca, cả hai đường ca đều là nhân trung long phượng, đặc biệt là đại đường ca, tuy rằng không có khảo trúng tiền Tam Giáp, nhưng cũng đạt được đệ nhất danh bảng nhị giáp. Sau này cưới thê tử là Bành thị, phụ thân của Bành thị là Lại bộ thượng thư, chuyện này đối với tiền đồ của Đình Lễ mà nói, là một trợ lực rất lớn.
Đình Nghi cũng không kém, là nhị bảng Tiến sĩ , thành thân với đích trưởng nữ phủ Vĩnh Xương Bá Triệu thị, tiền đồ cũng là một mảnh tốt đẹp. Đại phòng, mỗi người chính là tiền đồ tốt. Chỉ có nàng cùng đệ đệ Đình Chính, một người chết sớm, một người lại sống không bằng chết.
Bà tử bên ngoài cất giọng thông báo: "Lão phu nhân, đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tứ tiểu thư tới."
Nguyệt Dao hồi thần, nhìn phía trước đi tới ba tỷ muội, kìm chế chán ghét sâu trong đáy lòng, đi lên phía phía Nguyệt Băng áy náy nói: "Nhị tỷ tỷ, chuyện hôm ấy là muội không đúng, đẩy ngã tỷ, muốn trách muốn phạt đều nghe nhị tỷ tỷ." Chuyện ban đầu đúng là nàng sai, thế nên nàng phải xin lỗi.
Nguyệt Băng ngừng lại một lát, nét mặt có chút không vui. Nàng ta muốn nói xin lỗi cũng nên đến trong viện của nàng mà nói, làm gì mà lại giả mù sa mưa ở trước mặt tổ mẫu nói như vậy kia chứ. Thế nhưng nhìn đại ca thần sắc nghiêm nghị, nàng cũng chỉ có thể đi lên trước nắm lấy tay của Nguyệt Dao mà nói: "Hôm đó đại tỷ tỷ cũng đều giải thích mọi chuyện cho ta rồi. Tỷ tỷ của muội đâu có hẹp hòi như vậy. Bất quá ta muốn phạt muội vẽ cho ta một bức tranh một bức tú công hình hoa!" Nguyệt Dao tú công tuy không tốt, thế nhưng hoạ kỹ cũng là nhất đẳng. Dựa theo kiểu cách bức tranh Nguyệt Dao vẽ, thêu lên trên đông tây đều đặc biệt đẹp.
Nguyệt Dao nét mặt ngại ngùng: "Nhị tỷ tỷ, muội còn chưa có sao chép hoàn kinh thư. Tạm thời muội không có thời gian. Chờ đến khi muội ra hiếu kỳ lại nói có được không?"
Đời trước hiếu kỳ cũng có chuyện như vậy. Bất quá khi đó hai người ở cùng một chỗ, nàng bình thường đều vẽ cho Nguyệt Băng vài bức tranh hoa dạng, làm được đông tây đều rất tinh xảo độc đáo. Thế nhưng bấy giờ, đừng nói nàng còn đang trong hiếu kỳ, hồng hồng xanh xanh màu sắc tươi sáng đều phải kiêng kỵ kể cả sau này, nàng cũng không có phần tâm tình nào mà vẽ cho Liên Nguyệt Băng.
Liên Nguyệt Băng thấy Nguyệt Dao từ chối, sắc mặt có chút khó coi. Lần trước khi không đem nàng đẩy ngã xuống đất, làm tay nàng đều trầy, nàng còn không có tính toán. Không nghĩ tới chỉ là muốn nàng ta vẽ cho nàng một bức tranh cùng một bản tú công lại cũng không muốn làm. Nương còn khuyên nàng, bảo nàng là tỷ tỷ phải độ lượng một chút, nhưng người như vậy bảo nàng rộng rãi làm sao cho được chứ?
Đình Lễ nhìn thấy đáy mắt Nguyệt Dao có vẻ khó chịu không kiên nhẫn, lại càng nghi hoặc hơn.
Đình Nghi lại không suy nghĩ nhiều như vậy, thấy Nguyệt Dao từ chối, liền kêu la: "Tam muội muội, không phải chỉ là một bản vẽ thôi sao muội cũng không nên hẹp hòi như vậy đi, thêu tốt rồi đưa nhị muội muội là được." Đình Nghi bởi vì là con thứ, nên chịu câu thúc rất ít thái độ làm người cũng rất thẳng thắn. Cho nên khi Đình Nghi những lời này nói ra, cũng không phải có ý gì không tốt.
Nguyệt Dao nghe xong cúi đầu, biểu hiện rõ ràng nàng không muốn.
Lão phu nhân ở phía trên nhìn cũng không nói lời nào. Thế nhưng bà ngồi đó cũng có thể thấy được, Nguyệt Dao đối với chuyện này vô cùng không muốn.
Nguyệt Doanh liền cười nói: "Nhị ca ca, tam muội muội còn đang trong thời gian giữ hiếu. Cầm kỳ thư họa lúc này đối với tam muội muội không thích hợp. Chờ tam muội muội ra hiếu rồi lại để muội ấy vẽ cho nhị muội muội bức tranh một bản tú công là được. Tam muội muội, muội thấy như vậy có được không." Người đang trong hiếu kỳ, đâu có thể đi thưởng ngoạn mấy thứ này. Đặc biệt là hội họa, là muốn thượng nhiều màu sắc tươi sáng. Giữ đạo hiếu không thể động đến màu sắc tươi tắn.
Nguyệt Dao ngại ngùng cười: "Ừ, chờ ra hiếu sau muội lại đưa tranh qua cho nhị tỷ tỷ." thần tình lúc này, thật đúng với biểu hiện trước đây của Nguyệt Dao. Lúc trước Nguyệt Dao nói chuyện trong ngại ngùng vẫn luôn có chút ngượng ngùng.
Nguyệt Băng nhìn lướt qua Nguyệt Doanh, nét mặt đầy vẻ khinh thường.
Nguyệt Hoàn thấy được ở trong lòng đánh liền mấy khúc quanh. Nhưng là thật không nghĩ tới sẽ cùng Nguyệt Dao thân cận. Người khác không biết, nhưng di nương của nàng là từ bên cạnh đại phu nhân đi ra, đối với tính tình của phu nhân rất rõ ràng. Cho nên nàng chắc chắn sẽ không cùng tam tiểu thư thân cận, lại cũng không giúp đỡ Tam tiểu thư.
Mọi người vui vẻ nói nói một hồi, kỳ thực chủ yếu vẫn là Đình Nghi nói, những người khác chỉ phụ họa. Nhưng chỉ như vậy cũng dỗ cho lão phu nhân cười ha hả.
Không bao lâu, lão phu nhân liền cho mọi người giải tán. Đình Lễ cùng Đình Nghi đi ra ngoài trước, tiếp theo Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng các nàng cũng đều đi ra. Chỉ có Nguyệt Dao vẫn còn ngồi lại đó không đi.